Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 126
Chính tôi mới là người luôn thấm thía sự nhỏ bé của mình giữa những con người cứng cỏi như Giám đốc, Trưởng phòng, chị Yuni và anh Juhan. Anh có ấy vẻ là người không cần phải cảm thấy những cảm xúc đó, nhưng tôi hiểu rõ hơn ai hết cảm xúc mà đối phương đang cảm thấy, bản chất của nó là gì.
Có vẻ như có đoạn chưa ưng ý, nên anh ấy lặp đi lặp lại một giai điệu ngắn, một giai điệu chạm đến cảm xúc sâu thẳm đâu đó.
“Với lại thật ra anh cũng thích bức tranh đó. Tác phẩm của em treo ở phòng khách nhà Giám đốc ấy. Tuy anh có vào khoa Hội họa phương Tây thật nhưng cũng chỉ là do bố mẹ thuê tư vấn thi cử để tống vào trường ở Seoul thôi, chứ anh chả có hứng thú gì với tranh ảnh, nhất là mấy cái tranh trừu tượng, đã sáo rỗng lại còn cứ ra vẻ nguy hiểm nên anh càng ghét… Nhưng bức đó thì anh thích. Theo anh, mỹ thuật nếu so với văn học thì nó gần với thơ hơn, không thể chỉ ra rõ ràng cốt truyện hay chủ đề như tiểu thuyết, nhưng bức tranh đó… nhìn vào thấy được an ủi lắm. Kiểu như, cuộc đời này đâu chỉ mình mày khổ, cố lên! Cảm giác đại loại thế?”
Cuối câu, anh ấy ngẩng đầu lên nhe răng cười với tôi một cái, rồi giai điệu cũ lại vang lên. Mặc cho anh ấy tự đánh giá mình thế nào, trong mắt tôi, một người anh có thể bộc bạch những chuyện này một cách chân thành, không tô vẽ, vẫn trông thật tỏa sáng.
Những ngón tay gầy và dài của anh Juhan ấn lên dây đàn trên cần đàn một cách nhanh nhẹn và chính xác, tạo ra âm thanh du dương. Dù trong mắt tôi đôi tay của người ấy là đẹp nhất… nhưng đôi tay gầy đến mức lộ rõ chuyển động của xương trên mu bàn tay này lại mang một sức quyến rũ khác. Trông khô khan và lạnh lùng, nhưng lại chuyển động đầy tinh tế, gợi lên sự yếu đuối như đang kêu gào nỗi cô đơn… đại loại vậy.
Gần với thơ hơn là tiểu thuyết, có lẽ không chỉ mỹ thuật mà cả âm nhạc cũng vậy. Dù là kẻ ngoại đạo không thể giải thích rành mạch bằng lý lẽ, nhưng nghe tiếng đàn là biết anh Juhan không phải là kẻ hời hợt, nông cạn, chỉ có mỗi cái may mắn như anh tự nói.
Trong lúc tôi tạm dừng ký họa toàn thân và đổi sang loại bút chì cứng hơn để tập trung miêu tả đôi tay, những bài tập rời rạc dần chuyển thành một màn trình diễn thực thụ. Những đoạn nhạc bị cắt vụn và lặp lại vài lần giờ kết nối mượt mà thành giai điệu, mang một sắc thái nhất quán và tạo thành một dòng chảy. Không biết là do anh Juhan gửi gắm cảm xúc ấy vào hay vốn dĩ bài hát mang cảm giác đó, nhưng đây là một bài hát dường như vẽ nên cả một câu chuyện dù chỉ đang tấu lên giai điệu không lời.
Tôi dừng bút và hỏi:
“Bài này… tên là gì vậy ạ?”
“Là bài Cause We’ve Ended As Lovers, tại anh đang tập mà cứ vấp váp thế này thôi chứ bản gốc nghe ‘chết người’ lắm đấy.”
Anh ấy trả lời với vẻ mặt đầy sức sống nhất kể từ lúc tôi bước vào căn phòng này.
“Của Jeff Beck, một trong ba nghệ sĩ guitar vĩ đại nhất thế giới đấy… Mà về vụ ba nghệ sĩ guitar vĩ đại nhất thế giới thì cũng còn nhiều tranh cãi lắm, nhưng dù sao thì cũng là bài của đại ca ấy.”
Với khuôn mặt ửng hồng hào hứng như đứa trẻ kể về khủng long, ô tô hay nhân vật hoạt hình yêu thích, anh còn trực tiếp gửi tên nghệ sĩ, tên album và tên bài hát qua tin nhắn cho tôi.
“Tải album về nghe thử đi, nếu thích bài này thì chắc mấy bài khác trong cùng album em cũng sẽ thấy ổn đấy. Nhớ là phải nghe bản gốc nhé.”
Tuy vẫn còn khoảng hai tiếng nữa mới đến 6 giờ như đã hẹn, nhưng trong khoảng thời gian đó tôi chỉ có thể miêu tả vẻ bề ngoài của anh Juhan. Đó là những bức phác thảo chỉ có cái vỏ rỗng tuếch chẳng khác gì vẽ tĩnh vật, giống như những bức tranh trong cuốn sổ tôi từng cho anh xem. Tôi đã nghĩ mình hiểu anh Juhan được một chút nên sẽ vẽ được, nhưng ít nhất thì người anh mà tôi đến vẽ hôm nay không có ở nơi này.
Đến 6 giờ, anh ấy bảo đi cùng nhau luôn đi rồi tròng vội cái áo thun vào, đứng trước gương chải chuốt. Với dáng vẻ của một dân chơi punk đầy tự tin và tinh thần phản kháng vui vẻ, anh ấy dần biến đổi trở lại thành Kwon Juhan mà tôi vẫn biết.
Anh Juhan đứng trước gương, vừa xỏ thêm khuyên vào tai vừa nói:
“Giám đốc bảo sẽ đến đón à?”
“……Vâng.”
“Hẹn hò hả?”
Tôi bối rối trước câu hỏi bất ngờ, nhưng tự nhủ chắc do mình có tật giật mình nên cố giả vờ bình tĩnh.
“Chỉ là, anh ấy bảo có buổi triển lãm muốn giới thiệu cho em thôi…”
“Gặp nhau riêng vào tối cuối tuần để đi xem triển lãm, chẳng phải đó là kiểu hẹn hò điển hình sao? Tuy anh cũng chẳng rành lắm về mấy cái hẹn hò điển hình này.”
Anh ấy nói xong rồi nhún vai, nhìn tôi qua tấm gương với vẻ mặt đầy gian tà.
“Sướng nhé, Seo Yihyun.”
“……”
Có vẻ như anh ấy biết gì đó nên mới nói vậy. Trong lúc tôi còn đang lúng túng không biết phải phản ứng thế nào, cứ cắn môi bối rối, thì anh Juhan lại làm vẻ mặt còn khó xử hơn, quay hẳn người lại đối diện.
“Này, em phản ứng thế làm anh hoang mang hơn đấy. Việc em thích Giám đốc, đừng bảo đấy là bí mật nhé?”
Thái độ của anh ấy như thể chẳng cần phải xác nhận sự thật làm gì mà hoàn toàn chắc chắn.
“Làm… làm sao mà anh…”
“Làm sao là làm sao. Hôm làm tiệc nướng BBQ ấy, cứ hễ anh chạm vào người Giám đốc là em lại bày ra cái mặt như trời sập, nên anh biết thừa. Nhưng mà… cái mặt bây giờ mới đúng là mặt trời sập thật này.”
Anh ấy còn an ủi tôi rằng chị Yuni ngồi ở vị trí không thấy được biểu cảm của tôi nên chắc không biết, còn Trưởng phòng thì vốn chậm tiêu trong chuyện yêu đương nên chắc cũng chẳng nhận ra, nhưng đồng thời cũng bảo với một đứa định giấu giếm thì tôi lộ liễu quá mức, rồi đưa tay véo má kéo sang hai bên khi tôi đang ngồi trên giường.
“Anh lại cứ tưởng em cố tình làm thế vì muốn bắc loa cho cả làng cả nước biết chứ. Kiểu như: ‘Em thích Giám đốc. Giám đốc là của em! Nên anh Juhan đừng có sờ soạng Giám đốc nữa!’ đại loại thế.”
Hôm đó, đúng là tôi có ghen tị với những cử chỉ thân mật của anh Juhan với người ấy, nhưng không ngờ anh ấy lại để ý hết những ánh mắt đó của tôi. Việc tôi là một kẻ dễ bị bắt thóp cảm xúc đến thế khiến tôi hơi… sốc. Không, hoặc có lẽ chỉ riêng với những cảm xúc dành cho anh là tôi không thể giấu được. Bởi thỉnh thoảng ngay cả anh Han cũng phát cáu vì sự vô cảm của tôi kia mà.
“Nhưng mà sao, định thích nghiêm túc đấy hả? Không phải kiểu ngưỡng mộ như fan cuồng thần tượng à?”
Nhì phản ứng tái mét của tôi, vẻ mặt anh ấy cũng dần trở nên nghiêm túc. Anh vò rối mái tóc tôi rồi khoanh tay, khẽ thở dài.
“Mà cũng phải, trông em không giống kiểu người biết thích chơi bời là thế nào.”
Trước đây tôi chưa từng thích ai, nên rất chậm chạp với chính tình cảm của mình. Khi thích một ai đó thì bản thân sẽ trở nên như thế nào, sẽ mong cầu điều gì ở đối phương, tôi hoàn toàn mù mờ không có chút thông tin nào nên càng thêm hỗn loạn. Vậy mà một người ngoài lại có thể nói đơn giản rằng tôi “có vẻ sẽ như thế”. Tôi thậm chí còn muốn hỏi ngược lại anh ấy xem, rốt cuộc trông tôi giống kiểu sẽ thích người ta như thế nào.
“Cơ mà anh cứ tưởng em sẽ không bao giờ coi người như Giám đốc là đối tượng hẹn hò chứ. Bất ngờ thật đấy.”
“……”
Tôi nhìn theo bóng lưng đang quay về phía gương, dùng ánh mắt để hỏi lý do vì sao anh ấy nghĩ thế.
“Giám đốc ấy mà, với tư cách là cấp trên hay người lớn tuổi hơn thì rất thoải mái, không để bụng, biết chăm sóc nhân viên, lại không kể công, nói chung xét về nhiều mặt thì đều tốt và đáng để học hỏi… Nhưng nói thẳng ra… ổng đâu phải kiểu người nghiêm túc trong yêu đương. Nên anh cứ nghĩ ai thì ai chứ em chắc chắn sẽ không bao giờ đổ ổng.”
Nhìn tấm lưng của anh Juhan đang nối sợi xích mỏng từ khuyên mày xuống khuyên môi, tôi hạ mắt xuống chiếc điện thoại trong tay. Tin nhắn báo anh sẽ đến trước cửa tòa nhà sau khoảng 10 phút nữa hiện lên màn hình cùng một nhịp rung nhẹ.
“Ăn nói khéo léo, cư xử lịch thiệp, ngoại hình cũng… ừ thì, thú thật là tuyệt phẩm. Anh công nhận cái sức quyến rũ chết người của Giám đốc.”
Anh ấy quay lại, sợi xích nối trên chiếc khuyên môi dạng vòng khẽ đung đưa.
“Chẳng phải gu của em là kiểu người mang lại cảm giác an toàn và bao dung hơn sao? Hay là gì đây, rốt cuộc em cũng bị lung lay bởi điều kiện ngoại hình của Liu Wei Kun hả?”
Rồi như để không khí bớt nặng nề, anh Juhan tiến lại gần, tinh nghịch lắc vai tôi. Đã có lúc tôi thấy lạ, tự hỏi làm sao anh và chị Yuni có thể không thích anh. Tôi từng tưởng tượng hay là họ đang ôm một mối tình đơn phương day dứt trong lòng nhưng qua chuyện này, ít nhất đã rõ ràng một việc: anh Juhan không hề thích anh theo kiểu đó. Nếu anh ấy thích, và có cơ hội quan sát kỹ hơn, thì đã không mô tả anh là một người thiếu bao dung và bất an như vậy.
Tôi không phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười trừ, để mặc vai mình rung lắc theo tay anh ấy như con búp bê rệu rã. Thấy thế, anh Juhan thở dài rồi ngồi phịch xuống bên cạnh. Tấm nệm của chiếc giường chật hẹp nhún xuống, nảy lên theo sức nặng của anh.
“Này, anh vốn không phải thằng thích đi dạy đời chuyện yêu đương của người khác đâu. Ngược lại anh là thằng hay khoanh tay đứng nhìn, thấy ai đi chệch đường ray thì cười hô hố hưởng ứng cơ. Nhưng mà em… em không phải kiểu người mồm nói là yêu rồi đắm chìm trong cảm xúc để đóng phim truyền hình hay tận hưởng mấy cái đó… Anh sợ em tổn thương rồi lại khổ sở nên mới nói…”
Anh ấy như một người đang thú nhận bí mật nặng nề, ngập ngừng một lúc rồi khó khăn nói tiếp.
“Nếu chỉ mới ở giai đoạn rung động hay xao xuyến thôi, thì tốt nhất là dọn dẹp sạch sẽ cái tâm tư đó đi.”
So với sự chần chừ ở đoạn đầu, lời khuyên “hãy dọn dẹp tình cảm” của anh ấy lại rõ ràng và dứt khoát đến mức nghe như một mệnh lệnh gián tiếp.
Cảm giác thật kỳ lạ. Tôi đã qua cái giai đoạn rung động hay xao xuyến chưa, ngay cả điều đó tôi còn chưa biết. Chỉ cần nghĩ đến anh thôi là đã thấy lòng dạ nôn nao không yên, gọi đó là rung động cũng được, nhưng trong đó chắc chắn cũng tồn tại cả cảm giác hẫng hụt như bước hụt chân từ trên cao rồi rơi tự do xuống đáy. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm đến mức có thể thu thập các trường hợp phát triển tình cảm để tìm ra quy luật và phân chia giai đoạn.
Tôi không mong anh ấy sẽ khích lệ rằng “Trông ổng cũng có vẻ thích em đấy, thử xem sao” hay “Hai người đẹp đôi lắm”, nhưng khi nhận được lời khuyên hãy cắt đứt sạch sẽ từ một người biết cả tôi và anh, lần đầu tiên tôi bắt đầu suy nghĩ về cái nhìn của người ngoài đối với mối quan hệ của chúng tôi. Có lẽ… đó không phải là một bức tranh đẹp đôi cho lắm.
Trong lúc tôi còn đang đắn đo xem có nên giải thích cho anh Juhan về những thay đổi nhỏ trong mối quan hệ giữa tôi và anh dạo gần đây hay không, thì anh ấy đã vò đầu bứt tai, đứng dậy khỏi giường và lấy một lon bia mới từ tủ lạnh.
“Em nhìn vào chắc thấy Baek Yuni, anh và Giám đốc thân thiết lắm đúng không?”
“……”
Anh ấy tu ừng ực lon bia như người đang uống rượu giải sầu, rồi dùng mu bàn tay quệt mạnh ngang miệng.
“Nhưng bọn anh hầu như chẳng biết gì về Giám đốc cả, đời tư cũng thế. Có điều từ lúc làm việc chung đến giờ, bọn anh biết ổng chưa từng yêu đương đàng hoàng bao giờ. Người đến thì có thể ổng chọn lọc, nhưng người đi thì chắc chắn là không giữ. Tốt nhất đừng mong đợi một mối quan hệ nghiêm túc.”
Nói xong, anh Juhan nuốt vội mấy ngụm bia lớn, trông như người đang bị ép phải nói ra những điều mình không muốn.
Suy đoán của anh ấy có phần đúng, nhưng cũng có phần sai. Nếu là tôi của trước đây, có lẽ tôi đã đồng tình với đánh giá về anh. Nhưng nếu hình ảnh anh mà anh Juhan đang nói đến là sự lười biếng không muốn định nghĩa rõ ràng và chịu trách nhiệm cho mối quan hệ, thì xét về điểm đó, tôi cũng chẳng khác là bao trong suốt quãng đường vừa qua.