Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 104
“Mỗi căn hộ đều có thang máy riêng và sảnh thang máy riêng biệt nên hầu như không có chuyện chạm mặt cư dân khác.”
Anh vừa dùng thẻ từ mở cánh cửa kính nằm ngay đối diện chỗ đậu xe vừa nói. Bên trong cửa kính là một không gian sảnh rộng chừng 3-4 pyeong (khoảng 10-13m2), được trang bị cả ghế sofa 3 chỗ ngồi êm ái.
Trên bức tường cạnh thang máy đối diện ghế sofa, không có nút bấm ở vị trí quen thuộc. Nơi đáng lẽ phải có nút bấm chỉ là một tấm bảng điều khiển kỹ thuật số màu đen. Anh chạm nhẹ thẻ từ vào bảng điều khiển, cửa mở ra, và khi anh quẹt thẻ vào bảng điều khiển bên trong thì lần này đèn tầng 5 tự động sáng lên. Thang máy này chỉ có thể di chuyển đến bãi đậu xe nơi chúng tôi vừa lên, sảnh lobby, tầng hầm 1, 2 và tầng 5, không thể đi đến các tầng khác.
“Lúc vào chắc em cũng thấy rồi, cấu trúc ở đây khiến người ngoài không thể tiếp cận vào trong khu nhà. Một phần do địa thế đồi, nhưng để có tầm nhìn sông Hàn thoáng đãng hơn, người ta đã đắp nền đất cao hơn rồi mới thi công. Từ tầng 1 đến tầng 5, mỗi tầng một hộ, tổng cộng có 5 hộ sinh sống, nhưng thực tế có thể coi là từ tầng 3 đến tầng 7. Tầng hầm 1 và 2 do view sông Hàn không thoáng nên được bố trí làm không gian chung.”
Dù đang nghe anh vừa phe phẩy tấm thẻ từ như cái quạt vừa giải thích, nhưng tất cả những gì tôi nắm bắt được về tình huống này là căn villa anh đưa tôi đến cực kỳ cao cấp.
Cửa thang máy mở ra ở hướng đối diện với hướng chúng tôi bước vào. Vừa bước ra là đến huyền quan, chính xác hơn là một căn phòng hình chữ nhật được dùng làm huyền quan. Sảnh vào trải đá cẩm thạch tông màu vàng be nhạt sạch sẽ, không có bất kỳ chi tiết trang trí thừa thãi nào.
“Cứ mang cả giày vào cũng được.”
Thấy tôi ngập ngừng trước bậc thềm nối từ huyền quan vào hành lang, anh mở chiếc tủ giày âm tường gọn gàng không tay nắm ra kiểm tra sơ qua bên trong, rồi đóng lại và bước về phía sau tôi.
Từ huyền quan muốn vào không gian sinh hoạt thực tế phải đi qua một hành lang gấp khúc nữa. Đây là cấu trúc rất chú trọng đến sự riêng tư, khiến từ cửa vào hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.
“Bản thân kiến trúc bên ngoài đã khó để người lạ tiếp cận, lại còn có hơn 5 bảo vệ túc trực 24/24 nên về mặt an ninh thì có thể hoàn toàn yên tâm.”
Cuối hành lang là một phòng khách rộng lớn hiện ra, chỉ có thể diễn tả bằng từ “choáng ngợp”. Trần nhà cao tạo cảm giác không gian mở tuyệt vời, và toàn bộ một mặt tường cao đó được làm bằng kính. Nhờ vậy, dù trong ngày âm u như hôm nay thì lượng ánh sáng vẫn tràn ngập.
“Đây là nhà mua để cho người nước ngoài thuê nhằm thu nhập từ việc cho thuê, nhưng người thuê trước đã hết hạn hợp đồng với công ty bên này vào tháng 5, nên đã thu xếp cuộc sống ở Hàn Quốc và về nước hẳn. Từ đó đến giờ vẫn chưa có người thuê tiếp theo, tôi cũng đang cân nhắc hay là chuyển sang đây ở. Em thấy sao, có vừa ý không?”
Anh chậm rãi nhìn quanh phòng khách đơn giản chỉ có những món đồ nội thất tối thiểu, rồi quay lại hỏi tôi vẫn đang đứng ngượng nghịu ở cuối hành lang. Giọng điệu như thể đang cầm một chiếc áo phông trên kệ lên và hỏi ý kiến vậy.
Nếu nói tôi hoàn toàn không hiểu ý đồ câu hỏi “có vừa ý không” thì là nói dối, nhưng nếu ý đồ mà tôi đang hiểu là đúng, thì lần này tôi lại không hiểu lý do.
Có lẽ nghĩ rằng lý do tôi không trả lời ngay là vì không vừa ý lắm, anh bắt đầu nói chi tiết hơn về những điều kiện tốt của ngôi nhà này.
“Vì là cấu trúc thông tầng nên cả Seo Yihan và tôi đều có thể được đảm bảo sự riêng tư như thể sống riêng biệt. Tôi vì công việc nên chắc cũng chỉ ở nhà vào buổi tối thôi, nên em có thể thoải mái tập trung vẽ tranh bao nhiêu tùy thích.”
Anh bước về phía cửa sổ phòng khách, vặn tay nắm xuống để mở khóa rồi chậm rãi đẩy cánh cửa trượt lớn sang bên trái.
Trước cửa sổ sát đất là một khu vườn rộng lớn trải ra, chẳng giống như đang ở một căn villa tầng 7 chút nào. Đó là một khu vườn thực sự với cỏ, đất và cây cảnh, phía trước là dòng sông Hàn xám xịt đang lất phất mưa trôi lững lờ.
Mùi đất ẩm ướt vì mưa cùng không khí se lạnh từ ngoài vườn tràn vào. Lúc đó tôi mới nhận ra không khí trong nhà có chút oi bức.
“Khi thời tiết đẹp có thể ra vườn làm việc, không có yếu tố nào quấy rầy cả. Yên tĩnh đúng không?”
Anh đẩy cửa trượt ra hết cỡ, sau đó quay lại nhìn tôi và mỉm cười.
Nếu tôi không hiểu sai thì anh đang đề xuất căn villa cao cấp này làm nơi ở tạm thời kiêm phòng vẽ cho tôi, và có lẽ là một lời đề nghị sống cùng anh tại ngôi nhà này.
Thấy tôi vẫn không phản ứng, anh bước trở lại về phía này. Dù bước trên nền gạch đá cẩm thạch màu đẹp như ánh hồng nhạt, tiếng giày của anh vẫn gần như không phát ra âm thanh.
Bước đến trước mặt trong khi tôi đang đứng trơ ra ở góc phòng khách như một chậu cây cảnh lạc quẻ với không khí ngôi nhà, rồi hơi cúi người xuống nhìn sát vào mặt tôi. Kính râm, tôi cần kính râm, nhưng tôi đã trả lại cho anh trên xe mất rồi.
“Mặt mũi không có vẻ gì là ưng ý ngôi nhà nhỉ.”
Vấn đề không phải vừa ý hay không, mà nằm ở trước đó cơ. Dù biết không thể ở mãi nhà Trưởng phòng, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến một ngôi nhà xa hoa thế này.
“Vậy em định ở đâu?”
“…….”
Anh cất tiếng hỏi như thể đọc được thắc mắc trong đầu tôi.
“Chuyện em đang ở nhà Trưởng phòng Han thì bên kia sẽ sớm biết thôi. Thú thực theo phán đoán của tôi thì nhà Trưởng phòng Han đã bị lộ từ lâu rồi.”
Vừa nói anh vừa thẳng người dậy, khoanh tay chắc nịch trước ngực.
“Tôi sẽ cung cấp mọi tiện nghi cần thiết để em có thể tập trung vào vẽ tranh trong một không gian an toàn.”
“…….”
“Cũng không phải mua mới cho Seo Yihyun, mà nhân tiện nhà đang trống nên tôi cũng đang cân nhắc việc đến đây ở thử, em không cần thấy áp lực gì đâu. Dù mua để cho thuê nhưng cấu trúc và tầm nhìn đều ưng ý nên tôi cũng vẫn luôn hứng thú với việc sống thử ở đây. Mà tôi có sống một mình ở đây thì cũng đâu dùng hết không gian này.”
Ngoài sự thật rằng anh là một người cực kỳ giàu có, thì trong những cuộc trò chuyện như này, tôi hiếm khi cảm nhận được sự chênh lệch về kinh tế, vì anh không phải kiểu người thích phô trương sự giàu có của mình.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự khác biệt về cảm giác một cách rõ rệt đến mức khắc sâu vào tâm trí.
Đằng nào nhà cũng để trống, đằng nào cũng đang cân nhắc chuyển đến, đằng nào sống một mình cũng thừa chỗ, nên anh hoàn toàn không hy sinh gì về mặt tiền bạc. Trước lập luận đơn giản đó của anh, việc giải thích rằng tôi có thể cảm thấy gánh nặng về mặt tình cảm bất kể sự hy sinh tiền bạc có hay không dường như sẽ chẳng có sức thuyết phục.
“Còn Phantom, và chuyện ở nhà Trưởng phòng…”
Thấy tôi khó khăn lắm mới hỏi được câu đó, anh cúi xuống nhìn một lát rồi buông tay đang khoanh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi. Anh bảo đừng thế nữa, đằng nào cũng đến rồi thì đi tham quan nhà chút đi, rồi kéo cổ tay tôi đi qua phòng khách về phía hành lang.
“Seo Yihyun thời gian qua đã giúp ích rất nhiều cho công việc thực tế nên tôi cũng tiếc chuyện ở Phantom lắm. Nhưng em phải tập trung vào vẽ tranh chứ. Hay là em định vẽ như sở thích giống Choi Inwoo?”
Anh dừng lại trước phòng ngủ chính ở tầng dưới, rồi quay lại hỏi tôi như để xác nhận.
Tôi không định vẽ như một sở thích, nhưng từ khi bác cả xuất hiện, tôi chỉ tập trung vào chuyện của Morae và anh trai nên vẫn chưa suy nghĩ cụ thể về những phần khác.
Anh nhìn tôi một lúc rồi mới mở cửa phòng ngủ vào trong và nói tiếp.
“Em cũng hiểu là việc giúp đỡ Trưởng phòng Han sẽ phải hoãn lại mà, đúng không? Gác chuyện công việc sang một bên, thì riêng việc em ra vào ngôi nhà đó lúc này cũng chẳng an toàn cho Seo Yihyun chút nào, cả với Trưởng phòng Han cũng thế.”
Đó cũng là phần mà tôi chưa nghĩ tới. Dù là việc của tôi nhưng anh lại nhìn nhận tình huống rộng hơn và chuẩn bị đối sách kỹ càng hơn nhiều… điều đó vừa khiến tôi biết ơn, lại vừa thấy xấu hổ.
Anh để tôi đứng trước chiếc giường đã được tháo ga phủ để tránh bụi, rồi cũng giống như ở phòng khách, anh bước đến trước cửa sổ sát đất nối liền với khu vườn, vén tấm rèm mỏng xuyên thấu sang một bên để mở hé cửa sổ.
Dù được bài trí ấm cúng hơn phòng khách, nhưng phòng ngủ cũng mang vẻ lạnh lẽo vì không có dấu vết của sự sống.
“Chuyện quá đột ngột, mọi thứ diễn ra nhanh quá… em không… biết cái gì với cái gì nữa…”
Tôi lẩm bẩm những lời lộn xộn trong miệng, tay vuốt dọc cánh tay trần dưới tay áo ngắn một cách vô thức, anh quay trở lại đứng trước mặt tôi.
Hừm… nhìn anh hít một hơi thật sâu làm lồng ngực phồng lên rồi thở hắt ra, lòng tôi thấy bí bách khi ngước nhìn gương mặt ấy. Tôi thấy có lỗi vì không thể vui vẻ đón nhận ngay lòng tốt và sự thiện ý, nhưng tôi của hiện tại quá nhỏ bé để có thể bắt kịp những diễn biến nhanh chóng vượt xa dự tính thế này.
Anh nhìn xuống tôi, cau mày với vẻ hối lỗi, rồi đưa tay gãi nhẹ lên vầng trán cao.
“Tôi có hơi… dồn ép em quá không?”
“……”
Tôi ra sức lắc đầu để phủ nhận, như thể đó là cách duy nhất để truyền tải lòng thành của tôi đến anh.
Tôi ghét việc lần nào anh cũng là người nhận ra sự do dự và lo lắng của tôi trước rồi cảm thấy có lỗi. Mang tiếng là thích người ta, nhưng sự thiếu sót của bản thân khi chỉ biết nhận lấy quá nhiều từ đối phương khiến tôi phải cúi đầu hổ thẹn.
“Không phải đâu ạ. Em rất cảm ơn anh… vì đã suy tính đến cả những phần mà em còn chưa nghĩ tới.”
Nếu không có anh, nếu không gặp được anh, liệu tôi có thể giải quyết chuyện lần này theo cách nào đây?
Chắc chắn là không thể. Thực tế là cả Morae, cả anh tôi và tôi, những kẻ vẫn còn bất lực trước xã hội, đều không có đủ sức mạnh thực tế để giải quyết vấn đề.
Dù mọi vấn đề chưa hoàn toàn chấm dứt, nhưng việc thoát khỏi cuộc khủng hoảng có thể dẫn đến kết cục tồi tệ nhất và tiến triển được đến mức này hoàn toàn là nhờ sự giúp đỡ của anh.
“Thế nhưng, đây là những lựa chọn em chưa từng nghĩ tới… nên em hơi bối rối thôi. Giám đốc không làm gì sai…”
“Tôi biết.”
Anh đã ngăn lại lời thú nhận đầy khó khăn của tôi như thể đưa tay vào trong lồng ngực, khuấy đảo bên trong để tìm ra từ ngữ thích hợp.
“Tôi biết rõ là em đang biết ơn tôi, thế nên em không cần nói nữa cũng được.”
“……”
Tôi lấy hết can đảm nhờ những lời nói ấm áp ấy, ngước lên nhìn thì thấy gương mặt anh đang nhăn lại. Dù chỉ là một vết rạn rất nhỏ, nhưng trong mắt anh đang dao động những cảm xúc đan xen giữa lòng trắc ẩn, sự đồng cảm và cả nỗi xót xa dành cho đối tượng trước mắt là tôi đây.
Tôi nhớ lại hình ảnh anh trước kia, người từng gạt tôi ra ngoài lề, coi tôi chỉ là người giúp việc tạm thời rồi sẽ biến mất.
Ít nhất có một điều đã rõ ràng.
Dù dưới hình thức nào giờ đây tôi đã được bao gồm trong phạm vi những đối tượng nhận được sự tử tế và lo lắng của anh. Đôi mắt anh đang nói cho tôi biết rằng không cần phải nghi ngờ về điều đó.
Còn về mong muốn đặc biệt hơn thế nữa, sự duy nhất… thì khoan hãy nói đến chuyện thân phận hay địa vị, mà nói đúng nghĩa đen thì quả là quá tham lam. Vì ngay lúc này đây, tôi cũng đã nhận được sự giúp đỡ quá lớn rồi.
An đang lặng lẽ nhìn tôi từ khoảng cách chừng hai bước chân, lảng tránh ánh mắt như thể muốn chạy trốn với vẻ mặt không còn chút thong dong. Anh đan những ngón tay vào mái tóc được tạo kiểu thoải mái hơn thường ngày vì là ngày nghỉ, vò nhẹ một cách đầy kích động, góc nghiêng khuôn mặt anh trông có vẻ gì đó nôn nóng.
“Em thích cái gì? Rượu? Mua sắm? Du lịch? Chắc không phải mấy thứ đó rồi… Làm sao mà biết được chứ.”
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, rằng việc anh ra tận sân bay, rồi đưa tôi đến ngôi nhà này và đưa ra đề nghị mới, có lẽ tất cả là để an ủi người vừa phải tiễn Morae và anh trai rời đi là tôi
“Hay là em muốn gặp Baek Yuni, Kwon Juhan rồi uống chút rượu nhé? Dù sao thì mấy đứa đó cũng tốt hơn tôi.”
Tôi nắm lấy cánh tay khi anh định lôi điện thoại ra như thể sẽ liên lạc ngay với chị và anh. Có lẽ ngạc nhiên trước sự kiên quyết như muốn níu kéo của tôi nên đôi mắt anh hơi mở to quay lại nhìn.