Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 124
Dù bản thân anh có cảm thấy thiếu hụt khi không có người yêu hay không, thì tình yêu là cách duy nhất để tiếp cận sâu sắc nhất vào bên trong một con người khác không phải là mình. Và cũng chẳng có cách nào khác ngoài tình yêu để có thể đón nhận toàn bộ sự tồn tại của người muốn tìm hiểu về mình.
Cô nghĩ rằng nếu sống cả đời mà chỉ nhìn thấy đáy sâu của chính mình thì không còn nỗi cô đơn nào khủng khiếp hơn thế. Chỉ sau khi phơi bày đáy sâu của nhau ra thì mới có thể chứng minh được sự trưởng thành thực sự. Vì việc lúc nào cũng có thể cười vì toàn chuyện tốt đẹp thì không thể gọi là mạnh mẽ được.
Bản thân cô cũng chưa vượt qua giai đoạn đó một cách trưởng thành, nhưng cô vẫn tin rằng gặp được người khiến ta phá vỡ quy tắc, lôi ra con người mới trong ta, khiến ta đối mặt với bản thân không mấy tốt đẹp và nếm trải đủ mọi cung bậc cảm xúc chính là may mắn của cuộc đời.
Trong mắt cô, anh của lúc này đang đối mặt với một con người mới đang phá vỡ những quy tắc cũ.
Trong lúc cô liếc nhìn đối phương vẫn chỉ uống cà phê và hút thuốc mà không đụng đến sandwich, chiếc điện thoại bàn làm việc phía sau reo lên.
Anh thường dùng ba chiếc điện thoại, và khi không để chế độ rung, anh phân biệt chúng bằng những nhạc chuông khác nhau. Một tay người đàn ông cầm điếu thuốc, rồi đứng dậy đi về phía bàn làm việc, đưa điện thoại sát mặt để kiểm tra người gọi, sau đó anh anh rít một hơi thuốc và nhả khói dài.
“A… Cheng Shui Yan, thấy im hơi lặng tiếng mấy hôm nên tôi cứ tưởng là cậu ấy chịu chấp nhận rồi chứ.”
Anh ấn nút chuyển nhạc chuông sang chế độ im lặng rồi quay lại sofa, ngả đầu ra sau lưng ghế.
“Cậu cứ định tránh mặt Shushu mãi thế à?”
“Có nghe máy thì cũng chỉ tổ cho cậu ấy thêm hy vọng thôi. Quan điểm của Phantom đã truyền đạt rõ ràng rồi, đã nói thẳng là có khóc lóc qua điện thoại cũng chẳng thay đổi được gì… Em không ngờ con bé lại phụ thuộc vào Trưởng phòng Han đến mức này.”
Anh tháo kính râm ra, nhắm mắt day day hốc mắt rồi lại đeo kính vào nhìn cô.
Dù người đưa ra phương châm ban đầu là anh, nhưng người thực sự chăm sóc Shushu lại là cô, nên cô không có ý định đổ lỗi hoàn toàn cho anh về tình trạng hiện tại.
“Nhưng tránh mặt cũng đâu giải quyết được gì. Không phục thì phải thuyết phục chứ. Lời nói của chị không có tác dụng…”
“A, xin lỗi. Em nghe điện thoại chút.”
Chiếc điện thoại khác của anh trên bàn reo lên với nhạc chuông khác, và anh bật dậy như lò xo, nhanh chóng quay lại bàn làm việc.
Khi kiểm tra người gọi và bắt máy, trên môi anh thoáng nở một nụ cười dịu dàng dù rất mờ nhạt.
“Ừ, tôi đây.”
Chẳng cần hỏi cũng biết người bên kia đầu dây là ai. Tuy thời gian bên cạnh anh không ngắn, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy anh là người dễ nắm bắt như dạo này. Một Liu Wei Kun dễ đoán là sự tồn tại xa lạ đối với cô.
“Không, tôi nghe được. Em nói đi.”
Anh áp chặt điện thoại vào tai như sợ bỏ lỡ dù chỉ một lời từ đầu dây bên kia, vừa đi ra phía vườn vừa ra hiệu cho cô cứ tự nhiên ăn sandwich.
“A, đã đến giờ đó rồi sao? Cơm trưa thì sao? Em ăn trưa chưa rồi mới đi chứ?”
Có lẽ do nắng gắt khó nhìn thấy kim đồng hồ, nên anh đưa cổ tay trái lên sát mũi kính râm để xem giờ.
Với người từng ví Yihyun như thứ ánh sáng phiền phức, thì biểu cảm của anh lúc này trông như đang vui vẻ tắm nắng trong thứ ánh sáng đó vậy.
“Tôi đang ăn sandwich. …À, không phải thế, hôm nay tôi hơi bận. …Tối mình ăn gì ngon ngon nhé. …Lát nữa… tôi sẽ canh giờ qua bên đó….”
Vì anh đi bộ ngày càng xa nên cô chỉ nghe bập bõm nội dung cuộc gọi xen lẫn tiếng cười của anh. Cô đặt miếng sandwich xuống và cầm ly cà phê lên.
Bản thân cô cũng đã lâu không yêu đương nghiêm túc, nhưng nếu giọng nói kia không phải của người đang yêu thì Liu Wei Kun không nên kinh doanh phòng tranh nữa mà phải chuyển sang làm diễn viên mới đúng.
“Không, tôi sẽ tan làm đúng giờ. …Nếu có món gì muốn ăn thì… Ừ, lát gặp nhé. …Luôn cẩn thận đấy. …Vậy nhé.”
Sau khi chào tạm biệt, anh vẫn đứng yên một lúc áp điện thoại vào tai, rồi mới đút tay vào túi quần và nhún vai cười.
“Em tắt máy trước đi.”
Giọng nói tràn ngập ý cười.
Dù đối tượng là ai đi nữa, thì việc Liu Wei Kun lại có cuộc đối thoại kiểu ai cúp máy trước khiến cô bị sốc.
Cả Liu Wei Kun và Yihyun đều là những người quan trọng với cô. Cô cũng từng mong sẽ có người xuất hiện khiến anh trật khỏi quỹ đạo, xâm nhập vào nội tâm anh và táo bạo thay đổi vị trí của những thứ bên trong đó.
Nhưng nếu hỏi liệu hai người có thể duy trì một mối quan hệ cân bằng qua việc yêu đương hay không… thì cô không thể tự tin trả lời. Đó là một vấn đề hoàn toàn khác.
Khi quay lại chỗ ngồi, biểu cảm của anh tối sầm lại, khác hẳn con người lúc nghe điện thoại. Cô định giả vờ hỏi ‘Ai mà gọi điện thoại cười toe toét thế? Dạo này đang yêu ai à?’, nhưng đành phải sửa lại kế hoạch. Không khí này không thích hợp để đùa cợt nhẹ nhàng.
Cô chỉ lờ mờ phỏng đoán một cách bất an rằng giữa hai người họ chắc chắn đã bắt đầu một cái gì đó.
Cô đặt ly cà phê đã uống một ngụm xuống, liếc nhìn anh đang mân mê bao thuốc lá, có vẻ lại thèm thuốc.
“Dù sao thì cậu cũng hãy nói chuyện đàng hoàng với Shushu đi. Dù Shushu có dựa dẫm vào chị thế nào thì người đại diện vẫn là Kun… và Shushu là tác giả chủ chốt. Cậu nên… ưu tiên việc này hơn các việc khác. Nếu lần này cậu thực sự quyết tâm đến thế thì càng không được trốn tránh mà phải giải quyết cho ra ngô ra khoai.”
Cô muốn cảnh báo khéo về tình huống anh với tư cách là người đại diện, lại đang trực tiếp quan tâm thái quá đến một họa sĩ mới ký hợp đồng và chưa sinh lời, nhưng anh dường như không nhận ra ý đồ của cô khi vừa châm điếu thuốc mới vừa vuốt tóc vẻ bực bội.
Từ lúc cô bước vào thư phòng này, đây đã là điếu thứ ba. Anh hút thuốc nhiều hơn thường lệ. Mọi thay đổi ở anh đều khiến cô không thể yên tâm, vì trông anh không giống người đang vui vẻ đón nhận thay đổi và thích nghi với nó một cách ổn định.
“Ừ, chắc Trưởng phòng Han cũng nhiều việc phải lo, em đã trì hoãn quá lâu rồi. Em sẽ nói chuyện rõ ràng và kết thúc chuyện này, cho em thêm khoảng một tuần vụ Shushu nhé.”
Giọng anh nghe mệt mỏi như thể anh đã dốc cạn năng lượng vào cuộc điện thoại ban nãy. Nói ngược lại thì trong trạng thái bất ổn như thế này mà ban nãy anh vẫn có thể nói chuyện điện thoại như thể chẳng có chuyện gì, như thể mọi thứ đều tốt đẹp và suôn sẻ, thật đáng nể.
Sau đó, cả hai đều không động đến sandwich, bàn bạc về danh sách họa sĩ và số lượng tác phẩm tham gia triển lãm chung vào nửa cuối năm. Trong lúc đó, anh lại hút thêm hai điếu thuốc nữa.
Trên đường xuống hầm gửi xe để quay lại phòng tranh, cô suy nghĩ về hai người đang trôi dạt theo hướng cô hoàn toàn không ngờ tới.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người luôn muốn những mối quan hệ có thể kết thúc đơn giản và “lịch sự” như Liu Wei Kun, lại chọn Yihyun ngây thơ hai mươi hai tuổi làm đối tượng hẹn hò. Yihyun không phải là đứa trẻ muốn những mối quan hệ hời hợt, và theo cô biết, Liu Wei Kun không phải người sẽ chọn đối tượng như thế để áp đặt “quan điểm tình yêu trưởng thành” của mình.
“Trưởng phòng thấy thế nào ạ? Nếu thầy Inwoo thật lòng với Yihyun, và Yihyun cũng thích thầy Inwoo, thì Trưởng phòng không phản đối chứ?”
Khi Yuni hỏi câu đó, cô đã trả lời như thể đó không phải chuyện người ngoài nên xía vào, và bây giờ cô vẫn nghĩ đó là quan điểm đúng đắn… nhưng lòng lo lắng thì không thể tránh khỏi.
Liu Wei Kun và Seo Yihyun.
Khi định nghĩa họ bằng mối quan hệ yêu đương, thứ hiện lên trong đầu cô không phải là sự ngọt ngào mềm mại như kẹo bông gòn.
Nếu câu nói không biết điều tiết sức mạnh của mình, không lường được sức ảnh hưởng và gây ra bão tố xung quanh không chỉ nói về Yihyun với tư cách họa sĩ, mà là ẩn dụ cho tình cảnh của chính anh khi bị Seo Yihyun thu hút thì sao?
“Hừm….”
Cô lái xe ra khỏi hầm để xe của căn biệt thự trông kiên cố như pháo đài bất khả xâm phạm rồi buông tiếng thở dài rên rỉ. Cái kết của câu chuyện, với sự góp mặt của Liu Wei Kun và Seo Yihyun, lúc này vẫn nằm ngoài tầm với của cô.
Meosayngu
Anh Kun mê em bé quá rồiiii
Thanh Trúc
thêm nữa đi nhà dịch ơi! mình đọc mà cứ sợ hết. Hay quá đi!