Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 100
Tiền hợp đồng nhận trước khi cả vẽ tranh thì cũng chẳng khác gì nợ, thú thực tôi cũng chẳng thấy vẻ vang gì cho lắm, nên mấp máy môi do dự một chút, rồi trả lời như đẩy ra một tiếng thở dài.
“Cháu, vẽ tranh lại rồi ạ.”
“……”
“Người từng đánh giá cao tranh của cháu ngày xưa đã đề nghị cháu vẽ lại với điều kiện tốt…. Không phải tiền kỳ lạ hay nguy hiểm gì đâu nên bác đừng lo, cứ trả nợ trước đi ạ.”
Tôi lắc đầu quầy quậy khi bác cả bảo sẽ gửi trả lại cho tôi mỗi tháng một ít.
Bố mẹ tôi là những người chỉ cần duy trì sinh kế tối thiểu để được vẽ tranh là đã mãn nguyện, nên nhà tôi hoàn toàn không có khoản tiền dư dả nào gọi là tài sản. Tôi cũng đủ lớn để hiểu rằng việc phải cưu mang thêm bố con tôi trong tình cảnh đó là gánh nặng lớn cho kinh tế gia đình bác. Hơn nữa, trừ khi có biến cố tâm lý cực lớn, bố tôi sẽ không chịu rời khỏi nơi đó đâu. Việc trả món nợ này không cần bác phải cảm thấy tội lỗi với tôi làm gì. Ngược lại, người thấy có lỗi phải là tôi mới đúng.
Sau một hồi do dự khi nhìn theo bóng lưng bác cả đang tháo lớp nilon bọc ô ở máy tự động và định bung dù, tôi cất tiếng.
Dù tâm lý phản kháng vu vơ chẳng ai hay biết khiến tôi không muốn hỏi, nhưng lại không thể không hỏi, sự thôi thúc của tình thân khiến nỗi uất ức trào dâng.
“Bố cháu… thế nào rồi ạ.”
“……”
Bác cả quay lại, mím chặt môi một cái mà không trả lời gì cụ thể. Bác cười yếu ớt như muốn nói bác hiểu ý tôi, rồi đưa tay vuốt sau gáy.
Việc tôi cố tình nói rõ nguồn gốc số tiền một phần là để bác yên tâm rằng đó là thù lao tôi vẽ tranh lại, nhưng cũng không thể phủ nhận tâm lý mong muốn tin tức tôi vẽ tranh trở lại sẽ đến tai bố tôi.
Tuy nhiên, tôi không muốn nhờ bác chuyển lời đó đến bố.
Đó là sự vùng vẫy đơn độc của riêng tôi, muốn chứng minh bằng mọi giá cho bác, cho bố, và cho chính bản thân mình thấy rằng, dù bố có nghĩ gì đi nữa thì tôi cũng không quan tâm.
Tôi dõi mắt tiễn bóng lưng bác cả cầm chiếc ô cũ kỹ bước đi trên con đường lát gạch đỏ cổ kính, nơi những chiếc xe sedan cao cấp đang nối đuôi nhau ra vào rồi thu lại ánh nhìn.
Dù mưa vẫn rơi rả rích suốt ngày lúc to lúc nhỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người tìm đến khách sạn. Phải rồi, với những người bước xuống từ xe hơi dưới mái che rộng lớn, chẳng cần mở ô lấy một lần mà đi thẳng vào trong nhà thì mưa dầm cũng chẳng phải là lý do lớn cản trở việc ra ngoài.
Tôi đứng dựa vào cây cột ở vị trí hơi chếch so với cửa chính, ngắm nhìn dòng người ra vào khách sạn mà có cảm giác nhận thức về hiện thực của mình trở nên kỳ lạ. Đây là một thế giới hoàn toàn khác so với ngôi làng cũ, nơi bác cả là tiêu chuẩn của sự bình thường.
Những người xúng xính trong những bộ cánh đắt tiền và toát lên vẻ tự tin thong dong ở đây dường như mới là tiêu chuẩn của sự bình thường. Nơi này chỉ toàn những người có ấn tượng giống nhau, đến mức khiến ta cảm thấy như đại đa số mọi người đều sống như vậy. Giống như những người tham gia đấu giá cá kìm vào buổi sớm ở chợ cá hợp tác xã đều mang dáng vẻ hao hao nhau như anh em vậy.
Giờ bác cả cũng đã đi rồi, chỉ còn mình tôi với đôi giày vải Converse và chiếc quần jean cũ kỹ là mang màu sắc lạc lõng ở nơi này.
Tuy cảm thấy khoảng cách có phần khó chịu với những suy nghĩ đó, nhưng nực cười thay, tôi cũng là một trong những người bước xuống từ chiếc xe sang trọng ở nơi này.
“Quần áo em mặc hôm qua tôi đã giặt và sấy khô rồi. Tôi để trên kệ đối diện phòng tắm ấy, em mặc đi. Trong tủ lạnh có ít trái cây, trên bàn ăn cũng có bánh mì, trước khi đi nhớ ăn chút gì nhé.”
Sau đó, tôi phải ngắt lời khi anh lo lắng đến cả đôi giày bị ướt, lí nhí nói rằng thế là đủ rồi, rằng tôi rất xin lỗi và cảm ơn. Tôi thực sự không ngờ anh còn bận tâm đến việc xử lý quần áo ướt, khiến tôi cảm thấy bản thân thật trơ trẽn khi đã ngủ say sưa trong lúc đó.
Và anh bảo để đề phòng, hôm nay tốt nhất nên di chuyển bằng xe do anh chuẩn bị.
Tôi đã từ chối vì nghĩ không cần thiết đến mức đó, nhưng anh kiên quyết rằng đây không phải là lòng tốt mà là sự đề phòng rủi ro. Phía bố Morae không biết đang che giấu kế hoạch gì nên sử dụng phương tiện công cộng là rất nguy hiểm.
Tôi chuẩn bị xong xuôi trong sự ngượng ngập tại ngôi nhà vắng chủ, khi bước ra trước cổng thì đúng như lời anh nói, một chiếc sedan đen cỡ lớn đang đậu trong mưa. Đó là chiếc xe nhập khẩu mang logo mà tôi cũng biết. Có lẽ đã nhận được liên lạc của anh từ trước nên người tài xế đang che ô đứng đợi trước đầu xe.
Anh bảo nên dùng xe đó đón Morae và anh trai tôi rồi đến chỗ hẹn, nhưng Morae đã từ chối vì sợ rằng đó là cái bẫy bắt họ lên xe rồi chở thẳng về chỗ bố chị.
Trong lúc tôi đang cười một mình đầy bất lực khi nghĩ rằng anh và Morae có cách nghi ngờ tình huống giống hệt nhau như hai anh em lớn lên trong cùng một môi trường, thì Morae và anh tôi xuất hiện từ góc tòa nhà phía kia. Tôi rời người khỏi cây cột đang dựa.
Morae đã bình tĩnh lại. Thay vì xấu hổ hay ngượng ngùng về chuyện khóc lóc ban nãy, chị ấy chỉ nắm tay anh, nhìn tôi cười như mọi khi, và tôi cũng cười đáp lại.
Cậu phải đối xử thật tốt với Morae đấy, Morae phí hoài gấp trăm lần so với cậu. Ông chủ tiệm lướt sóng và những người xung quanh đều nói đùa nửa thật nửa giỡn với anh tôi như thế, và thú thật, dường như tôi cũng vô thức nuôi dưỡng suy nghĩ đó ít nhiều.
Nhưng nhìn hai người họ nắm chặt tay nhau hôm nay khác hẳn ngày thường, tôi nhận ra đó chỉ là cái nhìn phiến diện về mối quan hệ của họ.
Tôi nhớ lại lời anh nói đêm qua về mối quan hệ giữa nghệ sĩ và người ủng hộ, rằng hầu hết mọi người đều nghĩ mối quan hệ đó sẽ nghiêng về phía người nghệ sĩ và không đạt được sự cân bằng…
Về độ sâu sắc của sự giao cảm chỉ nảy sinh giữa hai người thì người ngoài cuộc sẽ mãi mãi không thể nào biết được. Những gì chúng ta thấy chỉ là dáng vẻ khi họ ở cùng người khác, và việc định nghĩa sự cân bằng giữa hai người yêu nhau chỉ dựa vào đó thì cũng hồ đồ chẳng khác nào nhìn biển hiệu nhà hàng mà đánh giá hương vị món ăn.
Nhìn bề ngoài thì người không thể sống thiếu Morae là anh tôi, nhưng nhìn hai người hôm nay, tôi mới biết chiều ngược lại cũng y như vậy. Thật thấm thía.
Dù có hơi thất lễ với cả Morae và anh tôi, nhưng lần đầu tiên tôi cảm thấy thật may mắn vì bên cạnh Morae có anh trai.
Morae khoác cánh tay không nắm tay anh lên vai tôi, rồi nói với giọng tưng tửng:
“Giám đốc của em là người đáng tin chứ?”
“Hả?”
Tôi quay đầu nhìn lại. Chị ấy hất hàm một cách ngạo nghễ, nói với vẻ mặt hơi ngượng nghịu.
“Tình cảnh chị đang thế này mà, bệnh đa nghi còn nặng hơn cả Seo Yihyun rồi. Ý chị là liệu có khả năng anh ta đang giao dịch ngầm với bố chị hay đại loại thế không.”
Tôi lắc đầu.
“Anh ấy đã làm việc cùng trưởng phòng từ hồi ở Hồng Kông, và trưởng phòng cũng rất tin tưởng anh ấy… Hơn nữa, làm đến mức đó thì giám đốc cũng chẳng được lợi lộc gì.”
Anh ấy đủ giàu để không cần quan tâm đến những việc như thế vì tiền, và trừ khi anh ấy mang mối thù hận nào đó với tôi từ một sự kiện trong quá khứ mà tôi không biết, chứ chẳng có lý do gì để cố tình dồn Morae, anh tôi hay tôi vào tình huống khốn đốn cả.
Morae hít một hơi thật sâu, thận trọng gật đầu.
“Được rồi, nếu là mối quan hệ dây mơ rễ má đến cả trưởng phòng thì chắc là an toàn. Anh ta bảo là ngày mai có thể đi ngay được hả?”
“Hả? À, ừ, ừ…”
Và lần này, chị ấy bóp mạnh vai tôi nhưng truyền đạt quyết tâm.
“Lần này chịu nợ Seo Yihyun một chút vậy.”
***
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi lại một lần nữa khựng người trước khung cảnh mở ra ngay trước mắt. Dù là cảnh đêm sông Hàn mà tôi vẫn đối diện hàng ngày ở phòng khách nhà Giám đốc, nhưng mỗi lần lơ đễnh để lọt nơi đó vào tầm mắt, tôi đều phải trầm trồ cảm thán như mới. Và khi ngắm nhìn từ một địa vị trí thì phản ứng của tôi vẫn y như vậy.
Ánh đèn thành phố loang trên mặt nước êm đềm gợi nhớ đến cảnh đêm ở Hồng Kông. Ký ức về Hồng Kông kéo theo một chuỗi những suy nghĩ, khiến tôi thực sự cảm nhận được mình đã trải qua bao nhiêu thay đổi và đang đứng ở đây nhờ những cơ hội đáng trân trọng đến nhường nào.
Từ lúc đợi điện thoại của anh trong phòng khách sạn để đi gặp cô Suki Kim, cho đến hiện tại khi đang đứng bên cửa sổ căn penthouse của khu căn hộ cao cấp bậc nhất mà anh chuẩn bị cho Morae và anh trai tôi, tất cả đều là những khoảnh khắc được tạo nên từ thiện ý của anh.
「Em có ổn không khi dây dưa phức tạp với tôi như thế?」
Trước câu hỏi của anh, tôi đã trả lời rằng dù có phải làm việc khác tôi cũng sẽ trả nợ, nhưng thực tâm tôi đã rất sợ. Không phải sợ bị đối phương nắm thóp, bị lợi dụng… hay những tình tiết như trong mấy bộ phim hạng ba.
Khi dần nhận ra bàn tay to lớn và vòng ngực rộng ấy không chỉ có sự lạnh lùng và cứng nhắc, khi dần hiểu thêm chút ít về những gam màu đặc trưng được tô vẽ nhiều lớp bên trong con người anh mà vẻ bề ngoài không thấy được… Tôi chỉ sợ cái kết cục của trái tim và cảm xúc khi ngày càng lún sâu vào mối quan hệ phức tạp với anh mà thôi.
Rrrrr, rrrrr… Tiếng rung từ chiếc điện thoại để trên giường vang lên, tôi quay người bước lại gần thì thấy cái tên hiện lên trên màn hình là ‘Giám đốc’.
Sự xung đột mâu thuẫn giữa nỗi đau nhói và sự rung động tê dại cùng lúc ập đến từ hai phía khiến tôi cảm thấy quá sức. Tôi thở hắt ra như thể đang hít sâu lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống nệm và cầm điện thoại lên.
Tôi hắng giọng rồi bắt máy.
“Vâng.”
[…….]
Đầu dây bên kia im lặng một lúc như thể không ngờ tôi sẽ nghe máy. Sau đó là một tiếng thở dài nghe như trút hết ruột gan, tựa hồ đang cố kìm nén cơn giận, hoặc cũng có thể là sự an tâm sâu sắc.
[Sao mãi không liên lạc được thế?]
“A… Tại em vừa mới tắm xong… Anh gọi cho em ạ?”
[Lát nữa thấy cuộc gọi nhỡ thì đừng có sợ nhé. Không phải tôi có sở thích bám đuôi đâu, chỉ là hôm nay vào ngày thế này mà em không nghe máy nên tôi lo thôi.]
“Xin lỗi anh, em đã báo là về đến nơi an toàn rồi nên cứ nghĩ là không sao…”
Hai anh chị đã chấp nhận lời đề nghị và muốn rời đi ngay vào ngày mai. Tôi đã liên lạc với anh ngay trước cửa khách sạn. Anh bảo không có vấn đề gì, cứ thu dọn hành lý và di chuyển đến chỗ ở mà anh đã chuẩn bị sẵn.
Morae và anh trai tôi sau khi đi chiếc xe anh gửi đến và đặt chân vào căn penthouse được anh đảm bảo là an ninh nghiêm ngặt, đã bắt đầu lo lắng cho tôi. Họ bảo rằng mục đích của Giám đốc không phải là giao nộp họ cho ông bố, mà có khi nào là đối tốt như thế để lấy lòng tin rồi bán tôi đi đâu đó không.
Anh bán tôi đi đâu để kiếm lời được chứ? Một đứa mà lý lịch hào nhoáng nhất chỉ là từng vẽ tranh hơi nổi bật một chút trong quá khứ như tôi.