Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 114
Từ trước tôi đã cảm thấy anh khi làm việc đôi lúc giống một ông chủ tàn nhẫn quá mức, nhưng ở chốn riêng tư, đặc biệt là trên bàn nhậu, anh lại giống một người anh trai ân cần.
Chị Yuni và anh Juhan cũng vậy, trong công việc, họ là những người ưu tiên hiệu quả, không bao giờ dựa vào sự thân thiết đời thường để làm nũng hay giận dỗi trước cách nói chuyện thẳng thắn của anh, nhưng khi say, họ lại bám dính lấy anh như những đứa em út được nuông chiều.
Đó là những điều chỉ có thể xảy ra khi anh mở lòng, để hai người họ có thể thể hiện tình cảm mà không sợ bị từ chối.
Nhìn bóng lưng chị Yuni đu trên lưng anh biến mất vào trong nhà, tôi chợt nhớ lại trải nghiệm cảm thấy như trở thành ‘Alice ở xứ sở diệu kỳ’ ngay tại khu vườn này vài tháng trước. Trong khoảng thời gian đó, quan hệ giữa tôi và anh đã có nhiều thay đổi, đã trở thành mối quan hệ cùng chia sẻ những cuộc ân ái nồng nhiệt, nhưng giữa bọn họ, tôi cảm giác mình vẫn chỉ là Alice đến từ thế giới bên kia.
“Thế nào, anh là người mẫu khỏa thân à? Cuối cùng cũng đến lúc được phô diễn vẻ đẹp hình thể này rồi sao?”
Trước câu đùa của anh Juhan khi rót bia của mình vào ly rượu vang đã cạn của tôi, tôi chỉ biết cười gượng gạo.
***
Tiếng cười của chị Yuni và anh Juhan lọt qua cánh cửa đang mở vọng vào tận bếp. Tôi đang cùng anh dọn dẹp sơ qua trừ những thứ để lại làm đồ nhắm, bỗng khựng tay lại trước tiếng cười ồn ào do chỉ hai người họ tạo ra.
“À… hai đứa ấy còn lâu mới xong, chắc sẽ cứ thế cho đến lúc mặt trời mọc đấy.”
Anh đang dùng khăn giấy lau bớt dầu mỡ trên đĩa trước bồn rửa để sáng mai người giúp việc dễ rửa bát hơn, quay lại nhìn về phía bàn đảo bếp và nói.
Trưởng phòng đến đây ngay sau khi đi tiếp khách, trang phục cũng bất tiện và cần về nhà nghỉ ngơi nên đã gọi lái xe thuê về trước, nhưng chị Yuni và anh Juhan thì có vẻ như bây giờ cuộc vui mới thực sự bắt đầu nên đang say sưa trò chuyện.
Từ ý tưởng cho mùa thu của ‘Old Future’, đến cảm nhận của chị Yuni về triết lý kinh doanh của các phòng tranh bên kia dựa trên sự đa dạng và đặc tính của thị trường mỹ thuật Mỹ mà chị tiếp cận được khi chuẩn bị cho triển lãm Chicago, rồi đến cả những câu chuyện về tương lai mà hai người mơ ước và chuẩn bị.
Chủ đề nói chuyện là bất tận, và càng say thì cuộc trò chuyện càng sâu sắc hơn, hai người họ có tính cách khá giống nhau ở điểm đó.
“Mới nửa đêm thôi mà tới tận sáng á?”
Anh đặt chiếc đĩa cuối cùng vào bồn rửa, bắt đầu rửa sạch dầu mỡ trên tay bằng xà phòng lỏng.
“Đang tuổi có nhiều điều muốn nói mà. Muốn giải thích về bản thân, muốn được thấu hiểu, và có thể hy vọng mà huyên thuyên về cả những kế hoạch không chắc chắn. Cứ giả vờ ghét nhau thế thôi chứ hai đứa đó đó hợp nhau lắm.”
Anh nói thêm rằng cứ kệ họ rồi họ sẽ tự vào phòng dành cho khách ngủ nên không cần bận tâm, vẩy tay cho khô nước rồi quay lại phía tôi. Anh dựa người vào cạnh bồn rửa.
“Cơ mà.”
“…….”
Chỉ bằng ánh mắt nghiêng nghiêng và giọng nói trầm trầm chuyển chủ đề, không khí giữa chúng tôi bỗng chốc căng thẳng nhẹ.
“Tôi không biết là em nói chuyện điện thoại với Choi Inwoo hai ngày một lần đấy.”
Giọng anh nhẹ nhàng, vừa lấy tay ướt gạt tóc mái vừa khẽ cười.
“Cũng không có nội dung gì đặc biệt đâu ạ, chỉ là… chuyện thường ngày thôi….”
“Chuyện thường ngày là gì. Lại chuyện ăn cơm à?”
Nhìn anh hỏi với vẻ trêu chọc, tôi gật đầu.
“Thật sự là em không có tình cảm gì với Choi Inwoo chứ?”
“…….”
Tưởng rằng câu chuyện đã kết thúc ở bàn nhậu lúc nãy, nay anh lại khơi lại, tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh để tìm manh mối về ý định, dù biết làm vậy có thể để lộ sự bồn chồn của mình.
Liệu có phải anh đang để tâm không?
Nhưng để mà hiểu theo hướng tích cực như vậy thì… anh đã cảnh báo về mối quan hệ với anh Inwoo từ khá sớm. Từ cái thời anh coi tôi là đối tượng để thăm dò và nghi ngờ, dường như chẳng có chút quan tâm nào đến tôi.
“Chưa đâu ạ….”
“…….”
Có lẽ vì cảm thấy oan ức nên tôi đã đánh cược một phen quá sức, cũng có thể là do hơi men đang làm nóng bừng đôi má.
Anh tách người khỏi bồn rửa, tiến về phía tôi. Rõ ràng tôi là người thả mồi, nhưng chính tôi lại là người khô khốc cả môi vì không đoán được phản ứng của anh.
Anh đi đến trước bàn đảo bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ sau khi cất đồ ăn thừa vào tủ lạnh, chậm rãi vuốt ve mép bàn đá cẩm thạch sáng bóng và nhìn xuống đầu ngón tay mình.
“Việc khi ra ngoài nhất định phải đi bằng xe tôi chuẩn bị, em sẽ giữ lời chứ?”
“…….”
Anh bẻ lái câu chuyện sang hướng hoàn toàn không liên quan đến anh Inwoo. Ánh mắt anh nhìn tôi ánh lên vẻ khẩn thiết mong chờ câu trả lời xác nhận, nên tôi nhìn thẳng vào mắt anh và chậm rãi gật đầu. Tôi biết mọi người xung quanh đang lo lắng rất nhiều nên không muốn gây phiền phức bằng những hành động không cần thiết.
Anh mỉm cười như thể thế là đủ, đút hai tay vào túi sau quần jean và nói bằng giọng cố tình giả vờ vui vẻ.
“Trước khi ngủ em lên thư phòng một chút được không? Khác với mấy đứa đến tiệc tân gia tay không kia, tôi có quà cho em đấy.”
“A….”
“Không giống vẻ mặt của người nghe tin có quà nhỉ. Tôi đâu có chuẩn bị để nhìn thấy khuôn mặt thế này.”
Cho đến giờ tôi vẫn giữ quan điểm rằng việc cảm thấy áp lực phải đáp trả vật chất bằng vật chất tương xứng có thể là sự thất lễ đối với tấm lòng của đối phương… nhưng khi thực sự rơi vào tình cảnh nhận quá nhiều thứ trong khi chẳng có gì để trả lại, tôi không thể thoát khỏi suy nghĩ mắc nợ, rằng mình đang vay mượn và phải trả dần.
“Hừm….”
Nhìn xuống khuôn mặt tôi chắc chắn đang mang biểu cảm như gặp chủ nợ, anh thở dài, cúi người chống khuỷu tay lên bàn đảo bếp. Góc nghiêng khuôn mặt anh giờ ở vị trí thấp hơn tôi.
“Nói thì là chuyện cũ, nhưng tôi không hy sinh bất cứ thứ gì cho Seo Yihyun cả. Tôi không hỗ trợ hay mua quà cho em đến mức quá sức về tài chính, tôi cũng thường xuyên tặng quà cho mấy người kia và cả trưởng phòng Han. Thế nên nếu em nhận với vẻ mặt vui vẻ thì đó sẽ là sự đền đáp đối với tôi rồi.”
Nếu là anh Juhan hay chị Yuni, chắc họ sẽ phản ứng vui sướng trước món quà của anh…. Vậy thì, tôi đang coi những người nhận quà của anh mà không thấy áp lực như chị Yuni và anh Juhan là những người không biết liêm sỉ sao?
Không phải thế… nhưng hễ là chuyện của mình thì thật khó để phán đoán. Quà cáp qua lại giữa tôi, Morae và anh trai cùng lắm cũng chỉ là sách, bút hay móc chìa khóa mà thôi.
“À, thế thì Seo Yihyun cũng nghe tôi một việc đi cho công bằng. Thế là được chứ gì.”
“…….”
Anh nhổm người dậy khỏi bàn đảo, vẻ mặt như vừa nảy ra ý hay.
“Tôi muốn xem những bức tranh em bắt đầu vẽ sau khi chuyển sang đây.”
Khuôn mặt đang cười của anh khẽ nghiêng đi như giục giã câu trả lời.
“……Bây giờ ạ?”
Anh gật đầu.
“Bây giờ.”
Anh nói với vẻ mặt “có gì mà không được”.
“Nếu em theo chủ nghĩa tuyệt đối không công khai tác phẩm trước khi treo ở phòng tranh thì đành chịu… nhưng đằng nào vẽ Kwon Juhan làm mẫu thì cậu ta kiểu gì chẳng thấy… vậy thì, chắc không phải chủ nghĩa tuyệt đối không cho xem đâu nhỉ. Thế nào?”
Tôi chẳng có nguyên tắc sắt đá nào đến mức gọi là chủ nghĩa cả. Hơn nữa, anh là chủ phòng tranh sẽ quản lý tranh của tôi sau này, nên việc anh muốn kiểm tra tình hình sáng tác của họa sĩ cũng không phải yêu cầu quá đáng.
Không, thực ra chẳng cần lôi cái vị thế chủ phòng tranh và họa sĩ gà mờ chưa kiếm được đồng nào ra làm gì.
Nếu anh muốn gì ở tôi, thì dù không phải vì lý do nghĩa vụ đền đáp sự tử tế… tôi cũng sẵn lòng đáp ứng bất cứ điều gì.
Tôi nhìn khuôn mặt anh đang đút tay túi trước quần jean, nhướn vai chờ đợi câu trả lời rồi khẽ gật đầu. Chỉ một cái gật đầu đó, anh đã cười hài lòng, để lộ hàm răng đều tăm tắp.
Mọi thứ ở anh đều lớn hơn tôi, anh hoàn hảo về mọi mặt đến mức tôi cảm thấy đối phương như biểu tượng của sự trưởng thành, vậy mà giờ đây anh lại cười với vẻ mặt hân hoan thuần khiết như đứa trẻ nhận được món đồ chơi mình muốn, và sự thật rằng chính tôi là người tạo ra nụ cười ấy trong khoảnh khắc này đã gây ra một chấn động nhỏ trong lòng tôi.
Không phải tôi chưa từng trải qua việc nụ cười và niềm vui của người khác dẫn ngay đến hạnh phúc của mình, nhưng nó có tính chất gì đó khác với sự ấm áp hài lòng mà tôi cảm nhận qua Morae hay anh trai.
Mọi phản ứng đi qua anh đều mang theo nhiệt lượng khiến đầu óc choáng váng và ngọn lửa đam mê khơi dậy những xung động và dũng khí mà tôi không hề biết là mình có.
Muốn nhìn thấy khuôn mặt này nhiều hơn nữa, và mong rằng nguyên nhân là do mình, một mong muốn không biết bắt nguồn từ đâu, dựa trên cơ sở nào, và cảm giác trẻ con đầy cảm tính đúng chất tuổi hai mươi hai rằng chỉ cần được như mong muốn ấy thì có thể rũ bỏ tất cả để tiến về phía trước… vào khoảnh khắc bất ngờ chẳng có cuộc đối thoại đặc biệt hay sự cảm động kịch tính nào, tôi thực sự cảm nhận được rằng mình đang rất thích anh.
Nếu sợ sự thay đổi, thì điều đáng sợ và cần cảnh giác nhất chính là cảm xúc thích một ai đó, vì nó thay đổi bản thân ta mà không cần sự lựa chọn hay thỏa thuận nào.
Tôi bật cười chua chát khi nghĩ rằng hình ảnh của mình hồi mới gặp anh, cái vẻ phản kháng bộc phát không giống ai trước sự bài xích và vô tâm của người khác phải chăng chính là đoạn trailer báo trước cho hiện tại. Tôi tránh ánh mắt anh, cười nhẹ rồi vuốt cánh tay một cách vô cớ.
Ngước lên nhìn lại, tôi thấy anh cũng đang cười mỉm theo mình, chắc anh cười đáp lại vì không biết lý do tôi cười.
“Vậy đi thôi.”
Tôi đi theo sau anh xuống tầng hầm.
Tại tầng hầm này, và cả ngoài vườn, tôi lấy vài cuốn sổ ký họa chứa những bức phác thảo tôi vẽ trong năm ngày qua từ kệ sách âm tường đưa cho anh. Tay tôi rịn mồ hôi, cổ họng thì khô khốc.
Anh khẽ lắc những cuốn sổ trên tay như ướm thử trọng lượng, nhướn mày nhìn tôi.
“Chỗ này là tất cả những gì em vẽ sau khi đến đây?”
“Vâng.”
“Hừm, xem ra sau khi tôi đi làm em chỉ toàn vẽ thật đấy nhỉ.”
Anh nói với nụ cười có vẻ tâm trạng rất tốt.
Anh từ chối lời mời ngồi, mà đứng tựa vào lưng chiếc ghế sofa 3 người đặt cách xa tường, lật giở ba cuốn sổ ký họa trong im lặng. Cho đến khi xem hết những bức tranh, anh vẫn không nói một lời.
Tôi thanh minh rằng phần tô màu chỉ là thử nghiệm xem có thể tạo ra màu mong muốn bằng sơn dầu hay không, nhưng anh chỉ giơ tay lên ra hiệu không bận tâm.
Thà rằng anh có nhận xét, dù là chỉ trích hay chê bai tơi tả còn hơn. Biểu cảm và thái độ bình thản không khác gì thường ngày, không cau mày cũng chẳng trầm trồ của anh khiến tôi không đọc được gì cả. Nếu chỉ xem phác thảo luyện tập và bài tập thôi mà đã thế này, thì khi để cho anh xem bức tranh cấy ghép bản thân mình vào đó, chắc tôi cần phải rèn luyện tinh thần đáng kể.
Anh mở lại sổ ký họa, kiểm tra lại vài trang một lần nữa rồi khẽ nhếch khóe môi cười.
“Cái này… món quà tôi chuẩn bị trở nên quá tồi tàn rồi.”
Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cuốn sổ.
Anh gập cuốn sổ lại, lầm bầm như nói một mình cùng nụ cười mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, rồi dùng bàn tay to lớn vuốt cằm như muốn che miệng mình.
Anh giữ nguyên tư thế đó một lúc, nhìn xuống đâu đó trên sàn nhà với vẻ mặt trầm tư, cuối cùng trả lại cuốn sổ cho tôi. Khi tôi đón lấy cuốn sổ, ngón tay chúng tôi khẽ chạm nhau, và anh móc nhẹ ngón út của mình vào ngón áp út của tôi.
“Vậy, tôi đợi ở thư phòng nhé.”
(Còn tiếp ở tập 4 Diamond Dust)
Thanh Trúc
truyện thật sự rất cuốn hút. Mong nhà dịch ngày nào cũng có chương mới. Cảm ơn vì tất cả