Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 112
Chị Yuni nheo mắt tập trung cao độ rồi nói tên thương hiệu và loại nước hoa mà chị phỏng đoán.
“Ha… Sắc sảo đấy.”
Anh mở to mắt, kẹp chiếc kẹp nướng thịt vào nhau kêu tanh tách.
Tôi tò mò không biết loại nước hoa chị Yuni đoán trúng có phải là ‘mùi hương đó’ hay không. Có lẽ mùi hương mà tôi nhận thức là ‘mùi hương đó’ chính là kết quả của việc pha trộn nhiều loại nước hoa.
Tôi tưởng tượng ra cảnh mình ghé vào cửa hàng nước hoa chưa từng đặt chân đến, trả một số tiền chắc chắn là rất lớn với tôi để mua nước hoa, sau đó giấu trong phòng, lén lút ngửi và liên tưởng đến anh… rồi lắc đầu xua đi hình ảnh âm u đó của bản thân.
“Oa… mùi thịt thơm quá!”
Đúng lúc đó, trưởng phòng mở cánh cửa nối từ bãi đậu xe ra vườn và xuất hiện.
“Phải 20 phút nữa mới ăn được ạ.”
Trưởng phòng xoa đầu anh Juhan đang giải thích với khuôn mặt sưng húp và liếc nhìn anh đầy ẩn ý, rồi vuốt má tôi hỏi thăm. Đã 5 ngày rồi tôi mới gặp lại trưởng phòng, dù hôm nay là thứ Bảy nhưng cô vẫn đi dự sự kiện của một thương hiệu mỹ phẩm theo lời mời của khách hàng.
“Trưởng phòng đến cái là Seo Yihyun hớn hở chưa kìa.”
“Thằng bé này trông thì lầm lì thế thôi chứ cái gì cũng lộ hết lên mặt đấy.”
Chị Yuni và anh Juhan chỉ vào tôi trêu chọc. Tôi chỉ cười một chút thôi mà, lộ liễu đến thế sao? Tôi đưa tay lên vuốt mặt như để kiểm tra, dù rằng biểu cảm đâu phải thứ có thể sờ thấy được.
Cảm nhận được ánh mắt, tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh đang đứng trước lò nướng, nhưng ánh mắt chúng tôi chỉ chạm nhau trong tích tắc, hoặc có lẽ chỉ là ánh nhìn của anh vô tình lướt qua tôi trong lúc chuyển hướng mà thôi.
Chỉ sau khi chia đều món bít tết cừu đã hoàn thành vào đĩa của từng người, cuối cùng anh mới kéo một chiếc ghế từ sân thượng ra, ngồi vào vị trí phía bên cạnh chiếc bàn 4 người.
“Sao, vừa miệng chứ?”
Anh nhìn qua chị Yuni đang ngồi giữa để hỏi tôi.
“Vâng, rất… ngon ạ.”
“May quá. Có vẻ em không kén ăn lắm nhỉ.”
Thấy tôi gật đầu, lần này đến lượt anh Juhan ngồi chéo phía đối diện lên tiếng thay tôi.
“Seo Yihyun lúc làm việc cũng không hề kêu ca phàn nàn gì mà. Mấy đứa kiểu đấy thường ăn uống cũng dễ tính, không kén chọn đâu.”
“Cậu thì kêu ca phàn nàn suốt ngày nhưng ăn vẫn khỏe đấy thôi, trường hợp đặc biệt à?”
Anh Juhan thậm chí chẳng cần dùng dao nĩa, cứ thế cắm mặt vào đĩa cầm xương sườn cừu lên gặm, nghe vậy liền trợn mắt lườm anh, khiến anh phải giơ hai tay lên ra dấu đầu hàng. Sau đó, thay vì cắt phần thịt trong đĩa mình, anh lại cầm ly rượu lên uống.
Không biết có phải do đứng nướng thịt nên mất ngon hay không mà anh hầu như không động đến đồ ăn, chỉ uống rượu khiến tôi để ý, nhưng ở chỗ này, việc tôi, chứ không phải ai khác lên tiếng lo lắng cho anh có vẻ sẽ gây chú ý nên tôi đành nuốt lời vào trong.
“Yihyun này, thấy thế nào? Cuộc sống họa sĩ toàn thời gian có ổn không?”
Trước câu hỏi của trưởng phòng ngồi đối diện, tôi chỉ cười gượng gạo lảng tránh. Ngay cả cái danh xưng “họa sĩ toàn thời gian” đối với tôi lúc này vẫn còn quá ngượng ngùng.
“Giám đốc đã xem tranh tập vẽ của Yihyun chưa? Thằng bé xấu hổ nên chẳng chịu cho bọn em xem.”
“Với tôi thì em ấy không xấu hổ chắc? Bảo là đang luyện tập nên cũng có cho tôi xem cái gì đâu.”
Trả lời xong câu hỏi của chị Yuni, anh đưa ly rượu lên môi, liếc nhìn tôi với ánh mắt pha chút trách móc nhẹ.
Anh từng hỏi tôi đang vẽ gì, nhưng chưa từng yêu cầu tôi cho xem. Tôi không nghĩ anh lại muốn xem những bức phác thảo ở trình độ luyện tập như vậy, hay là do sợ gây áp lực cho tôi nhỉ? Ý nghĩ ấy khá là muộn màng.
Tôi tạm đặt dao nĩa xuống khi đang chậm rãi cắt miếng sườn mà anh đã tẩm riêng sốt BBQ nướng riêng vì biết tôi lần đầu ăn thịt cừu, định nhấp chút rượu cho thấm giọng đang khô khốc thì đột nhiên anh Juhan với vẻ mặt đắc thắng, ném cạch khúc xương đã được gặm sạch trơn xuống đĩa.
“À… thế thì cái này, xem ra em sẽ trở thành người đầu tiên thưởng thức tác phẩm của họa sĩ Seo Yihyun rồi.”
“Được Yihyun mời làm mẫu nên cậu ta mới thế đấy.”
Chị Yuni nhếch mép cười giải thích, có vẻ không ưa thái độ vênh váo của anh Juhan. Trái ngược với khuôn mặt nhăn nhó của chị, gương mặt trưởng phòng lại rạng rỡ hẳn lên.
“Đã bắt đầu vẽ chính thức rồi sao? Mà sao người mẫu đầu tiên lại là Juhan?”
“Chưa phải là tác phẩm chính thức đâu ạ…. Tuần này em toàn vẽ tĩnh vật nên giờ muốn thử vẽ người xem sao…. Vì cấu trúc xương và khuôn mặt cá tính, nên em đã nhờ anh ấy.”
Trả lời là vậy, nhưng thực ra đó không phải là tất cả.
Không biết người khác vẽ thế nào, nhưng khác với vẽ phác thảo tĩnh vật chỉ cần trau chuốt kỹ thuật để sao chép y nguyên những gì nhìn thấy, khi vẽ người, tôi cần một câu chuyện nhất định. Khi vẽ một người hoàn toàn xa lạ, tôi có thể phóng chiếu trí tưởng tượng hoặc cảm xúc của mình vào, nhưng lúc này tôi vẫn chưa muốn vẽ về bản thân mình.
Những người tôi có thể nhờ làm mẫu một cách tương đối thoải mái chỉ có chị Yuni và anh Juhan, nhưng lý do lớn hơn khiến tôi chọn anh Juhan là vì trong hai người, anh ấy là người biết rõ câu chuyện cụ thể của tôi hơn.
Đối tượng mà tôi cảm thấy muốn vẽ một cách mãnh liệt và tự nhiên nhất chính là anh, nhưng tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để đưa những cảm xúc ấy vào tranh.
“Nếu muốn vẽ người một cách bài bản thì tôi có thể tìm người mẫu chuyên nghiệp cho.”
Anh xoay nhẹ ly rượu trong tay và nói, khiến anh Juhan nhảy dựng lên phản đối.
“A, cái gì thế! Yihyun bảo muốn vẽ em mà! Sao anh cứ phá đám thế nhỉ…. Hay là anh đang ghen tị vì em được chọn làm mẫu thay vì vị Giám đốc ‘đẹp trai nhất thế gian’ đây?”
Trước lời trêu chọc có phần ấu trĩ của anh Juhan, anh nhíu mày.
“Cậu chịu thừa nhận anh là mỹ nam đẹp nhất thế gian thì cũng may đấy.”
“Hư hừ, Giám đốc có là mỹ nam đẹp nhất thế gian hay không thì không biết, nhưng người được chọn làm mẫu là Kwon Juhan này nhé.”
Anh chỉ biết lắc đầu khi nhìn anh Juhan gác tay lên lưng ghế, cụp mắt xuống nhìn với vẻ ngạo mạn. Rồi anh đặt ly xuống bàn, đẩy cái đĩa phần mình vốn chẳng vơi đi bao nhiêu sang một bên, chống khuỷu tay lên khoảng trống đó và nhìn tôi.
“Nhân tiện nói luôn, dù là dụng cụ, vật liệu, môi trường… hay người mẫu, bất cứ thứ gì em cần thì đừng ngần ngại mà nói cho tôi. Không chỉ riêng Seo Yihyun, mà tôi luôn không tiếc hỗ trợ cho các họa sĩ độc quyền nên mong em đừng cảm thấy áp lực về mặt đó. Tất cả đều là vì tác phẩm cả thôi.”
Chị Yuni gật đầu lia lịa tán đồng.
“Đúng đấy, mấy người thu nhập khủng như tác giả Shushu thì tự lo liệu dụng cụ hay studio, chứ những người mới bắt đầu như em thì sẽ được hỗ trợ đến một giai đoạn nhất định. Chứ cứ lo thiếu vật liệu này kia thì tác phẩm sẽ không ra được như ý muốn đâu. Không phải phòng tranh nào cũng đãi ngộ thế này đâu nhé?”
Chị Yuni khoác tay lên vai tôi nói với vẻ tự hào, nhưng khi cái tên Shushu được nhắc đến, tôi bỗng thấy để ý và cơ thể khẽ cứng lại. Ánh mắt tôi vô thức hướng về phía anh. Giật mình vì sự chuyển dịch ánh nhìn quá lộ liễu, tôi vội quay đi, nhưng anh có vẻ chẳng hề dao động.
Tôi hiểu rõ ý tốt trong câu chuyện của anh và chị, nhưng những gì tôi có hiện tại đã vượt quá nhu cầu rồi.
Anh thậm chí đã lên lịch cho thợ đến vào tuần sau để dựng vách ngăn và lắp cửa giữa giường ngủ và không gian làm việc, với lý do là khi bắt đầu vẽ sơn dầu, mùi đặc trưng sẽ khiến việc sinh hoạt và làm việc trong cùng một không gian trở nên khó khăn.
Nếu tôi có mong muốn gì, thì đó chỉ là được đi làm thêm, dù chỉ vài tiếng một ngày cũng được. Trong tình cảnh chưa biết bao giờ mới kiếm được tiền từ tranh, tôi muốn ít nhất cũng góp được chút tiền ăn, nhưng khi tôi đề cập chuyện đó, anh đã gạt phăng đi với lý do không thể đảm bảo an toàn.
“A, liệu có thể treo tranh của Yihyun trong triển lãm chung nửa cuối năm không nhỉ? Có hơi gấp không?”
Chị Yuni khoác vai tôi hỏi trưởng phòng, trưởng phòng nhìn về phía tôi thay vì nhìn chị và trả lời.
“Vì là triển lãm chung nên dù chỉ có một bức cũng treo được chứ.”
“Đừng áp lực quá, công ty không ép họa sĩ treo những bức tranh mà họ chưa hài lòng đâu. Ý là nếu đến lúc đó có tác phẩm hoàn thiện rồi thì mình treo thôi.”
Tôi gật đầu trước lời cô nói, nhưng chỉ nghĩ đến việc tranh của mình được treo ở triển lãm thôi cũng khiến cổ họng tôi khô khốc vì căng thẳng.
“Triển lãm chung lần này không có tác phẩm của tác giả Shushu nên chắc sẽ hơi trống trải đấy. Chắc triển lãm ở Chicago sẽ bán sạch hết thôi nhỉ?”
Đó là nỗi lo của anh Juhan.
Triển lãm chung diễn ra sau lịch trình triển lãm của tác giả Shushu tại Chicago, nên nếu toàn bộ tác phẩm được bán hết ở Chicago thì khó mà mang tranh về lại Hàn Quốc được.
“Tranh của Shushu thì đương nhiên sẽ bán hết, nhưng nhân cơ hội này đẩy mạnh cho các họa sĩ khác cũng tốt mà. Lên kế hoạch cho kỹ vào. Triển lãm thì khâu lên kế hoạch chiếm quá nửa thành công so với bản thân tác phẩm đấy.”
Anh vẫn luôn giữ thái độ tự tin về việc bán tranh của Shushu giống như khi nói chuyện trước mặt cô Suki Kim. Có vẻ anh cũng không quá lo lắng về buổi triển lãm chung. Vấn đề nằm ở chị Yuni.
“Ha… Nhưng em có thực sự làm tốt chuyến công tác Chicago này không đây? Tác giả Shushu vẫn còn đang hoảng loạn đúng không ạ?”
Chị Yuni rút tay khỏi vai tôi và thở dài thườn thượt, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm đầu.
Tôi cũng biết chị đang đau đầu vì chuyện trưởng phòng không đi cùng đến Chicago khiến tác giả Shushu bất an. Nhìn tấm lưng đang còng xuống của chị, tôi chẳng nói được lời an ủi nào, chỉ biết uống rượu vang một cách vô cớ.
“Cậu ấy cũng phải dần dần tách khỏi trưởng phòng Han đi chứ. Hễ có việc là trưởng phòng Han lại phải đi theo thì bao giờ mới đến lượt mấy đứa có cơ hội?”
“Xì, nói thế chứ tác giả Shushu mà gọi điện mếu máo là anh lại mủi lòng ngay chứ gì?”
Anh Juhan cười khẩy vẻ không tin, anh đưa ly rượu lên môi trả lời.
“Thế nên anh chặn số luôn rồi còn gì.”
Anh nói như thể đó là giải pháp căn cơ, nhưng với tôi, nó nghe như thể anh cũng không tự tin giữ vững lập trường hiện tại nếu nghe điện thoại của người đó.
“Ồ… Lần này anh quyết tâm độc ác thật đấy à, phải như thế chứ, không thì em khó xử lắm. Cả Giám đốc, cả Baek Yuni, lại thêm cả trưởng phòng đi Chicago nốt thì… mình em ở Seoul biết làm thế nào.”
Anh Juhan rùng mình làm quá lên với vẻ mặt như thể chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng.