Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 127
Trên giường, anh luôn đặt khoái cảm của tôi lên trước dục vọng của bản thân, kiên nhẫn đánh thức từng ngóc ngách cơ thể tôi chứ không chỉ riêng tính dục bằng những màn vuốt ve tỉ mỉ suốt thời gian dài. Sau khi kết thúc là sự chăm sóc ân cần đến mức khiến tôi xấu hổ hơn cả lúc làm tình, và những nụ hôn ngọt ngào đến mức dễ gây hiểu lầm.
Chẳng có gì khiến tôi phải khổ sở cả. Chính vì thế, tôi mới có thể hèn nhát lâu đến vậy. Dù thích anh, nhưng tôi vẫn không nói rõ, trì hoãn trách nhiệm trong trạng thái mơ hồ, và thậm chí còn cảm thấy một sự an toàn nào đó trong sự mơ hồ ấy. Tôi đã nghĩ rằng nếu anh cứ đối xử với tôi như bây giờ, không mang lại cho tôi đau khổ nào, không ngủ với ai khác ngoài tôi hay tỏ ra đặc biệt với ai khác ngoài tôi… thì chỉ cần duy trì trạng thái này thôi cũng đủ tốt rồi. Vậy nên, lời nhận xét “vô trách nhiệm” kia, để công bằng thì cũng phải áp dụng cho cả chính tôi nữa.
Mỗi lần anh Juhan ngồi bên cạnh đưa lon bia lên miệng, tiếng lách cách của kim loại va vào khuyên môi lại vang lên. Tôi cũng muốn xin một lon bia, cũng muốn hút một điếu thuốc sau bao lâu cai nghiện. Nhưng tôi không yêu cầu anh điều gì cả, chỉ mân mê chiếc thoại trong tay.
“Việc anh sống thế này… ý là, việc anh qua lại với mấy gã đàn ông lớn tuổi hơn chỉ vì quan hệ xác thịt ấy, Giám đốc biết hết nhưng tuyệt đối không đả động gì. Ổng cứ nói kiểu Baek Yuni mà đi du học thì sẽ giữ lại, nhưng đến lúc đi thật thì cá là chẳng thèm hé răng chỉ đạo nửa lời đâu? Ý anh là Giám đốc né tránh việc can thiệp vào cuộc đời người khác như một căn bệnh vậy. Giám đốc tử tế, đa cảm. Anh rất biết ơn điều đó, nhưng… tuyệt đối không định bước vào nơi sâu thẳm nhất, và cũng không cho ai bước vào đó cả. Đấy chính là Liu Wei Kun.”
Góc nghiêng khuôn mặt anh Juhan khi nốc cạn chỗ bia còn lại trong một hơi trông như thể đang nói về cảm xúc của chính mình, chứ không phải cảm xúc của tôi dành cho anh. Có vẻ như anh đang oán trách Liu Wei Kun không chịu bước vào nơi sâu thẳm nhất của người khác và cũng không mở cửa cho ai bước vào.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh đang mang vẻ mặt của một đứa trẻ tổn thương và mệt mỏi vì khao khát sự quan tâm của cha mẹ hay thầy cô. Khi nghe anh kể rằng Suki Kim là mẹ mình và cả chị Yuni lẫn anh Juhan đều không biết chuyện đó, tôi đã thấy lạ và có chút ngạc nhiên. Có lẽ phần đó chính là khoảng cách lạnh lùng mà anh Juhan nhắc tới. Nhưng những gì anh thể hiện với chị Yuni và anh Juhan không thể chỉ gọi đơn thuần là sự tử tế được.
Tôi nghĩ về anh Juhan, anh Juhan nghĩ về tôi, và anh Juhan nghĩ về anh, tất cả chúng tôi đều đang nhìn thấy những ảo ảnh hơi lệch lạc so với thực tế, hoặc là bóp méo một phần thành toàn thể. Tôi của trước đây cũng từng nhìn nhận anh như vậy, có lẽ bây giờ vẫn thế.
Nhưng tôi muốn biết nhiều hơn. Tôi muốn nhìn thấy một người gần với thực tế hơn. Đồng thời, tôi cũng muốn cho người ấy, và cho những người này thấy con người thật của tôi. Dù cho bản chất tôi là một kẻ hèn nhát luôn cố bảo vệ mình bằng cách cắt đứt các giác quan kết nối với thế giới, và dù đó là tất cả những gì tôi hiện tại có thể cho thấy đi nữa. Tôi không muốn ngậm miệng lại như cha mình và chìm sâu vào thế giới khép kín đó. Bằng cách có thể làm, ít nhất tôi cũng phải thử vùng vẫy. Vì những người đã lặng lẽ ở bên tôi, và vì anh… người đã bảo tôi hãy thoát ra và cất tiếng nói như ngày xưa.
“Anh.”
“……”
“Liệu lần phác thảo sau… anh có thể… khỏa thân… được không ạ?”
Mắt anh Juhan mở to, chắc do tôi chuyển chủ đề quá đột ngột.
“Khỏa thân?”
“Vâng, nếu anh thấy không sao ạ.”
Anh ấy mân mê lon bia rỗng, răng cửa cắn nhẹ vào chiếc khuyên môi, gương mặt trầm ngâm suy nghĩ.
“Em muốn vẽ… ở khu vườn nhà Giám đốc.”
Rồi anh ấy bật cười, nhìn tôi với ánh mắt xéo xắt.
“Lại còn chơi trò ngoài trời nữa cơ à?”
Tôi cũng cười theo anh.
“Có vẻ họa sĩ đã nghĩ ra hình ảnh muốn vẽ rồi nhỉ. Đến bố mẹ anh còn từ mặt anh rồi thì có gì mà không dám làm. Cũng đâu phải văn hóa phẩm đồi trụy, vì nghệ thuật cơ mà. Làm chứ, sao không làm!”
Anh ấy vỗ bốp vào đùi mình rồi bóp bẹp lon bia, trông còn đầy sức sống hơn cả lúc nãy khi nói về tay guitar yêu thích. Anh Juhan không còn nhắc đến sự không hoàn hảo của Giám đốc khi không thích hợp làm đối tượng hẹn hò của tôi nữa. Thậm chí anh ấy còn hào hứng huyên thuyên về concept hay tư thế cho buổi phác thảo tiếp theo như chưa từng có cuộc nói chuyện nặng nề kia.
Khi hai chúng tôi cùng bước ra khỏi cửa căn hộ officetel ấy, tôi chợt nhớ lại ngày tiệc nướng, anh Juhan đã lớn tiếng nói rằng nếu sự quan tâm của anh Inwoo dành cho tôi là thật lòng thì đúng là đồ không có lương tâm. Có lẽ lúc đó, anh ấy đã mượn chuyện anh Inwoo để nói về mối quan hệ giữa Giám đốc và tôi.
“Này, xem ra anh đúng là không bình thường thật.”
Trong thang máy, anh ấy khoác vai tôi rồi cười khẩy.
“Sao nghe em bảo khỏa thân cái là tự nhiên thấy thú vị hẳn lên thế nhỉ? Lúc nãy em nói đến vẽ, anh thấy mơ hồ lắm, nhưng giờ thì lại thấy hứng thú, kiểu máu nóng chạy rần rần ấy?”
Có lẽ sự thay đổi đó của anh là phản ứng hết sức tự nhiên. Vì chính bản thân người vẽ là tôi cũng từng mơ hồ không biết vẽ gì, còn bây giờ… mọi thứ đã trở nên rõ ràng.
Vừa ra khỏi sảnh, tôi thấy ngay chiếc sedan của anh đang đậu bên lề đường trước cổng chính. Thấy xe, chúng tôi lập tức bước chậm lại, cùng lúc đó anh bước xuống từ ghế sau, mặc áo sơ mi thường phục xắn tay áo, quần jeans và đi đôi giày lười màu xanh ngọc. Chỉ cần anh lọt vào tầm mắt thôi là đã thấy thích, thích đến mức cảm giác như máu toàn thân đang chạy dồn về phía anh… Nếu dùng cách nói của anh Juhan thì đây là sự rung động và xao xuyến, ít nhất thì cũng là cảm giác rất gần với sự rung động.
Anh nhìn về phía tôi, các cơ mặt giãn ra dịu dàng, và lúc này đây, tôi có thể cảm nhận rằng anh cũng không khác tôi là bao.
“Lên đồ bảnh bao thế định đi đâu giờ này?”
Anh chào anh Juhan trước.
“Đi tán mấy ông chú.”
Và bật cười trước câu trả lời ấy.
“Quậy vừa vừa thôi, không lại ăn dao đấy.”
“Bố mẹ còn từ mặt rồi thì còn chỗ nào để cắm dao nữa đâu. Giờ em chẳng còn quan hệ nào để mà cắt đứt nữa nên phải chơi cho đã chứ.”
Trước phát ngôn không kiêng nể kia, anh hơi đanh mắt lại rồi nhìn sang tôi.
“Yihyun cũng biết chuyện em bị đâm rồi đuổi cổ ấy.”
Anh lắc đầu như thể bó tay.
“Anh tò mò một chuyện, sau này cậu lớn tuổi hơn mấy ông chú bây giờ, thì lúc đó gu ông chú của cậu cũng tăng tuổi theo, hay lúc đó cậu vẫn thích đàn ông ở độ tuổi mấy ông chú bây giờ?”
Lần này anh Juhan nghiêng đầu cười trước câu đùa của anh. Nhưng có lẽ vì vừa nghe câu chuyện của anh xong, nên tôi không thể nhìn nụ cười ấy chỉ đơn thuần là trêu đùa như mọi khi.
“Chà, vì em vẫn còn là thanh niên phơi phới thấy tuổi ba mươi còn xa tít tắp, nên em chưa nghĩ xa đến thế.”
Anh Juhan cố tình làm vẻ mặt đáng ghét để trêu ngươi ấy, xong huých vai tôi rồi đi giật lùi lại.
“Anh đi đây. Chúc hẹn… xem triển lãm vui vẻ nhé.”
Nói rồi anh ấy còn liếc sang phía anh và lén nháy mắt với tôi. Khó mà biết được anh Juhan đang lo lắng cho tình huống này hay đang thấy thú vị nữa.
“Triển lãm mở đến 8 giờ 30 thôi, chúng ta đi nhanh chứ?”
Anh xem đồng hồ rồi mở cửa sau xe cho tôi. Tôi nhìn theo bóng lưng anh Juhan đang băng qua vạch kẻ đường vẫy chiếc taxi đi tới từ phía đối diện, gật đầu rồi bước lên ghế sau. Ở ghế lái là bác tài xế đã đưa tôi đến đây vài giờ trước. Tôi chưa từng sở hữu xe riêng, nhưng việc ngồi lên chiếc xe có người lái cho mình còn gượng gạo hơn nhiều, có lẽ sẽ mãi mãi là một việc gượng gạo. Bởi ngay cả việc đi taxi, đối với tôi cho đến tận bây giờ vẫn là một sự xa xỉ.
Ngược lại, anh luôn đón nhận sự hiện diện của ai đó ở ghế trước một cách tự nhiên. Tuy không định hôn sâu hay vuốt ve như hồi ở Hồng Kông, khi có chiếc sedan lắp rèm ngăn cách ghế lái và ghế sau, nhưng anh cũng không đặc biệt để ý đến việc bác tài xế đang nhìn và nghe thấy.
Những chiếc xe anh sở hữu, ngoại trừ xe SUV, hầu hết đều là dòng xe Chauffeur-driven (xe có tài xế riêng) chú trọng vào sự thoải mái của ghế sau. Những chiếc xe dành cho những người giao việc lái xe cho người khác để tận hưởng sự nghỉ ngơi trọn vẹn, hoặc tận dụng thời gian đó để xem xét và đưa ra quyết định gì đó. Ngay từ điều đó đã cho thấy sự khác biệt giữa hai chúng tôi quá rõ ràng. Tôi, một người coi việc đi bộ khoảng mười trạm xe buýt là chuyện thường ngày hiển nhiên, và anh, người coi ghế sau của chiếc sedan cao cấp thoải mái như căn phòng riêng của mình.
Chiếc xe chở chúng tôi hòa vào dòng đèn hậu đỏ rực ken đặc trên đường phố tối cuối tuần. Trong xe, bản nhạc giao hưởng violin vang lên với âm lượng vừa phải, là một bản nhạc nổi tiếng của Tchaikovsky.
“Em vẽ tốt chứ?”
Anh hơi xoay người về phía tôi và hỏi.
“…Vâng ạ.”
Thực ra kết quả buổi vẽ chẳng thu hoạch được bao nhiêu, nhưng cũng chẳng phải chuyện đáng để báo cáo chi tiết với anh nên tôi gật đầu. Anh nhìn mặt tôi với nụ cười không giấu được, và cũng chẳng buồn giấu sự thích thú về khoảng thời gian riêng tư của hai người.
Khác với cái nhìn thông thường, dạo này anh hay “ngắm nghía” khuôn mặt tôi như thế. Hơi nghiêng đầu, quan sát với ánh mắt hài lòng như đang thưởng thức một chuyện gì đó thú vị và đáng khen ngợi diễn ra ngay trước mắt. Khi đối diện với gương mặt này của anh, tôi không thấy bất an. Nếu thực sự anh muốn vạch rõ giới hạn như lời anh Juhan nói thì đâu cần phải diễn đến tận nét mặt này.
Nỗi bất an lắng xuống không chỉ nhờ suy luận đó. Có lẽ là từ ngày làm tiệc nướng tân gia. Trong thư phòng của anh hôm đó, chúng tôi đã hưng phấn mãnh liệt hơn bình thường một cách kỳ lạ, và nhân lúc hỗn loạn do sự quá khích đó tạo ra, cả hai đã để lộ khao khát sở hữu và trói buộc đối phương, rõ ràng nó khác hẳn với những lời nói sáo rỗng đơn thuần trên giường chiếu trước đây. Nỗi sợ hãi rằng có thể bị anh cự tuyệt đêm hôm đó, cũng không thể chi phối được tôi.
Anh cũng từng khiến tôi kinh ngạc với phát ngôn táo bạo rằng thà tôi cứ trở thành kẻ ngốc chỉ biết đến tình dục với anh thì tốt hơn. Tuy nói về tình dục, nhưng lại không phải là chuyện tình dục. Đó là lòng tham ngẫu hứng được tạo nên bởi sự chiếm hữu quá mức, quá mạnh mẽ trỗi dậy trong khoảnh khắc khi đối diện với người trước mặt, dù biết đó là suy nghĩ dại dột. Tôi không ghét điều đó.
“Em mệt à? Sao im lặng thế.”
“……”
Anh ngồi vắt chân, hơi nghiêng người về phía trước, tì tay lên chân và vươn tay trái ra mân mê tóc tôi.
“Tuy vốn dĩ em cũng chẳng phải người hay nói nhiều.”
Có vẻ tự thấy mình vừa nói một câu vô nghĩa nên anh bồi thêm rồi cười, vén mái tóc đã dài ra kha khá so với hồi mới gặp ra sau tai tôi, và thu tay về. Có lẽ vì cuộc trò chuyện với anh Juhan ban nãy cứ lấn cấn trong lòng nên biểu cảm của tôi cứng ngắc hơn bình thường chăng. Tôi cũng sợ hãi việc đặt một cái tên rõ ràng cho mối quan hệ này, nhưng việc tôi không thể phản bác lại lời nào trước những nhận xét của anh Juhan khiến tôi cảm thấy có lỗi, như thể tôi đã biến anh thành “kẻ tồi tệ”.
“Em không mệt. Triển lãm… em rất mong chờ.”
Để chứng minh lời mình nói không phải nói dối, tôi cố nhếch khóe môi lên tạo ra một vẻ mặt hào hứng. Tuy nói là mong chờ triển lãm, nhưng thực ra tôi mong chờ khoảng thời gian được ở bên anh tối nay hơn.
Không biết có phải vì để tâm đến câu nói “Anh sẽ làm tốt” hay không, mà dạo này anh còn quan tâm đến tôi hơn trước. Vẫn lo lắng nhiều nên anh luôn muốn tôi liên lạc trước và sau khi ra ngoài, và dù đi gần đến đâu cũng bắt phải dùng xe của anh, nhưng cũng không cấm tôi ra ngoài. Đặc biệt là vào buổi tối, anh gần như luôn đưa tôi ra ngoài ăn tối món ngon.