Desire Me If You Can Novel - Chương 105
“Đúng.”
Ashley nhìn con trai và lạnh lùng chỉ ra:
“Cha đã nói hàng nghìn lần rằng con có mức pheromone bẩm sinh rất cao nên phải đặc biệt chú ý, chắc con cũng đã nhớ rồi. Tuyệt đối không được lơ là. Ngày mai hãy đi kiểm tra ngay mức pheromone và nếu cần gấp thì bảo Stewart tiêm để loại bỏ đi.”
“Vâng, con hiểu rồi.”
Grayson trả lời ngay lập tức bằng thái độ ngoan ngoãn như mọi khi. Vẫn là khuôn mặt tươi cười không thay đổi.
Norman Stewart là Giám đốc của một trung tâm y tế chuyên nghiên cứu về pheromone của các Alpha trội. Cha mẹ ông ta là người sáng lập trung tâm, và sau khi họ qua đời vì một tai nạn bất ngờ, Stewart tiếp quản vị trí Giám đốc.
Có lẽ ông ta là người hiểu rõ nhất về pheromone trên toàn thế giới. Bất cứ khi nào các Alpha trội gặp vấn đề liên quan đến pheromone, nơi họ nhất định phải đến chính là phòng thí nghiệm kiêm trung tâm đó, và nhờ vậy mà nơi này luôn nhận được vô số tiền tài trợ. Điều duy nhất trung tâm thiếu không phải là tiền, mà là vật thí nghiệm. Rất hiếm người sẵn sàng hiến thân mình để trở thành đối tượng nghiên cứu pheromone của Alpha trội.
Trừ khi đó là những kẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
Và Grayson có lẽ là Alpha trội thường xuyên đến phòng khám của Stewart nhất. Đương nhiên, Grayson không phải vì chìm đắm trong sự tự căm ghét như em trai mình là Chase. Hắn rất quan tâm đến nghiên cứu pheromone và thậm chí còn tự nguyện làm đối tượng thí nghiệm, Ashley cũng biết điều đó. Anh cũng biết Grayson không bao giờ lơ là việc loại bỏ pheromone theo chỉ dẫn của mình.
Tuy nhiên, việc Ashley cứ liên tục yêu cầu Grayson phải cam kết như vậy cũng là bằng chứng cho thấy anh nhạy cảm đến mức nào với việc pheromone của Grayson tích tụ. Cả gia đình đều biết Ashley có vẻ ám ảnh một cách bất thường với Grayson hơn các anh em khác. Và đương nhiên họ cũng hiểu lý do tại sao.
Nhắc mới nhớ, mình đã không đến đó khá lâu rồi…
Grayson chợt nghĩ. Đây là lần đầu tiên hắn quên đến phòng thí nghiệm của Stewart, lý do thì chỉ có một. Bởi vì cuộc sống của hắn dạo này đang vô cùng tuyệt vời.
Dù sao thì lời Ashley nói về việc loại bỏ pheromone là đúng. Grayson cũng không hề muốn phát điên hay bị tổn thương não, vậy thì cách còn lại là giải quyết bằng thuốc tiêm.
Dù sao thì mình có nên đi dự tiệc không nhỉ…
Tiệc tùng vẫn tiện hơn phòng thí nghiệm để tiêm. Hắn đã từng chế giễu em trai Chase khi tiêm thứ thuốc đó, nhưng giờ nghĩ lại thì thật đáng quý. Nhờ Chase mà hắn có thể tiêm thuốc đã được kiểm chứng.
Tất nhiên, loại thuốc tiêm dùng trong các bữa tiệc pheromone đó cũng do Stewart phát triển. Nếu Stewart biết được tình trạng hiện tại của Grayson, ông ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Chắc chắn ông ta sẽ sốc lắm nếu mình nói mình đã biết cảm giác sợ hãi là gì.
Và cả cảm giác tình yêu nữa.
À, Grayson chớp mắt. Nhắc mới nhớ, mình chưa nói chuyện này.
“Papa, con…”
“Không được.”
Chưa kịp nói hết câu, Ashley đã lạnh lùng ngắt lời hắn:
“Cha đã nói rõ rồi phải không? Con phải làm việc đủ một năm, cũng đã nói tuyệt đối không được tự ý bỏ việc nữa?”
Ashley nghiêm khắc khiển trách con trai. Thật ra, đây là điều đã được dự đoán trước. Trong trường hợp bình thường, Grayson lúc này có lẽ đã thất vọng vì nghĩ mình lại đoán sai rồi, và đang chuẩn bị bỏ trốn hoặc đã biến mất rồi. Từ trước đến nay vẫn luôn là vậy.
Tuy Ashley có hơi bất ngờ khi nghe Grayson nói đang sống chung với người yêu, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên anh trải qua chuyện này. Đã nhiều lần Grayson tự ý bỏ việc, rủ người yêu đi chơi rồi nhanh chóng thay lòng đổi dạ khi nhận ra mình sai, rồi bỏ mặc người yêu rồi tự mình biến mất. Lý do Ashley đến đây với danh nghĩa tài trợ thêm vật phẩm cho trạm cứu hỏa là để kiểm tra tình hình của Grayson và cũng như cảnh báo trước, không cho phép thói quen xấu bỏ trốn khi hết hứng thú tái diễn.
Grayson đột nhiên bật cười với người cha đang nhìn mình bằng đôi mắt lạnh lùng. Ashley không cảm thấy khó chịu trước phản ứng không phù hợp với tình huống này của con trai, vì đó là do bản tính trời sinh của nó. Tuy nhiên, anh cần phải nhắc nhở Grayson nhiều lần rằng không nên cười trong tình huống này, nếu không người khác sẽ nhận ra khuyết điểm chí mạng của Grayson và điều đó sẽ trở thành điểm yếu của con trai anh.
“Sai rồi, Grayson. Không được cười trong tình huống này.”
“Vâng.”
Trước sự nhắc nhở của Ashley, Grayson cũng đáp lời ngay lập tức. Tuy nhiên, cái nhíu mày của Ashley lại càng sâu hơn.
“Tại sao con vẫn cười?”
Lần này Grayson không trả lời ngay mà chớp mắt.
“Con ạ?”
Hắn vẫn nhếch môi, nhưng có lẽ là do vừa mới bật cười nên chưa kịp thu lại biểu cảm. Ashley cố kìm nén tiếng thở dài đang trực trào. Không còn cách nào khác, đây chỉ là khuyết điểm bẩm sinh mà con trai anh mang theo từ khi sinh ra.
“Con định nói gì? Nếu không phải là chuyện bỏ việc.”
Ashley hỏi bằng giọng điệu công việc, mắt Grayson sáng lên như chợt nhớ ra:
“Con, con đã biết cảm giác sợ hãi là gì rồi.”
Ashley đang định đưa tách trà lên miệng thì khựng lại. Grayson vẫn giữ nguyên khóe môi nhếch lên, nhìn cha từ từ, rất chậm rãi đặt tách trà xuống. Sau một khoảng im lặng, một tiếng động rất nhỏ của tách trà chạm vào đĩa lót vang lên, sau đó Ashley mới mở miệng:
“… Con vừa nói gì?”
*
Phòng trà ngập tràn ánh nắng rực rỡ, với luồng gió mát lọt qua cánh cửa sổ mở một bên, mang lại cảm giác sảng khoái và phấn khích như đang đi dã ngoại trong vườn.
Dane ngồi đối diện Koi qua chiếc bàn trà tròn, vừa bối rối trước bầu không khí xa lạ, vừa bất đắc dĩ duy trì tư thế lúng túng của mình. Nhìn thấy người làm mang trà bánh đến rồi lặng lẽ biến mất, Dane nghĩ: Quả nhiên ở đây có người làm.
Thảo nào sáng nay mới có bữa ăn sáng khủng khiếp đến vậy.
Dane nhớ lại bàn ăn hoành tráng đã quên mất, chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Koi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín rồi đột nhiên reo lên:
“Dane là người yêu của con trai tôi!”
Quay đầu lại, Dane thấy Koi đang rạng rỡ, hai mắt lấp lánh không giấu được sự xúc động. Anh ta đã vui mừng khôn xiết từ khi lần đầu tiên gặp Dane. Đối với Dane, phản ứng này của Koi thật đáng ngạc nhiên, nhưng điều khó xử hơn là bản thân cậu cũng không hề cảm thấy có chút phản cảm nào với người đàn ông lần đầu gặp mặt này. Không, nói là phản cảm thì không đúng, mà ngược lại còn cảm thấy thân thiết.
Cảm giác có khi lần đầu nhìn thấy người đàn ông này không phải là ảo giác. Dane cảm thấy kỳ lạ khi cảm xúc ấy vẫn không thay đổi. Như nhận ra sự bối rối của Dane, Koi nói bằng giọng điệu phấn khích:
“Chúng ta có một mối liên kết đặc biệt. Ý tôi là, giữa các Omega trội với nhau có một sự đồng điệu.”
Mối liên kết đặc biệt là cái quái gì nữa.
Koi phấn khích tiếp tục nói với Dane vẫn chưa hiểu gì:
“Các Omega trội có thể nhận ra nhau và có thiện cảm với nhau nữa. Chắc cậu cũng cảm thấy điều đó với tôi. Kiểu như, gia đình?”
Nghe từ gia đình, Dane nhíu mày và cười một cách mỉa mai. Còn từ nào vô lý hơn từ đó không? Người đàn ông này dường như hoàn toàn không biết sự dơ bẩn của một cộng đồng được kết nối bằng máu.
Nhìn Koi đang nhìn mình với khuôn mặt ngây thơ, Dane chợt nhớ đến Ashley Miller, người đàn ông đã cảnh giác với cậu lúc nãy.
Bản thân thì luôn gây ra đủ loại chuyện hỗn loạn để loại bỏ pheromone, nhưng lại không thể chấp nhận việc đối tác của mình liếc nhìn người khác sao.
Đúng là một thể chất ích kỷ, Dane nghĩ rồi cầm lấy chiếc cốc cà phê của mình. Cậu đang định đưa cà phê lên miệng một cách vô thức thì khựng lại.
Phân mèo…
Dane nhăn mũi nhưng vẫn buộc mình nuốt cà phê xuống cổ họng.