Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 122
Anh xốc lại cơ thể trơn tuột vì mồ hôi lên rồi cọ môi lên má tôi.
“Bây giờ, ở bên trong… em có biết nó thế nào không?”
Trái ngược với sự dữ dội của phần thân dưới đang xóc nảy tôi, giọng anh lại vô cùng dịu dàng.
“Hư ư hư, hư….”
Tôi không thể nói thành câu hoàn chỉnh, chỉ phát ra những tiếng rên rỉ thét lên từ cổ họng khô khốc và nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt đối diện chứa đựng sự hoảng hốt không thể chối cãi của một người đàn ông đang yêu. Dù là sự hoảng hốt về thể xác hay tinh thần, thì ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy như ngay khoảnh khắc này, anh đã hoàn toàn mê đắm tôi.
“Cảm giác được bao bọc dính dấp, ấm nóng và khít khao thế này thích đến mức… lần đầu tiên kể từ khi phân hóa năm mười hai tuổi, tôi thấy thật may mắn khi sinh ra là một Alpha. Ngay lúc này.”
Anh chắc chắn đang hưng phấn tột độ, nhưng nghe không giống những lời nịnh nọt sáo rỗng thường thốt ra trong cơn say tình dục, mà anh cũng chẳng phải kiểu người nói những lời sáo rỗng như thế.
Trong cuộc làm tình với một Beta như tôi, có thể anh cảm nhận được khoái cảm của một người đàn ông, nhưng khó mà đạt được sự thỏa mãn của một Alpha… Vì biết anh là người không thích làm tình dựa trên pheromone, nên câu nói đó đối với tôi nghe như một lời tỏ tình tuyệt vời nhất.
“Hư ư, hức. Haa!”
Tốc độ hông tưởng chừng dịu đi một chút lại đột ngột tăng lên. Anh hạ thấp hông xuống một chút rồi thúc ngược từ dưới lên gia tăng phản lực, còn tôi ôm chặt cổ anh để ngực chạm ngực. Tư thế co gối, dang chân, được bế bổng và chỉ có mông nảy lên này chẳng có chút phẩm giá nào, nhưng thứ tình dục mà anh dạy tôi vốn đã loại bỏ phẩm giá ngay từ đầu.
Cú thúc của người đàn ông đang đứng vững như bàn thạch và xóc nảy tôi nhanh chóng gần như là một tiếng gầm gừ. Anh di chuyển không ngừng nghỉ, nhanh và kịch liệt như thể đang trút bỏ thứ gì đó trong người anh sang tôi, như thể không làm vậy thì không chịu nổi.
“Tôi thì thế, nhưng chắc em thì không. Với em, chuyện này….”
Giọng lầm bầm ấy không phải của người đang đắm chìm trong khoái cảm đến mức ‘thấy may mắn khi sinh ra là một Alpha’.
Tôi nới lỏng vòng tay đang siết chặt, nhìn vào mặt anh. Đôi mắt anh nhìn tôi dường như đang giằng xé giữa khoái cảm và đau đớn. Tôi sờ soạng khuôn mặt anh bằng đầu ngón tay, và dù anh không yêu cầu, tôi vẫn chủ động rót nước bọt của mình vào khuôn miệng ấy.
“Đừng nói những lời như thế…. Em cũng, thích mà…. Anh không biết sao?”
Tôi không biết tình dục thông thường là như thế nào, thậm chí tôi còn chẳng có trải nghiệm cá nhân nào khác để so sánh với anh. Điều quan trọng là tôi không co rúm vì xấu hổ trong cuộc làm tình với anh, mà cảm thấy thỏa mãn và giải phóng.
“Xin lỗi em.”
Anh lại cụng trán vào trán tôi, lẩm bẩm xin lỗi không biết bao nhiêu lần.
Rồi anh mút mạnh lấy môi và lưỡi tôi. Chúng tôi quấn lấy nhau điên cuồng đến mức không biết cái nào là của ai, chia sẻ nước bọt. Mùi hương nồng nàn và đầy dục tính của anh khiến tôi có cảm giác như mọi lỗ trên cơ thể đều đang phập phồng.
Lực xóc của anh càng trở nên dữ dội hơn, không có lấy một điểm tựa nào để chống đỡ sức mạnh của chính mình, anh như một con robot hút bụi mất phương hướng, cứ thế bế xốc tôi đi khắp phòng.
Rầm. Chỉ khi lưng tôi chạm vào tường, anh mới dừng bước, ép toàn thân tôi xuống rồi hôn sâu, thúc sâu như muốn khắc tôi vào trong bức tường. Tôi cảm nhận được dịch hưng phấn của anh đang trào ra lênh láng, chảy dài xuống dưới nơi giao hợp.
“Ư ư, ưm. Ư ưm….”
Tôi cào vào lưng anh, hai bắp chân lơ lửng quẫy đạp trong không trung. Anh đang thực hiện thắt nút mà như muốn đánh đập và nghiền nát niêm mạc đến bầm dập. Ngay khi cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ rộn ràng của nút thắt, tôi giãy giụa tay chân và bắn tinh dịch trắng xóa lên lớp ren đen.
Anh lắc tôi lên xuống như dỗ dành, còn tôi thì khản giọng van xin anh hãy buông tha. Sự mất tự do khi bị kìm hãm ham muốn được run rẩy thỏa thích, được quằn quại điên cuồng cuối cùng cũng dẫn đến khoái cảm.
Lớp ren siết chặt tính khí khiến tôi khó chịu, phải tự tay giật một đầu dây ruy băng. Chiếc quần lót chỉ tuột một bên không thể rơi xuống đất do phần thân dưới dính chặt vào nhau, nó cọ xát giữa háng tôi và anh, làm cho cảm giác càng thêm nhạy cảm.
Đây là lần thắt nút lâu nhất từ trước đến nay, đến mức tôi đã bắn hai lần trong khi anh vẫn đang tạo nút thắt. Anh buộc phải đặt tôi nằm lại xuống ghế băng giữa chừng cho đến khi dương vật thu nhỏ lại và có thể rút ra khỏi người.
Tôi cảm nhận hơi nóng từ môi và lưỡi anh đang miệt mài liếm láp thái dương khi tôi nằm rũ rượi, chỉ biết run rẩy toàn thân và chảy nước mắt vì khoái cảm.
“Không sao đâu, có tôi ở đây mà. Đừng khóc…. Đừng khóc nhé…. Tôi sẽ làm tốt mà.”
Những nụ hôn vụn vặt liên tiếp rơi trên môi, cả lời thì thầm da diết của anh đều méo mó và xa xăm như nghe tiếng nói từ trên bờ khi đang ở dưới nước.
Hình như lần đầu tiên thắt nút anh cũng nói những lời tương tự, rằng có anh ở đây nên không sao đâu. Có lẽ do khoái cảm nghẹt thở của thắt nút khiến tôi nghe nhầm, nhưng câu “Anh sẽ làm tốt mà” là nội dung không hề có trong lần đó.
Bây giờ anh cũng đã đối xử với tôi tốt đến mức tôi thấy có lỗi vì chẳng làm được gì cho anh, vậy mà anh còn định làm tốt hơn thế nào nữa chứ.
Sau suy nghĩ mơ hồ ấy là tên tôi được lặp đi lặp lại như một tín ngưỡng sùng đạo.
Seo Yihyun, Seo Yihyun….
Anh nắm lấy tay tôi, hôn lên mu bàn tay không biết bao nhiêu lần và gọi tên tôi. So với lời xin lỗi, tôi thích nghe cái này hơn nhiều.
Tôi hướng ánh nhìn về phía người đàn ông đang ra sức dỗ dành nhưng vẫn không chịu rút ra khỏi người mình, dồn hết sức lực mỉm cười yếu ớt, bảo rằng em ổn. Anh nhìn tôi với vẻ mặt xót xa như thể đã làm tôi đau, nhưng tôi không đau mà đang ở trên đỉnh điểm của khoái cảm. Anh chẳng có gì phải xin lỗi cả.