Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 116
“Em sẽ mặc cho tôi xem chứ? Đã hứa rồi mà.”
Anh tì cằm lên vai tôi, thì thầm như đang làm nũng.
Hình như tôi chưa từng hứa, nhưng cũng hiểu rằng chuyện đó chẳng khác nào đã hứa. Dù không phải kiểu háo hức mong chờ, nhưng trong vô thức, dường như tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi. Có lẽ sự giác ngộ ấy đã lớn dần lên từ lúc nghe câu “Chắc sẽ hợp lắm đây” của anh trên giường lần đầu tiên.
Nhìn lại những lần làm tình của chúng tôi cho đến giờ, thì việc khăng khăng không chịu mặc bộ đồ lót này trông còn nực cười hơn. Giống như kiểu đã hôn môi rồi nhưng lại bảo thơm má thì ngại nên không làm vậy.
Giới hạn đã bị vượt qua từ lâu rồi.
Thấy tôi khẽ thở hắt ra một hơi ngắn, anh liền cúi thấp chiếc cằm đang đặt trên vai tôi xuống, hôn lên lớp áo phông. Bờ môi anh di chuyển, hôn nhè nhẹ dần về phía đầu vai rồi rời ra, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi, xoay gương mặt đang dán chặt vào chiếc hộp về phía anh.
Rồi ngón cái của anh vuốt ve, lần mò lên trên như đang cù nhẹ, lặp đi lặp lại động tác lật nhẹ môi dưới của tôi ra rồi thả.
Sự ma sát mang theo chút đau đớn truyền lên môi giống như lần ở ngoài vườn. Tôi tự hỏi bây giờ chỉ có hai người, tại sao anh lại thay thế nụ hôn bằng việc day nghiến như đang véo thế này, nhưng tôi không thể phủ nhận sự thật rằng kiểu tiếp xúc mới mẻ này cũng khiến tinh thần tôi chao đảo đê mê chẳng kém gì một nụ hôn.
“Ưm…”
Không chỉ là hôn, anh còn sáng tạo ra những hành vi gợi liên tưởng đến hôn, dùng nó để khơi dậy kích thích. Trong lúc tôi còn đang cảm thán trước sự mới lạ đó thì một tiếng rên rỉ đã trượt ra khỏi miệng, xé toạc cơn đau tê dại.
Đôi mắt anh nhìn tôi nheo lại.
Ánh mắt anh chậm rãi, sâu thẳm nhìn luân phiên vào mắt trái rồi mắt phải của tôi như đang tìm kiếm điều gì đó bên trong. Từ trước đến nay, thỉnh thoảng anh vẫn nhìn thẳng vào mắt và khuôn mặt tôi theo cách này.
Tôi như thể là một sinh vật vô cùng xa lạ, khiến anh vừa cảm thấy khoảng cách, vừa cảm thấy hiếu kỳ, khiến anh bối rối, nhưng cũng giống như một người cứ quanh quẩn không thể rời đi vì tò mò về bí mật của khoảng cách ấy.
Nhưng đối với tôi, đôi mắt anh ánh lên sắc xanh rồi vỡ ra trắng xóa, đôi mắt vừa hoài nghi về sự tồn tại của tôi lại vừa muốn tìm tòi khám phá ấy còn kỳ lạ và bí ẩn hơn gấp nhiều lần.
Anh mỉm cười rất nhẹ, gương mặt ghé lại gần hơn chút nữa. Môi anh chồng lên ngón tay đang day môi dưới của tôi, và trong một lúc, cả môi và ngón tay cùng nhau mơn trớn bề mặt đôi môi.
Vừa như hôn lại vừa không phải, giống như một kiểu âu yếm khác, tôi bị mê hoặc bởi cách kích thích mới mẻ anh mang lại và hoàn toàn giao phó đôi môi cho anh. Ngón tay gây ra cơn đau tê dại và đôi môi mềm mại bao bọc ngọt ngào, gợi lên sự hòa quyện giữa vị ngọt và vị mặn.
Thế nhưng anh của ngày hôm nay mãi chẳng chịu đưa lưỡi vào trong mà chỉ lưu luyến thật lâu trên môi. Cách hôn khác thường của anh thoạt nhìn chỉ như một hành vi nhằm kích thích, nhưng nhờ số lần thân xác quấn quít đã tích lũy đủ nhiều, tôi có thể cảm nhận được sự do dự của anh.
Không phải là anh không muốn tiến vào. Phía sau bức tường phòng ngự do chính anh dựng lên, tôi cảm nhận rõ mồn một niềm khao khát thực sự muốn xâm lấn, khuấy đảo và vắt kiệt tất cả.
Anh đã chuẩn bị đến cả loại đồ lót thế này rồi mà…
Mặc cho chị Yuni và anh Juhan có nói gì đi nữa (dù hai người họ nhắm vào anh Inwoo chứ không phải anh), mặc cho kinh nghiệm thế nào hay tuổi tác ra sao, thì “Seo Yihyun ngây thơ không biết gì” cũng không phải vì bị cuốn theo bầu không khí hay kỹ thuật điêu luyện của người đàn ông từng trải là anh mà đi đến bước đường này.
Là tôi đã muốn trước.
Tôi chủ động dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên đôi môi đang di chuyển lên xuống trái phải lướt trên ngón tay. Thân hình to lớn của anh cứng lại trong giây lát, hai tay siết chặt lấy vai tôi.
Nhưng sự khựng lại như từ chối ấy chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Lưỡi anh tách mở khoang miệng tôi và tiến vào như thể phá vỡ bức tường phòng ngự tự mình xây nên, cùng lúc đó hai ngón tay đang day môi cũng ấn sâu vào theo. Tiếng rên rỉ trở nên sâu hơn theo chuyển động của ngón tay đang ấn giữ lưỡi tôi, chầm chậm cọ xát tới lui.
“Ư… ưm… ưng.”
Ngón tay anh, lưỡi anh, lưỡi tôi, nụ hôn hỗn loạn, quấn quýt, đảo lộn như thể ba người đang cùng ân ái. Càng về sau, lưỡi càng uốn lượn vẽ nên những đường cong táo bạo, vai và ngực phập phồng không theo quy luật. Khi bàn tay anh luồn vào trong chiếc áo phông cộc tay tôi mặc thay đồ ngủ để mân mê tấm lưng, tôi cũng bùng cháy trong chớp mắt, khao khát da thịt trần trụi của anh.
Tôi dán chặt ngực mình vào người anh như dựa dẫm, nhìn anh bằng ánh mắt đã mờ đi. Tiếng thở dốc không chút giấu giếm vang lên rõ mồn một.
Ngón tay anh ướt đẫm nước bọt của tôi rút ra khỏi miệng, chậm rãi vẽ lại đường nét trên môi. Ở khoảng cách ngọt ngào khi chóp mũi chạm nhau, anh nhìn tôi và lắc đầu.
Do dự, dừng lại, rồi lắc đầu phủ nhận.
Khác với kiểu giữ khoảng cách thường ngày cố tình trêu ngươi để khơi gợi sự thành thật. Tôi đặt chiếc hộp đang nằm chênh vênh trên đùi về chỗ cũ rồi hỏi.
“Sao vậy anh…”
Dù mang hình thức tiêu cực, nhưng có lẽ đây là câu hỏi đầu tiên tôi dùng để yêu cầu anh giải thích.
“……”
Anh im lặng nhìn tôi, đôi mắt của người đàn ông đang vuốt ve eo tôi quả nhiên có gì đó là lạ.
“Hay là… anh không muốn làm…”
Anh nhíu mày như thể không muốn nghe những lời nhảm nhí đó, tay bịt miệng tôi lại, rồi dùng chính bàn tay đó nhẹ nhàng vuốt ve môi tôi như muốn xin lỗi vì hành động có phần thô bạo thoáng qua ấy. Anh thì thầm, xen lẫn tiếng thở dài.
“Nước bọt… cho tôi thêm được không?”
“……”
Anh vòng tay ôm chặt eo tôi bên trong lớp áo phông, kéo sát lại, rồi đẩy lưỡi vào sau môi trên của tôi, cù nhẹ vào niêm mạc.
“Đừng nuốt… hãy để nó chảy hết vào đây, vào trong tôi.”
Giọng nói thì thầm ấy nghe tuyệt vọng như triệu chứng cai nghiện của một kẻ đang tìm kiếm thuốc hay rượu để quên đi đau đớn.
“Vì tôi muốn tất cả… là của tôi mà… không chừa lại một giọt nào, tôi muốn nuốt trọn tất cả…”
Vừa dứt lời, anh đã bao trọn lấy cổ tôi bằng động tác có phần thô bạo. Một tay anh tóm lấy phần trên cùng của cổ ngay dưới cằm, đẩy cằm tôi lên cao, rồi thị phạm bằng cách rót nước bọt của chính mình vào trong tôi.
“Hưc, hức… hư… ơ… ưc….”
Trong tư thế ngửa cổ lên, tôi ừng ực đón nhận và nuốt xuống nước bọt của anh… rồi ngước nhìn khuôn mặt anh qua tầm nhìn mờ đi vì nhãn áp tăng cao.
Mùi hương tan trong nước bọt anh truyền sang nồng nàn, phong phú hơn thường lệ, và vì tôi đã nuốt quá nhiều thứ hương vị vốn đã trở thành biểu tượng của tình dục trong tâm trí mình, nên sự hưng phấn bắt đầu rung chuyển trong cơ thể.
Anh từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm cổ, rời môi ra và cụng trán vào trán tôi. Anh cọ mũi rồi lại chồng môi lên nhau. Góc cằm nghiêng đi khiến sự tiếp xúc của đôi môi càng thêm sâu sắc, anh đưa lưỡi vào chạm vào vòm họng tôi như thúc giục.
Chỉ cần không nuốt xuống, nước bọt tự nhiên sẽ ứ đầy trong khoang miệng, và chẳng cần tôi phải cố gắng làm gì, cứ hễ đầu lưỡi vừa ướt đẫm là lập tức bị lực hút của anh tước đoạt toàn bộ độ ẩm, khiến khoang miệng tôi như muốn cạn khô.
“Ư ư, ưm. Ưng… hức.”
Lực hút của anh như muốn hút cả con người tôi vào trong… giống như một người đang đói khát và thèm thuồng nước bọt của tôi vậy. Cảm giác bị giữ chặt và bị lục lọi đến từng ngóc ngách kéo theo tiếng rên rỉ từ sâu trong cổ họng.
Anh siết chặt cánh tay đang ôm eo, bàn tay đang bao bọc lấy gáy tôi dùng lực vuốt xuống, sống mũi và giữa hai lông mày anh nhăn lại. Trong đôi mắt xanh thẫm choán hết tầm nhìn của tôi, sự hưng phấn, nỗi do dự và cảm giác tội lỗi đang giằng co quyết liệt. Đó là vẻ mặt tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi hơi tách lồng ngực đang dán chặt vào ngực anh ra, cẩn trọng đẩy lưỡi và môi đang như dính chặt vào nhau ra xa. Thay vào đó, tôi mân mê lớp áo phông trên cơ bắp đang phồng lên những đường cong mềm mại của anh rồi nhìn anh.
“Anh thật sự… không phải bị cảm đấy chứ? Anh cũng hầu như không ăn gì, nếu ngạt mũi thì cũng chẳng thấy ngon miệng…”
Đó là cái cớ duy nhất tôi có thể nói ra.
Anh nhanh chóng xóa đi biểu cảm méo mó ban nãy, thay vào đó là vẻ cợt nhả tinh nghịch, ngậm cả môi trên và môi dưới của tôi cùng lúc rồi cắn nhẹ.
“Sao vậy, em sợ tôi bị cảm thì không làm tình nổi, là đồ yếu nhớt hả?”
Như muốn nói rằng em dừng hôn chỉ để nói chuyện đó thôi sao, anh kéo eo tôi lại bằng giọng hờn dỗi, định hôn thêm lần nữa.
“Không phải thế… ”
“A… Nhắc mới nhớ, hình như tôi hơi ốm thật.”
“……”
Anh cắt ngang lời tôi bằng giọng điệu đùa cợt thái quá, chỉ dùng ngón trỏ và ngón cái cầm lấy mép của chiếc quần lót và từ từ nhấc lên. Chiếc quần lót trên tay anh… trông còn khiêu gợi gấp mấy lần so với khi nằm trong hộp.