Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 110
Đó là một trong những nguyên nhân khiến anh không thể cảm thấy Alpha ưu việt hơn Beta hay Omega, và cũng là lý do anh đã dốc sức nỗ lực để trở thành Golden Alpha.
Anh cứ tưởng cái tính thú vật… nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân, giải phóng pheromone do kích thích từ đối phương và đắm chìm trong pheromone của đối phương ấy đã hoàn toàn kết thúc cùng với thời niên thiếu non nớt rồi chứ.
“Có loại cường độ cao hơn, nhưng có thể khiến khứu giác tạm thời gần như mất chức năng. Nếu dùng liên tục có thể ảnh hưởng đến tận gốc chức năng khứu giác đấy ạ. Anh… biết chứ ạ?”
Dược sĩ quan sát sắc mặt cứng đờ của người đàn ông, hỏi như để xác nhận một cách thận trọng.
“Tôi không có ý định dùng lâu dài, cho tôi hai hộp loại đó.”
Theo lời người đàn ông, cô gói hai chiếc hộp nhỏ hơn cái lúc nãy đưa cho anh kèm theo lời dặn mỗi lần uống hai viên, một ngày tối đa hai lần.
“Cho hỏi… anh không phải là Golden Alpha sao?”
Người đàn ông đã thanh toán xong và định quay đi thì bị cô gọi giật lại, rồi nói thêm với giọng điệu thận trọng hướng về phía người đàn ông vừa quay lại.
“Nếu là Golden Alpha mà đột nhiên cần thuốc ức chế, thì thay vì dùng thuốc thông thường, anh nên đến gặp bác sĩ chuyên khoa thì tốt hơn đấy ạ.”
Người đàn ông gật đầu như đồng tình với đề nghị của cô.
“Tôi sẽ làm vậy.”
Nhưng ngay cả những người trên tầm bác sĩ chuyên khoa, những người có quyền uy hàng đầu thế giới trong lĩnh vực này cũng không giải thích được tình trạng hiện tại của người đàn ông. Vấn đề Golden Alpha nhất thời có biểu hiện bất thường trong chức năng điều tiết pheromone còn phức tạp hơn thế.
Người đàn ông ném túi thuốc lên ghế phụ rồi châm lửa điếu thuốc. Cảm giác nực cười trào lên khi sự thật là ngay lúc này, thứ duy nhất anh có thể dựa vào chỉ là vài viên nhộng quèn này.
Phải hút liền ba điếu thuốc, người đàn ông mới có thể cầm lại vô lăng.
***
“Thế rồi lại bị đánh trượt đấy, tin được không?”
Chị Yuni dang rộng hai tay, cao giọng với vẻ mặt đầy oan ức.
Là chuyện phỏng vấn nhân viên mới ở Phantom. Chị ấy bất mãn ghê gớm vì những ứng viên mà chị và anh Juhan đã sàng lọc suốt một tuần khi đến phỏng vấn đều bị anh đánh trượt hết trong vòng phỏng vấn cuối cùng.
“Bây giờ đang là mùa sinh viên năm 4 đổ xô tìm việc nên người đăng ký đông thật, nhưng cứ đà này thì chẳng những không có nghỉ phép, mà khéo tháng 8 chẳng nghỉ được ngày nào, toàn tăng ca rồi đi Chicago luôn mất thôi? Mà này, tìm người vừa ý ngay từ đầu dễ lắm chắc. Giám đốc nhà mình sao mà khó tính thế không biết.”
Chị ngồi cạnh tôi ở ghế sau, ôm lấy ghế phụ nơi anh Juhan đang ngồi rồi mếu máo.
“Tại em nghỉ đột ngột quá nên…”
“Không phải lỗi của em nên đừng có nghĩ linh tinh.”
Lời xin lỗi chưa kịp nói hết thì chị đã giơ ngón trỏ lên chặn miệng tôi một cách dứt khoát.
Chị Yuni, anh Juhan và tôi gặp nhau ở siêu thị lớn và đang trên đường về sau khi mua sắm.
Chủ nhật tuần trước anh trai và Morae rời đi, thứ Hai hôm sau tôi không đến Phantom làm việc nữa, rồi chuyển hành lý xuống tầng hầm nhà anh.
Phương án A mà anh nói chính là tầng hầm nhà anh.
Gọi là tầng hầm nhưng vì tầng 1 thực chất nằm ở độ cao 1.5 tầng so với cầu thang, nên hơn một nửa không gian vẫn nằm trên mặt đất. Cửa sổ to và nhiều nên đủ ánh sáng, thông gió cũng không thành vấn đề, hoàn toàn không có chút ẩm thấp hay mùi mốc đặc trưng của tầng hầm mà rất thoáng đãng.
Đúng như lời anh giải thích rằng chủ nhà trước đã sửa sang sạch sẽ theo kiểu căn hộ studio để con trai đang du học về ở, nên sẽ không có gì bất tiện. Sàn và tường đều gọn gàng, có đủ cả bếp và phòng tắm.
Nếu bắt buộc phải chọn giữa A và B mà anh đưa ra, thì không cần hỏi, lựa chọn của tôi là A.
Với tôi thì thế cũng đã là không gian quá sức sang trọng rồi, nhưng anh thì đút tay túi quần, đi đi lại lại trên sàn epoxy với vẻ mặt không ưng ý, khuyên tôi cân nhắc lại ngôi nhà trước đó mấy lần.
Dù chỉ là chuyển nhà đơn giản với một cái ba lô và vài túi đồ, nhưng hôm nay là buổi tiệc mà anh đề xuất với ý nghĩa giống như tiệc tân gia.
“Có phải kén người yêu đâu mà cứ cảm giác với chả cảm xúc. Em, hồi đầu em đến giúp, ổng cũng chảnh chọe một tí rồi sau cũng tặc lưỡi kệ đến muốn làm gì thì làm mà, haizzz… thà đi làm mai còn dễ hơn.”
Nghe chị Yuni than vãn đầy chính đáng, tôi chợt nghĩ sự vô tâm mà anh dành cho tôi hồi đầu có lẽ lại là thuộc dạng thiện chí rồi cũng nên. Nếu anh ghét tôi đến cùng, thì giờ tôi mới hiểu, anh là người tuyệt đối sẽ không tuyển một kẻ có hoàn cảnh rắc rối như tôi làm nhân viên.
“Đằng nào người phải chạm mặt làm việc cùng cũng là Kwon Juhan và chị mà! Người xếp lịch phỏng vấn thứ Hai tới này, dù có chuyện gì cũng phải chốt cho bằng được.”
Trong lúc chị Yuni đang hạ quyết tâm, chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe nhà anh.
Chúng tôi ngắn bác tài xế định chuyển đồ giúp, mỗi người xách hai túi đồ mua sắm từ cốp xe ra.
Việc nên di chuyển bằng xe do tài xế lái khi ra ngoài trong thời gian này là ý kiến của anh và trưởng phòng. Tuy không đi làm nên cũng hầu như chẳng có việc ra ngoài, nhưng bác tài vẫn luôn túc trực ở trạm gác riêng trong bãi đỗ xe cho đến khi anh về nhà. Đứng ở lập trường người nhận được sự tử tế và quan tâm, tôi cũng không thể khăng khăng từ chối chỉ vì thấy bất tiện, nhưng quả thực là vừa ngượng gạo vừa áp lực.
“Bác tài kia chắc chắn là kiêm cả vệ sĩ đúng không? Cái ông… bố của chị em ấy, là người đáng sợ đến thế cơ à?”
Chị Yuni hạ giọng nói khi chúng tôi đang đi bộ dọc hành lang nối với studio, dù cửa sau lưng đã đóng.
Nếu là hỏi xem ông ta có phải người có thể bắt cóc tôi khỏi cuộc sống hiện tại để tìm ra vị trí của Morae và anh trai hay không… thì đúng là ông Im là người “đáng sợ đến thế”.
Dù có nói cuộc sống ở đây làm tôi mất cân bằng về bản thân hay khó cảm thấy an tâm thế nào đi nữa, thì so với việc bị ông Im lôi về làng và tra khảo vị trí của Morae và anh trai, chuyện này chẳng là gì cả. Tôi không muốn cư xử như nhân vật phụ trong phim hoạt hình kiểu Hollywood, năng lực giải quyết thì không có mà chỉ biết ra rả đạo lý rồi gây phiền phức cho xung quanh.
“Anh chị em đã đến nơi an toàn chưa?”
Anh Juhan đến trước cửa nối với phòng tôi rồi quay lại hỏi. Tôi lắc đầu.
“Giờ vẫn đang di chuyển ạ, hôm qua thấy gửi mail báo là đang ở Kolkata.”
Tôi đang liên lạc với Morae và anh trai qua tài khoản email mà anh tạo cho. Hai người nhập cảnh vào Đông Âu qua Minsk, thủ đô của Belarus, đi qua vài nước Đông Âu, xuyên qua Nga, rồi đi dọc qua Mông Cổ và Trung Quốc để vào Ấn Độ, từ đó dự định sẽ tiếp cận Bali bằng cách luân phiên sử dụng đường bộ, đường hàng không và đường thủy. Đó là lộ trình anh đã lên kế hoạch và chuẩn bị trong chưa đầy một ngày.
“Sẽ đến nơi an toàn thôi, là kế hoạch của giám đốc mà.”
Hai tay chị Yuni đang bận xách đồ vì quá nhiều hành lý, nghiêng đầu khẽ cụng vào thái dương tôi mà nói. Tôi hiểu được ý định an ủi của chị, liền nhìn lại và gật đầu.
“Mở cửa nhanh hộ cái. Nặng chết đi được.”
Nghe sự sự hối thúc pha chút làm nũng của anh Juhan, tôi ấn mật khẩu mở khóa cửa.
Giữa hành lang nối từ bãi đậu xe có một cánh cửa dẫn vào xưởng vẽ, đi qua cửa đó rẽ phải là ra một cánh cửa khác dẫn ra vườn.
Từ khi tôi đến, anh vẫn dùng lối đi từ vườn thông ra bãi đậu xe, nhưng bên trong xưởng vẽ cũng có cầu thang nối lên tầng 1. Khi anh gọi ăn cơm cùng, tôi sẽ đi cầu thang trong nhà để lên tầng trên.
Thực ra… trong một tuần qua, từ hôm chuyển đồ vào thứ Hai đến hôm qua là thứ Sáu, giữa tôi và anh đã có hai lần thân mật.
Một lần là sau khi ăn sushi anh mua về, lần khác là sau khi ăn món mì ống dầu anh nấu, chúng tôi trò chuyện một chút rồi… cứ thế hôn và vuốt ve nhau.
Nhưng cả hai lần đều không thâm nhập, chỉ dừng lại ở việc dùng tay giúp nhau bắn ra và đứng cọ xát vào giữa đùi nhau mà thôi.
“Oa… thế này mà là tầng hầm á? Đến mấy khu trọ sinh viên, tầng 2 tầng 3 mà sát vách nhà bên cạnh còn tối om đầy ra đấy! Sang trọng quá thể!”
Anh Juhan hưng phấn đặt túi đồ xuống sàn và bắt đầu ngó nghiêng khắp studio. Phản ứng cuồng nhiệt khác hẳn với thái độ của tôi khi lần đầu anh cho xem nơi này.
“Chắc do để thông thoáng kiểu studio nên trông rộng hơn hẳn. Bên này làm phòng làm việc… bên kia là phòng ngủ. Chắc thế nhỉ?”
Chị Yuni đặt túi đồ xuống cạnh đống hành lý mà anh Juhan vừa vứt bừa bãi ở giữa phòng, chỉ tay về phía chiếc giường lấp ló sau góc tường. Anh Juhan đã chạy biến tới chỗ giường để kiểm tra độ êm của nệm.
Không gian trung tâm trước cửa nơi tôi và chị Yuni đang đứng hầu như không có đồ đạc gì ngoài dụng cụ vẽ tranh. Chị Yuni nhìn những bức toan lật úp xếp thành hàng dưới cửa sổ một cách thích thú rồi hỏi.
“Vẫn chưa có tác phẩm nào à?”
“Không thích thì không công khai cũng được. Mang tiếng là nhân viên phòng tranh nên bọn anh cũng biết tôn trọng ý muốn của họa sĩ chứ.”
Anh Juhan đã quay lại từ lúc nào, ngồi xổm trước túi đồ, bẻ một quả chuối bóc vỏ và chen vào cuộc nói chuyện.
“Không phải thế ạ… Tại em nghỉ lâu quá, giờ mới đang ở mức khởi động lại tay nghề thôi….”
Dụng cụ và vật liệu anh chuẩn bị cho tôi xịn đến mức dùng để vẽ phác thảo thì thật phí phạm, tôi cũng mới chỉ động vào sơn dầu từ hai hôm trước. Nhưng thời gian làm việc đang tăng lên nhanh chóng. Từ lúc anh đi làm đến khi về, tôi hầu như dành thời gian để vẽ, nhưng không hề thấy đau khổ như tôi từng lo sợ.
Chỉ là cử động tay để vẽ lại đối tượng, chứ chưa đặt bản thân mình vào trong đó.
Nhưng tôi không thể cứ vẽ phác họa để luyện tập mãi được. Tôi đã nhận tiền với lời hứa sẽ vẽ, nên có nghĩa vụ phải tạo ra những bức tranh mang giá trị kinh tế.
“Em… dạo này luyện tay nên toàn vẽ tĩnh vật với phong cảnh, nếu anh rảnh, anh làm mẫu cho em được không? Em cũng muốn thử vẽ người.”
Anh Juhan đang nhai chuối nhồm nhoàm, tay lật giở mấy cuốn sách, tuyển tập tranh và tờ rơi triển lãm cắm trên kệ tủ âm tường, nghe vậy liền dừng tay quay lại nhìn tôi.
“Anh á? Không phải Baek Yuni mà là anh á?”
“Đường nét khuôn mặt như mắt, gò má hay xương hàm… anh có cá tính mạnh hơn nên em nghĩ sẽ dễ vẽ hơn….”
Sợ chị Yuni chạnh lòng nên tôi cố giải thích lý do, nhưng chị chỉ cười nhạt cho qua chuyện.
“Việc gì phải thanh minh hăng thế, chị không phải người hay dỗi vì mấy chuyện này đâu nhé?”
Đang cười trừ với chị vì thấy mình lo lắng thái quá thì giọng nói của anh vang lên từ phía trên.
“Đến rồi sao mãi không lên? Không đói à?”
Anh dừng lại ở giữa cầu thang nối với tầng 1, tì tay lên lan can nhìn xuống chỗ chúng tôi.
“Đang xem phòng của Yihyun ạ. Oa… thành họa sĩ trực thuộc cái là đãi ngộ khác hẳn nha. Không ngờ tầng hầm nhà mình lại xịn thế này.”
Anh vừa xuống cầu thang vừa liếc nhìn về phía tôi, nhưng không đáp lại lời chị Yuni mà chú ý đến mấy túi đồ đặt dưới đất.
“Sao lại mua nhiều thế này? Có ăn hết được đâu.”
“Đằng nào hè này cũng phải trả lại ngày phép để cày cuốc, thì phải tranh thủ bào tiền giám đốc bằng mấy cái này chứ. Với cả chúng em sẽ ăn hết sạch cho mà xem?”
Anh Juhan cười hì hì ôm lấy eo anh, anh cũng đẩy trán anh Juhan ra nhưng nụ cười không hề có chút ghét bỏ.