Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 103
4. Sự thay đổi
Một cặp vợ chồng trông khoảng ngoài ba mươi đang làm thủ tục check-in tại quầy, phía sau họ là cô con gái trạc tuổi học sinh trung học cơ sở lớp 1, lớp 2.
Có lẽ vì chưa có nhiều kinh nghiệm đi du lịch nước ngoài cùng gia đình, nên trên gương mặt của hai vợ chồng đang đeo mỗi người một chiếc ba lô cùng một chiếc túi chéo bên cạnh hành lý ký gửi lộ rõ vẻ căng thẳng.
Cuối cùng thì thủ tục check-in cũng xong xuôi, sau khi được hướng dẫn ngồi đợi ở băng ghế bên cạnh cho đến khi kiểm tra xong hành lý ký gửi xem có vấn đề gì không, hai vợ chồng đẩy chiếc xe đẩy trống không về phía này.
Và họ ngồi xuống băng ghế đối diện với tôi.
“Em không bỏ pin máy ảnh vào vali ký gửi chứ?”
“Ừ, em để trong ba lô rồi.”
Người bố vừa cẩn thận vuốt lại những lọn tóc lòa xòa bên thái dương của cô con gái do buộc tóc qua loa vừa hỏi, và người vợ trả lời với giọng điệu hơi phiền phức.
“Con bé hôm nay ngủ không ngon nên em lo quá. Sợ lên máy bay lại thấy khó chịu.”
Người mẹ nhìn con gái với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Mẹ ơi, mình đến Praha lúc mấy giờ nhỉ? Con muốn đến cầu Charles ngay khi vừa tới nơi.”
Thấy cô con gái dù mệt mỏi nhưng vẫn háo hức hỏi về lịch trình, hai vợ chồng xóa tan vẻ lo âu và nhìn nhau mỉm cười.
Khi cùng mọi người ở Phantom đi công tác Hồng Kông, tôi không để ý xung quanh nhiều đến thế. Tuy cũng có sự hào hứng, nhưng nỗi lo âu còn lớn hơn, giống như cặp vợ chồng trước mắt tôi lúc này. Nhưng giờ đây, ngồi trên ghế băng sân bay với tư cách không phải là hành khách, những thứ trước kia không thấy bỗng lọt vào tầm mắt.
Morae và anh tôi đã đi rồi.
Hai người họ bảo đừng diễn mấy cảnh sướt mướt kiểu đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng khuất sau cửa xuất cảnh, nên chúng tôi đã chia tay ngay trước quầy làm thủ tục. Họ đi về phía cửa xuất cảnh, còn tôi đi về phía cổng mà chúng tôi đã bước vào. Không ai được ở lại nhìn theo bóng lưng người khác, mỗi người hãy cứ đi con đường của mình.
Nhưng sau khi vẫy tay chào và quay lưng đi, tôi lại quay về ngồi xuống băng ghế này, chỉ là tôi cảm thấy không nên rời khỏi nơi này quá nhanh.
Ở bất cứ đâu trong sân bay cũng có thể dễ dàng bắt gặp những gia đình đi du lịch vào dịp nghỉ hè. Đây là thời đại mà lượng khách du lịch nước ngoài lên tới 30 triệu người mỗi năm, và chuyện đi nước ngoài đã không còn là đặc quyền của riêng giới thượng lưu từ lâu lắm rồi.
Ngay cả ở làng của ông nội, mỗi năm vài lần cũng có những cơ hội đi du lịch nước ngoài theo tour giá rẻ do các đoàn thể như hợp tác xã thủy sản, nông nghiệp hay hội phụ nữ tổ chức. Sau mỗi kỳ nghỉ hè hồi cấp hai, tôi cũng thường nghe bạn bè kể về những chuyến đi đến các nước trên thế giới.
Ba người chúng tôi, mẹ, bố và tôi, chưa từng có chuyến du lịch nước ngoài nào, dù chuyện đó đã trở nên phổ biến đến thế. Mẹ có vẻ đã đi nhiều trong quá khứ, nhưng cả ba người trong gia đình cùng đi thì chưa bao giờ.
Tôi chưa từng vì điều đó mà nghĩ gia đình mình bất hạnh, hay ghen tị đến mức tủi thân trước những câu chuyện du lịch của bạn bè. Bố mẹ luôn ưu tiên dành thời gian cho việc vẽ tranh hơn là hoạt động kinh tế nên gia cảnh không dư dả, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bất hạnh hay thiếu thốn chỉ vì không được đi giày hiệu hay mặc quần áo đắt tiền.
Tôi đang nghĩ về những ngày ngay sau khi mẹ nhận giải thưởng.
Tôi nhớ lại gương mặt vui vẻ của bố và mẹ khi bàn bạc trên bàn ăn mỗi tối xem nên sử dụng số tiền thưởng khá lớn đó như thế nào cho gia đình.
Nào là bù tiền đổi chiếc xe cũ đã đi hơn 10 năm, nào là bổ sung thiết bị kỹ thuật số cho mẹ, đổi cho tôi chiếc laptop mới thay cho cái cũ được bố truyền lại, may cho bố một bộ vest, rồi số tiền còn lại sẽ gửi tiết kiệm.
Không khí bàn ăn mỗi tối đều rộn ràng đầy sức sống, cứ như thể việc trăn trở xem tiêu tiền vào đâu còn vui hơn cả việc tiêu tiền thực sự. Dù mẹ chưa từng đề xuất công khai, nhưng tôi của lúc đó biết rằng mẹ cũng đã nghĩ đến một chuyến tham quan các bảo tàng mỹ thuật ở châu Âu cho cả ba người.
Tuy nhiên, cảnh tượng đó đối với tôi hiện tại lại chẳng có chút cảm giác thực tế nào, giống như một đoạn phim dàn dựng hạnh phúc một cách gượng gạo chứ không phải ký ức thực sự mà gia đình tôi đã trải qua. Hơn nữa, hình ảnh chẳng kéo dài được bao lâu thì chập chờn rồi tắt ngấm giống sóng bị nhiễu. Tựa như những kế hoạch của chúng tôi, chẳng có cái nào trong số vài phương án đó trở thành hiện thực.
Ngay khi linh cảm rằng mình đang bới móc quá nhiều thứ, tôi cảm thấy như có một cơ chế an toàn trong lồng ngực giật phắt lấy gáy mình. Đó là tín hiệu báo phải dừng lại.
Tôi rời mắt khỏi cô bé đang lật giở cuốn sách du lịch dán chi chít giấy nhớ và băng dính màu đánh dấu những trang quan trọng, rồi đứng dậy.
Theo lời bác tài xế dặn rằng không thể dừng xe lâu trước cổng xuất cảnh nên khi nào ra thì gọi, tôi liên lạc báo rằng mình đang chuẩn bị ra khỏi sân bay. Bác tài bảo 5 phút nữa hãy ra trước cổng, nhưng tôi vội vã rời đi ngay.
Bên ngoài trời vẫn lất phất mưa, không khí ẩm ướt, nhưng vì thân nhiệt đã hạ xuống do ngồi điều hòa nên tôi không cảm thấy nóng.
Những người qua lại trước cửa xuất cảnh ai nấy đều mang vẻ mặt hào hứng trước chuyến đi. Giống như lúc ở trước khách sạn, tôi cảm thấy sự lạc lõng ở nơi này.
Bỗng nhiên cơn mệt mỏi ập đến. Khi sự căng thẳng được giải tỏa, dường như sự rệu rã của cơ thể vì không được ngủ nghỉ tử tế mấy ngày qua đang ùa về cùng một lúc.
Tôi băng qua hai cột đèn giao thông để đến vị trí bác tài đã chỉ. Chiếc sedan màu đen giúp chúng tôi di chuyển thoải mái từ hôm qua đến giờ đang từ từ giảm tốc độ và tiến lại gần.
Tôi cúi đầu chào bóng dáng bác tài lờ mờ sau tấm kính chắn gió dán phim cách nhiệt tối màu của chiếc xe vừa dừng lại, rồi bước tới mở cửa ghế sau.
“Chia tay sớm hơn tôi nghĩ đấy.”
Là giọng của anh. Anh đang ngồi bên trong.
Một tay tôi còn đang đặt lên mép cửa, người vẫn đang cúi xuống, cứ thế cứng đờ ra trong giây lát.
“Sao anh lại…”
Rõ ràng đây là chiếc xe tôi đã đi cùng Morae và anh trai, và vẫn là bác tài xế đó lái. Theo tôi biết thì anh chưa từng đi cùng xe này.
Chậc, anh tặc lưỡi, nhích người về phía này rồi nắm lấy cổ tay đang đặt trên cửa xe của tôi kéo vào.
“Lại ướt hết bây giờ. Mau lên xe đi.”
Tôi bị anh kéo lên xe trong tư thế lóng ngóng, vẫn chưa nắm bắt được tình hình nên ngồi sát vào phía cửa, nhìn anh với đôi mắt đầy nghi hoặc.
“Việc tôi ở đây đáng ngạc nhiên thế sao?”
Trông anh có vẻ còn ngạc nhiên hơn vì thấy tôi ngạc nhiên đến mức này.
Thực ra không phải là ngạc nhiên, mà là vui mừng. Vui đến mức tôi không biết phải quản lý biểu cảm của mình thế nào. Chỉ sau khi tiễn Morae và anh trai đi an toàn, tôi mới nhận ra lồng ngực mình nát bươm như bị ai đó vò nát suốt mấy ngày qua… nên sự xuất hiện hoàn toàn bất ngờ của anh khiến tôi hạnh phúc. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng cảm giác như sự chữa lành đang bắt đầu.
Anh quả nhiên đang phát huy sức ảnh hưởng của một người mà tôi yêu thích.
“Vì em hoàn toàn không nghĩ tới…”
Xe bắt đầu lăn bánh, tôi vừa chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái hơn vừa lầm bầm. Chẳng hiểu sao tôi thấy ngại ngùng khi nhìn thẳng vào anh.
“Tôi ngồi trong xe của mình thì có gì mà ngạc nhiên chứ.”
Tôi bật cười trước câu đùa ngang ngược với logic kỳ lạ của anh. Dù vì lý do gì mà anh có mặt ở đây, thì sự an ủi mà anh mang lại trong khoảnh khắc này cũng không thể bị lu mờ.
Sợ rằng niềm vui vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này sẽ lộ ra quá rõ, ánh mắt tôi chỉ dám dừng lại ở ngực anh và bắt gặp chiếc kính râm. Dù đang là mùa mưa, nhưng như một thói quen, anh vẫn cài kính râm ở túi ngực trái áo khoác.
“Kính râm ngầu thật đấy…”
“Hửm?”
Có lẽ là chủ đề không ngờ tới nên anh lên giọng đầy thắc mắc.
“Em… đeo thử một lần được không?”
Đó là một sự thử nghiệm táo bạo đối với tôi. Có lẽ sự mệt mỏi sau khi trải qua chuyện lớn cùng sự hưng phấn vì sự xuất hiện của anh đang kéo ra một con người khác so với tôi thường ngày.
Anh nhìn tôi với vẻ mặt thích thú như vừa nghe được một đề nghị hấp dẫn, nhếch mép cười không thành tiếng rồi vui vẻ đưa chiếc kính râm cho tôi. Chiếc kính với gọng đơn giản, tròng kính tối màu và phần càng kính mỏng, sắc sảo mang lại ấn tượng trí thức, rất thích hợp để che giấu biểu cảm.
“Cho tôi xem nào, hợp đấy chứ.”
Dù bị anh xoay vai lại và nhìn chằm chằm vào mặt với vẻ thích thú, tôi vẫn có thể không lảng tránh ánh mắt anh. Quả là một món đồ hữu dụng.
Anh nhìn chăm chú vào mặt tôi với ánh mắt sáng lên như đang nhìn một vật thể lạ, một lúc lâu sau mới thu lại ánh nhìn. Rồi anh lấy từ túi trong áo khoác ra một chiếc điện thoại và đưa cho tôi.
“Cái này… là gì vậy ạ?”
“Điện thoại mới của Seo Yihan đấy.”
Chiếc điện thoại tôi cầm trên tay trong sự ngơ ngác là dòng máy mới nhất của thương hiệu nào đó mà anh Juhan vẫn luôn miệng hát bài ca muốn có dạo gần đây.
“Cho đến giờ mục đích của phía bên kia là hai người họ nên tạm thời chưa gây áp lực trực tiếp lên Seo Yihan, nhưng nếu biết không thể truy tìm hai người đó nữa thì đối tượng để khai thác thông tin chỉ còn lại mình Seo Yihan thôi. Tình thế bây giờ khác trước rồi. Em có thể trở thành mục tiêu bất cứ lúc nào nên phải đề phòng chứ.”
Anh bấm số trên màn hình điện thoại của mình và nói với giọng không còn ý cười, lát sau một cơn rung nhẹ truyền đến trong lòng bàn tay tôi. Là tin nhắn anh gửi.
“Số mới đấy, từ giờ dùng cái đó đi.”
Trong hộp tin nhắn trắng trơn chỉ hiện lên mỗi số chưa được lưu tên của anh. Chiếc máy trống rỗng trong tay, không chứa đựng bất kỳ dấu vết nào, giống như một công cụ của tương lai cho phép xóa sạch quá khứ để bắt đầu lại từ đầu. Tôi cười thầm giễu cợt bản thân vì niềm hy vọng cảm tính và viển vông đó.
“Đang làm việc ở đâu, đang sống ở đâu. Việc tìm ra những thông tin cỡ đó trong nước đơn giản hơn em nghĩ nhiều. Tốt nhất là nên ở một nơi mà dù có biết em ở đâu, họ cũng không dễ dàng tiếp cận được.”
Nhìn qua lớp kính râm nên đường nét của anh có phần mờ đi, nhưng màu mắt lại trông rõ nét hơn. Đôi mắt từng sôi sục màu xanh trắng như nước có ga trong những cuộc làm tình, giờ đây điềm tĩnh hướng về phía tôi.
“Có một nơi thích hợp làm atelier (phòng vẽ) và chỗ ở tạm thời cho Seo Yihan. Giờ tôi định cùng em đến đó xem thử, em thấy sao?”
Hơi khó khăn để bắt kịp kế hoạch đang diễn ra quá nhanh, nhưng có chần chừ kéo dài thời gian thì tình hình cũng chẳng khác đi được. Tôi gật đầu, và anh nở nụ cười hài lòng.
“Mấy ngày nay cả thể xác lẫn tinh thần chắc đã đến giới hạn rồi, trên đường đi em chợp mắt một chút đi.”
Anh vươn tay sang bảng điều khiển bên này để ngả ghế ra sau giúp tôi bởi vì biết tôi không rành hệ thống nội thất trong xe lắm. Cánh tay anh chắn ngang trước ngực và mùi nước hoa nồng nàn khiến toàn thân tôi căng cứng trong giây lát.
Hôm nay không phải là mùi nước hoa quen thuộc ấy. Mùi hương đậm, nặng và mang sự hiện diện rõ rệt này cũng hợp với anh, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hơi hụt hẫng vô cớ. Chỉ là nước hoa thôi mà.
Anh thu tay về, liếc nhìn mặt tôi rồi thốt lên một tiếng “Hừm…” như tiếng thở dài, đoạn đưa tay làm rối nhẹ mái tóc.
“Tôi biết rồi, nên đừng… nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”
Nói rồi anh quay đầu nhìn ra cửa sổ. Góc nghiêng của anh với bàn tay to lớn đang xoa xoa khóe miệng cộng thêm đôi lông mày hơi nhíu lại trông có vẻ khó xử.
Đừng nhìn bằng ánh mắt đó sao. Lời nói thật kỳ lạ. Tôi đang đeo kính râm mà, anh làm sao thấy được mắt tôi chứ.