Dead Seed (Mangjong) Novel - Chương 5
“Kim Yi Eum, có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại gọi tao đến nhà. Mày muốn thay TV hay gì? Ô kìa, có PS5 này. Này, cái này chơi được không? Nút nguồn ở đâu thế. Nút nguồn… Á, chết tiệt, giật cả mình!”
Seong Gyu đang lục lọi trong nhà, giật bắn mình lùi lại một bước. Một người đàn ông to lớn tay đang dụi mắt, mở cửa bước ra và đang nhìn chằm chằm vào anh. Seong Gyu há hốc miệng tìm Kim Yi Eum.
Yi Eum đang chuẩn bị đi làm, tay cầm chìa khóa xe đánh leng keng mấy tiếng. Seong Gyu không rời mắt khỏi người đàn ông, vừa vội vã chạy đến chỗ Yi Eum:
“Này, này, Kim Yi Eum. Anh ta là ai vậy?”
“Tao phải đi làm rồi nên nhờ mày một ngày thôi.”
“Gì cơ?”
Yi Eum giải thích mọi chuyện một cách ngắn gọn để Yeong Sik không nghe thấy. Chuyện hắn ta bị ngã ngoài đường, mất trí nhớ và tâm trí trở về như một đứa trẻ con. Càng nghe, gương mặt Seong Gyu càng nhăn nhó.
“mày… từ lúc mày dễ dàng đồng ý cho tao đến nhà là tao đã thấy nghi rồi…”
Yi Eum giữ Seong Gyu lại khi đứa bạn trời đánh này định quay lưng bỏ đi. Anh rút hai tờ năm mươi nghìn won từ ví, gập đôi lại rồi nhét vào túi Seong Gyu, sau đó là cả tấm thẻ ngân hàng.
“Cầm cái này mà gọi đồ ăn cho cả hai đứa. Trông vậy thôi chứ anh ấy hiền lành và ngoan lắm. Sẽ không làm phiền mày đâu.”
Seong Gyu suy nghĩ rồi đưa tay ra. “Ít quá. Cho thêm 50 nghìn nữa đi.” Yi Eum thở dài, đành phải lấy thêm một tờ 50 nghìn won nữa đưa cho Seong Gyu. Lúc đó, trên mặt Seong Gyu mới nở một nụ cười.
“Gọi là gì?”
“Yeong Sik.”
“Tên thật à?”
“Không, vì anh ta không nhớ tên nên tao đặt cho đấy.”
“Wow, gần như chó bị bỏ rơi ấy nhỉ.”
Yi Eum thúc nhẹ vào người Seong Gyu, liếc mắt ra hiệu phải cẩn thận lời nói. Rồi anh quay sang giải thích mọi chuyện cho Yeong Sik. Yi Eum nói rằng mình phải đi làm nên Yeong Sik hãy ở lại chơi với ‘chú’ này cho đến khi anh về. Yeong Sik bĩu môi, cằm run run.
“Chú kia… trông đáng sợ quá…”
Nghe thấy thế, Seong Gyu cười như thể không thể tin nổi.
“Nói vậy là sai rồi. Anh cứ soi gương xem mặt ai mới đáng sợ.”
Rồi Seong Gyu nhếch miệng cười một cách kỳ quặc, trông như Joker. Seong Gyu từng là một vận động viên judo đầy triển vọng thời thơ ấu, nhưng vì không kiềm chế được tính nóng nảy nên đã gây ra rắc rối, và cuối cùng phải từ giã sự nghiệp.
Yi Eum dặn dò Seong Gyu hết lần này đến lần khác. Anh sợ rằng khi không có mình ở đó, Seong Gyu sẽ nổi nóng mà đánh Yeong Sik mất. Khi Yi Eum đang xỏ giày, Yeong Sik tíu tít chạy đến, gập tay ngang bụng rồi ngoan ngoãn cúi đầu chào.
“Chú ơi… Chú đi nhé…”
Yi Eum khẽ mỉm cười. Chắc hồi nhỏ người này cũng được giáo dục gia đình đàng hoàng nhỉ, hẳn là đã lớn lên trong một gia đình tốt. Anh chào tạm biệt Yeong Sik rồi xuống bãi đỗ xe.
Những bông hoa ven đường nở rộ hai bên đường nơi Yi Eum lái xe ngang qua. Anh hạ kính xe xuống để cảm nhận không khí mùa xuân thì đúng lúc, Jeong Nam Soo gọi điện đến.
[Tiền bối đang ở đâu vậy?]
“Đang trên đường đi làm đây, có chuyện gì thế?”
[Em gửi địa chỉ rồi nên tiền bối đến đây đi. Có chuyện rồi ạ.]
Nam Soo giải thích ngắn gọn qua điện thoại rồi gửi địa chỉ ngay sau đó. Yi Eum vội vàng quay xe và phóng nhanh theo hướng ngược lại. Điểm đến là một ngọn núi không xa nhà Yi Eum. Nơi này có rất nhiều người đi bộ đường dài và Yi Eum cũng đã từng leo lên vài lần.
Yi Eum đỗ xe gần đó rồi đi bộ tới. Cảnh sát đang đứng chắn vòng ngoài, còn những người đi bộ thì xúm xít ở cổng. Cảnh sát ngăn những người định bật camera quay phim. Yi Eum bước qua họ, băng qua dải ruy băng của cảnh sát và đi vào bên trong.
“Anh đến rồi ạ?”
Nam Soo nhăn nhó, mu bàn tay bịt chặt mũi mình lại. Phía đằng sau có một chiếc túi đen lớn đang đặt ở đó, và có vẻ mùi hôi thối đang bốc ra từ nó. Khi Yi Eum đến gần, đúng như dự đoán, anh nhìn thấy một bàn tay người bị cắt lìa ra một cách rùng rợn.
“Ban giám định thì sao?”
“Họ sẽ đến trong khoảng 10 phút nữa. Người báo án đầu tiên đang khai báo ở đằng kia. Cậu ấy đi lấy nước, thấy cái túi trông lạ nên mở ra xem. May mà là người trẻ phát hiện ra chứ nếu là người già, có khi chết vì đau tim tại chỗ rồi.”
Yi Eum thở dài, nhìn người đàn ông trẻ đang nói chuyện với cảnh sát.
“Đội trưởng và các thành viên khác cũng sắp đến rồi ạ.”
Yi Eum đến gần và xem xét chiếc túi kỹ hơn. Thi thể bị phân hủy và chặt thành nhiều khúc. Một hình xăm lạ được vẽ trên một phần được cho là cẳng tay. Yi Eum phát hiện ra phần da bị cắt đã co lại và lẩm bẩm một mình.
“Chắc là bị chặt lúc còn sống.”
Nam Soo đứng cạnh Yi Eum, gật đầu.
“Đúng là như vậy ạ.”
Rồi Nam Soo không chịu được mùi hôi thối, phải rời đi. Trong khi các cảnh sát mặc đồng phục tìm kiếm bằng chứng còn sót lại xung quanh, thì ban giám định và đồng nghiệp của đội điều tra trọng án số 2 đã đến. Đội trưởng vô cùng căng thẳng vì vụ án mạng xảy ra ngay từ sáng sớm.
“Bảo sao đêm qua tao lại có giấc mơ kỳ lạ. Chết tiệt, ra là vì chuyện này, vì chuyện này đây.”
Đội trưởng tập hợp các thành viên.
“Anh Kim và anh Jung, hai người đi kiểm tra CCTV xung quanh trước. Nhìn tình trạng của thi thể thì chắc mới được vài ngày thôi. Phải tìm nhanh trước khi dấu vết bị xóa. Vừa đi vừa kiểm tra luôn nhé.”
“Vâng.”
“Anh Lee ở lại đây, những người còn lại đi theo tôi.”
Trong khi đội trưởng dẫn những người còn lại đi lùng sục trên núi, Yi Eum đưa Nam Soo lái xe xuống đồi. Mùi đặc trưng của thi thể vẫn còn vương vấn nơi đầu mũi. Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, Yi Eum đã bị sốc đến mức không ngủ được và bỏ ăn trong vài ngày, nhưng giờ đây anh đã bình thản hơn. Hay nói đúng hơn là anh có thể giả vờ bình thản hơn khi đối diện với thứ này.
“Liệu có phải hung thủ cố tình đặt thi thể ở đó không ạ?”
“Không biết.”
“Dạo này thấy yên ắng nên em cứ tưởng ngon ăn rồi.”
Nam Soo lầm bầm rồi đột nhiên nhìn Yi Eum như sực nhớ ra điều gì đó.
“Người bị mất trí nhớ đó sao rồi? Tiền bối cho anh ta ngủ lại ở nhà à?”
“Ừ.”
“Wow, lúc em xin ngủ nhờ thì tiền bối từ chối thẳng thừng.”
“Nhà cậu đâu có xa, sao cứ muốn ngủ ở nhà tôi?”
“Có lẽ là tâm lý của một người đàn em muốn biết những bí mật của tiền bối chăng?”
Khi Yi Eum còn đang khó hiểu nghiêng đầu nở nụ cười miễn cưỡng hết sức thì Nam Soo thắc mắc.
“Nhưng mà… kỳ lạ thật đấy. Sao lại không có dấu vân tay hay DNA nào cả?”
Thông thường, cơ sở dữ liệu của Cục Cảnh sát có lưu trữ DNA của tội phạm và những người mất tích lâu năm. Việc anh ta không phải tội phạm thì may thật, nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ. Ngay cả những người vô gia cư ngoài đường cũng có thể xác định được bằng dấu vân tay, vậy con người kia là ai mà không để lại bất kỳ dấu vết nào?
“Chắc là từ trên trời rơi xuống?”
“Không phải người ngoài hành tinh sao ạ?”
“Lát nữa hỏi thử xem?”
“Tiền bối cẩn thận đấy. Chẳng may miệng anh ta mọc ra xúc tu thì phải làm sao?”
Trong lúc trao đổi những câu đùa cợt vô nghĩa, cả hai đã đến một siêu thị gần đó. Họ xuống xe và kiểm tra xem có CCTV không. Hóa ra đây là một cửa hàng nhỏ nên chỉ lắp camera giả. Nam Soo nhìn xung quanh, phát hiện một chiếc xe đậu bên cạnh siêu thị. Cậu đến gần và thấy có camera hành trình. Cậu hỏi chủ xe thì được biết camera đã tắt.
Ngay từ đầu đã không có chuyện gì suôn sẻ cả. Thất vọng, cả hai lên xe để di chuyển đến khu vực tiếp theo. Đúng lúc đó, điện thoại của Seong Gyu gọi đến.
“Sao, có gì không.”
[Yeong Sik cứ nài nỉ đòi đi chơi, giờ sao?]
“Dắt anh ấy đi dạo một vòng quanh khu phố đi.”
[Chơi ở ngoài thì tiền công tính riêng chứ gì?]
“…”
[Cảm ơn nhé. Tao sẽ dắt anh ấy đi chơi thật vui vẻ.]
Cuộc gọi kết thúc, Yi Eum cười không nói nên lời rồi ngước nhìn bầu trời. Mây đen vần vũ kéo tới che kín những tia nắng xuân đẹp đẽ, hẳn là trời sắp mưa rồi.
—
Kẽo kẹt- Kẽo kẹt-
Mỗi khi chiếc xích đu chuyển động, ánh mắt của những bà mẹ cùng lũ trẻ đang chơi ở công viên đều đổ dồn về phía nó. Seong Gyu lau mồ hôi trên trán rồi chụp ảnh sau lưng Yeong Sik để gửi cho Kim Yi Eum.
[Trả tiền gấp đôi đi. Đẩy xích đu mà tao mệt muốn chết luôn đây này.]
Ngay khi tin nhắn vừa đi thì Yeong Sik trên xích đu đã quay đầu lại và cười rạng rỡ.
“Chú ơi… Chú đẩy thật mạnh để cháu bay lên được không?”
“Hả?”
“Thật mạnh để cháu lên được chỗ cao cao kia kìa.”
Nhìn Yeong Sik chỉ tay vào khoảng không, Seong Gyu bật cười. Thằng nhãi này thử nhìn lại thân hình mày mà xem. Trông có giống người có thể bay cao được không chứ? Ngay cả bây giờ Seong Gyu cũng ngại cháy mặt với mấy bà mẹ đang nhìn chằm chằm, lo lắng rằng chiếc xích đu sẽ bị gãy.
Mà đúng thật, hai người đàn ông to tướng mặt mày hung dữ chiếm giữ xích đu thì đúng là đáng lo ngại. Có lẽ vì sợ con mình bị làm hại nên mỗi khi họ đến gần, mấy bà mẹ lại giật lấy con rồi chạy đi mất. Nhìn kỹ, Seong Gyu thấy cầu trượt đối diện khá vắng vẻ.
“Này Yeong Sik. Hay là chơi cầu trượt nhé? Cái đó trông vui hơn đấy.”
Yeong Sik không bướng bỉnh, ngoan ngoãn đứng dậy. Khi đến cầu trượt, Yeong Sik leo lên bậc thang. Đúng lúc bạn gái gọi điện đến nên Seong Gyu ra hiệu cho Yeong Sik cứ leo tiếp rồi bắt đầu nói chuyện điện thoại. Cậu nói chuyện một lúc lâu thì không còn thấy Yeong Sik đâu nữa, mặt Seong Gyu tái đi.
“Em yêu, lát nữa anh gọi lại nhé.”
Nhìn xung quanh không thấy Yeong Sik đâu. “Yeong Sik! Yeong Sik! Yeong Sik!” Cậu gọi thật to, từ đâu đó vọng lại tiếng “Chú ơi…” yếu ớt. Seong Gyu nhận ra tiếng động đó phát ra từ bên trong ống cầu trượt nên vội vã leo lên các bậc thang.
Sau đó, Seong Gyu sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Yeong Sik đang nằm bất động bên trong ống cầu trượt, bị mắc kẹt và không thể trượt xuống.
“Này, anh làm gì ở đây thế. Ra nhanh đi.”
“Vai của cháu… vai của cháu bị mắc rồi.”
Giọng nói nghẹn ngào vang lên, những người xung quanh bắt đầu xì xào. Seong Gyu toát mồ hôi lạnh. Vì không thể nắm tay Yeong Sik nên chỉ có thể nắm lấy vạt áo hắn và kéo mạnh, nhưng Yeong Sik không nhúc nhích. Khi Seong Gyu đang loay hoay đến đổ cả mồ hôi thì vài bà mẹ đã tiến lại gần một cách thận trọng.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Dạ, em trai tôi bị kẹt ở đây, không ra được.”
Nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong, các bà mẹ cũng leo lên và cùng nhau kéo Yeong Sik ra. Nhưng vai của Yeong Sik vẫn không chịu nhúc nhích, cuối cùng mãi cho đến khi nhân viên quản lý chung cư phải đến để tháo rời chiếc ống cầu trượt ra thì Yeong Sik mới được giải cứu thành công.