Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 128
Mấy hôm trước, tôi ra cửa hàng họa phẩm rồi hẹn gặp anh vào giờ tan tầm. Dù bác tài xế đã đợi sẵn bên ngoài, nhưng trong lúc ngồi đợi ở quán cà phê sau khi xong việc, tôi đã cảm thấy một cảm giác ngượng ngùng, tự hỏi liệu những buổi hẹn hò của những cặp đôi bình thường có phải là thế này không.
“Chiều nay… Giám đốc đã làm gì ạ?”
Có vẻ nhận ra nỗ lực vụng về của tôi nhằm duy trì cuộc trò chuyện bằng mọi giá, ý cười càng đậm hơn nơi khóe mắt và khóe môi anh.
“Huấn luyện viên đến nhà nên tôi đã tập thể dục.”
Khoảng hai, ba lần một tuần, anh sẽ tập luyện cơ bắp tập trung khoảng một, hai tiếng với huấn luyện viên đến tận nhà. Tuy không biết chi tiết nhưng nghe qua câu chuyện thì có vẻ anh cũng am hiểu nhiều môn thể thao đa dạng như quần vợt, cưỡi ngựa, bơi lội. Ngược lại, tôi chỉ tập mấy bài thể dục tay không đơn giản trong phòng để cơ bắp có chút sức căng vừa phải mỗi ngày là hết.
Anh bảo vẽ tranh thì sinh hoạt dễ bị đảo lộn, thể lực và sức bền sẽ giảm sút nhiều nên rủ tôi cùng tập thể dục.
“Nếu thấy tập tạ nhàm chán thì hay là thử tập môn gì đó vận động cùng nhau đi. Tôi lo em cứ ở trong nhà mãi sẽ bí bách…”
À… hóa ra đó là lý do dạo này hầu như tối nào anh cũng đưa tôi ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt anh đang chống khuỷu tay lên chân, chống cằm nhìn về phía tôi với vẻ lo lắng, ánh mắt tôi chạm vào bàn tay trái đang đặt tự nhiên trên ghế của anh. Tôi hơi do dự một chút, rụt rè nắm lấy ngón tay anh. Thấy thế, anh đang chống cằm bỗng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
“Hửm… Đây lại là dịch vụ gì nữa đây, tự nhiên thấy sợ ghê.”
Miệng thì nói sợ nhưng trông anh có vẻ thích thú trước hành động thân mật bất ngờ của tôi. Bàn tay to lớn ấy đan chặt lấy bàn tay đang nắm hờ ngón giữa và ngón áp út của anh. Có lẽ do hơi lạnh từ điều hòa nên tay anh mát lạnh dễ chịu.
Vẻ mặt anh như đang cố nén nụ cười chực trào ra, nâng bàn tay đang nắm chặt lên và hôn vào ngón tay tôi. Môi anh không rời ra ngay mà cứ thế nhìn vào mắt tôi một lúc.
“……”
Rồi anh vươn tay còn lại nhéo nhẹ môi dưới của tôi. Đó là… cử chỉ thân mật thay cho nụ hôn, chỉ có ở hai chúng tôi. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến đầu óc tôi quay cuồng. Tôi dạo này khao khát anh mãnh liệt đến mức kỳ lạ. Chỉ mới mức độ thân mật thế này thôi mà nhiệt lượng đã dồn xuống giữa hai chân khiến tôi bối rối.
Có vẻ nhận ra sự hưng phấn của tôi, anh liếc nhìn về phía ghế lái rồi thì thầm với giọng điệu đầy tiếc nuối.
“Biết em sẽ làm vẻ mặt này… thì tôi đã tự lái xe đến rồi. Tính chuốc em chút rượu nên tôi mới bỏ ý định lái xe.”
Giải tỏa ham muốn tất nhiên là rất tuyệt vời, nhưng sự kìm nén này cũng không tệ, chỉ là… hơi khó chịu một chút vì phải nhịn thôi.
“A, hay là cứ thế về nhà luôn nhỉ.”
Anh siết chặt tay tôi hơn, lầm bầm pha chút tiếng thở dài tinh nghịch khiến tôi bật cười thành tiếng.
Có lẽ những lời nói như từ bây giờ chúng ta hẹn hò nhé, hay hãy trở thành người yêu của nhau nhé không nhất thiết phải cần đến. Dù không có cột mốc rõ ràng như vậy, nhưng cả hai chúng tôi coi như đã ngầm đồng ý rằng đã phát sinh nghĩa vụ đối với đối phương (rằng không được hẹn hò hay thân mật với người khác). Khi đối diện với khuôn mặt anh đang nhìn tôi thế này, sự chắc chắn tự nhiên dâng lên trong lòng, cùng với dự đoán thận trọng rằng đây có thể là hướng đi và tốc độ phù hợp cho tôi và anh.
Tôi cũng siết chặt tay anh. Bản độc tấu violin trong concerto của Tchaikovsky đang lao nhanh về phía cao trào.
***
Chủ đề của buổi triển lãm được tổ chức tại một phòng tranh nhỏ mang tính thử nghiệm, được cải tạo từ một căn nhà biệt lập cũ nằm cách xa khu phố sầm uất, là ‘Im lặng và Dối trá’.
Theo tờ rơi quảng cáo, nữ họa sĩ sinh ra ở Helsinki này chưa từng được đào tạo mỹ thuật chính quy. Dù từng có cơ hội được giáo dục ở đẳng cấp cao nhất thế giới nhờ lời đề nghị của một nhân vật có thẩm quyền trong giới mỹ thuật khi nhận ra tài năng của cô, nhưng cô đã từ chối. Cô nổi tiếng với việc tuyệt đối không ký hợp đồng triển lãm với các phòng tranh lớn, và quyên góp tới 30% thu nhập từ việc bán tranh cho các quỹ vì phụ nữ và trẻ em.
Phong cách sáng tác tự do, hoàn toàn phớt lờ các kỹ thuật mỹ thuật truyền thống cùng những bước đi phá cách khiến đánh giá của giới mỹ thuật về tranh của cô bị phân cực, và tờ rơi cũng đề cập đến việc cô không ngần ngại bày tỏ lập trường phê phán của mình đối với giới mỹ thuật hiện đại.
Tuy thái độ của cô thể hiện ở những khía cạnh ngoài tranh vẽ mang tính xã hội, nhưng các tác phẩm lấp đầy phòng triển lãm gồm nhiều căn phòng nhỏ lại mang đậm tính cá nhân. Những tác phẩm đào sâu vào nội tâm đến đáng sợ khiến người xem có cảm giác như đang đối diện với con mắt trừng trừng trong vực thẳm, con mắt phản chiếu sự thật trần trụi đến mức gần như máy móc, không che giấu hay giảm bớt bất cứ điều gì.
Khi bước ra khỏi căn phòng cuối cùng, tôi cảm thấy như bị rút cạn sức lực. Cảm giác giống như sự mệt mỏi sau khi xem một bộ phim đầy kịch tính khiến người ta không thể rời mắt từ lúc bắt đầu cho đến khi chạy dòng chữ kết thúc.
Tôi bước ra sảnh chính, nơi có lẽ từng là phòng khách khi chỗ này còn là nhà ở, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu. Chúng tôi đã thống nhất sẽ xem tự do cho thoải mái rồi gặp lại, và sau khi chia tay ở lối vào thì chưa hề chạm mặt nhau lần nào. Anh là người nổi bật ở bất cứ đâu, không chỉ vì ngoại hình mà còn vì chiều cao, nên nếu ở cùng một không gian thì không thể nào không nhìn thấy. Tôi cầm tờ rơi trên tay, nhìn quanh giữa đám đông ồn ào.
“Seo Yihyun.”
“……”
Tôi theo phản xạ quay người về phía có tiếng gọi, thấy anh đang đứng ở lối vào gọi tôi, hai tay cầm hai ly cà phê. Có vẻ anh xem xong trước và đã xuống quán cà phê ở tầng dưới mua cà phê.
Từ đêm hôm đó, thỉnh thoảng anh gọi tên tôi mà không có chữ “cậu” đi kèm, mỗi lần như vậy gáy tôi lại co rúm lại như có ai cù, nhưng cảm giác có chút khác biệt so với khi anh gọi như thế lúc chỉ có hai người ở nhà.
Tôi cứ đứng ngây ra đó không nhúc nhích nổi vì cảm giác nôn nao, nên anh cười và bước về phía tôi. Không phải tôi ảo tưởng, mà là tất cả mọi người trong sảnh đều đang nhìn anh. Chỉ khác là nhìn công khai hay lén lút thôi, nhưng tất cả đều đang nhìn. Dù nghĩ đó là chuyện đương nhiên và hiểu được… nhưng tôi vẫn thấy hơi ghét. Sao mình lại trẻ con thế này chứ.
“Dù sao cũng là cuối tuần nên đông đúc thật, mình ra ngoài trước nhé?”
Tôi nhận ly Americano đá mát lạnh anh đưa và cùng len qua đám đông ra ngoài. Khác với trong nhà, không khí bên ngoài cửa ngột ngạt nóng ẩm. Vừa bước ra khỏi lối vào phòng tranh đã được phá bỏ tường rào để xóa đi ranh giới với con ngõ, chúng tôi đã thấy chiếc xe đợi sẵn cách đó chừng 10 mét. Đi đâu xe cũng đưa đến tận cửa, ra về là có xe chờ sẵn ngay, cái tình cảnh hoàn toàn không phải đi bộ bước nào khiến tôi thấy ngượng ngùng một mình khi bước lên xe.
Chiếc xe lập tức thoát khỏi con ngõ và hòa vào đường lớn. Vì trời đang ngả về chiều nên cái nóng đã dịu bớt so với ban trưa, nhưng những người đi bộ ngoài cửa sổ xe vẫn đang phe phẩy quạt tay hoặc dí quạt cầm tay vào mặt, trông ai cũng mệt mỏi vì cái nóng giữa hè.
“Năm nay hình như em chẳng có lúc nào cảm nhận được cái nóng cả.”
“Hửm?”
Nghe câu nói buột miệng của tôi, anh nhướn mày tỏ vẻ quan tâm.
“Ở Hồng Kông cũng thế… sau khi về nước không bao lâu thì dọn vào nhà Giám đốc, đi đâu cũng toàn ngồi xe… nên em cảm giác như không thực sự cảm nhận được là đang mùa hè.”
“Em đang chăm sóc vườn mà, lúc đó chắc phải nóng chứ.”
“Cái đó là do em thích nên tranh thủ chút thời gian thôi ạ. Lấy cái đó ra mà kêu nóng thì… nghe nhõng nhẽo quá.”
Tôi đã xin phép anh và dạo này đang chăm sóc khu vườn. Chỉ là công việc vặt vãnh như tỉa cành sơ qua, nhổ cỏ dại và nối vòi phun nước tưới cây, nhưng dù là khu vườn được quy hoạch sẵn thì thời gian đối diện với thiên nhiên cũng giúp tôi thay đổi tâm trạng đáng kể. Khu vườn mà anh chị từng chê là âm u giờ đã ra dáng có bàn tay người chăm sóc.
“…Em thấy bí bách à?”
Anh im lặng một lúc rồi hạ giọng hỏi. Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
“Không ạ, không phải ý đó…”
Tôi chẳng có bất mãn gì với cuộc sống hiện tại, chỉ là nhìn ra đường phố và buột miệng nói thế thôi. Thấy vẻ mặt anh tối sầm lại lộ rõ vẻ ái ngại và dằn vặt, tôi tự trách mình đã nói chuyện không đâu.
Mọi thứ anh làm đều là để lo cho sự an toàn, thoải mái của tôi, hoặc để tôi có thời gian tập trung vẽ tranh, nhưng hễ nhắc đến chủ đề này là anh lại làm vẻ mặt khổ sở. Người đang sống trong sự ưu ái và quan tâm đến mức từ “tử tế” cũng không thể bao hàm hết, đến mức vượt qua cả lòng biết ơn mà cảm thấy tội lỗi chính là tôi cơ mà.
Những lúc thế này, tôi lại cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch tuổi tác với anh. Về mặt xã hội, kinh tế, hay cả kinh nghiệm và sự khôn ngoan… sự thật rằng tôi còn quá thiếu sót để trở thành chỗ dựa cho anh, và chưa có khả năng đền đáp điều gì thiết thực cho anh khiến tôi trở nên nôn nóng. Tranh, phải nhanh chóng vẽ tranh. Bởi đó là thứ duy nhất tôi có thể làm cho anh vào lúc này.
Anh nhìn mặt tôi không nói gì, rồi khẽ thở dài và nắm nhẹ lấy tay tôi.
“Chịu đựng thêm… một chút nữa thôi nhé.”
“Vốn dĩ em cũng không phải người thích đi đây đi đó hay có tính cách năng động đâu ạ, Giám đốc biết mà. Với lại Giám đốc cũng thường xuyên đưa em ra ngoài… Em không phải vì bí bách mà nói vậy đâu nên xin đừng bận tâm ạ.”
Tôi mỉm cười trước để monng anh cười trở lại. Nhưng anh lại chỉ vươn tay vuốt tóc tôi, rồi nhẹ nhàng kéo gáy lại và đặt môi lên trán. Đây là lần đầu tiên ở Seoul, anh có cử chỉ thân mật hơn cả nắm tay trước mặt bác tài xế.
Tuy có chút để ý nhưng tôi không muốn đẩy anh ra. Cảm giác đôi môi trên mái tóc phủ trán thật dễ chịu, tôi lặng lẽ tựa mặt vào cổ tay đang vòng qua cổ mình.
Trong lúc đó, xe giảm tốc độ và đi vào lối vào của điểm đến.
“Đây là…”
Là khách sạn nơi tôi đã gặp bác cả cùng với anh trai và Morae, không xa nhà anh lắm. Nhắc mới nhớ, phòng tranh ban nãy cũng chỉ cách nhà anh khoảng 10 phút đi xe.
“Thấy dạo này em có vẻ không ngon miệng lắm nên tôi chọn nơi có thể ăn nhẹ và uống chút rượu. Hôm nay tôi hứa tuyệt đối sẽ không gây áp lực bắt em ăn cái này cái kia đâu.”
Những nơi anh đưa đến đều là nhà hàng cao cấp với những món ăn trông đắt tiền khiến tôi không tránh khỏi áp lực, nhưng tôi không muốn để lộ điều đó làm hỏng tâm trạng của người đã cất công chuẩn bị vì mình. Mặc cho suy nghĩ ngổn ngang, tôi vẫn cười đáp lại anh đang cố làm không khí nhẹ nhàng hơn.
Cảm giác bước vào sảnh khách sạn cùng anh thật lạ lẫm. Mới chỉ hai tuần trước tôi đã đến nơi này, nhưng người đi cùng, cảm xúc và hoàn cảnh đã thay đổi rất nhiều. Morae và anh trai dự kiến sẽ đến Bali an toàn sau vài ngày nữa, và từ sau khi trả hết nợ, bác cả cũng không liên lạc gì thêm. Tuy chưa thể nói mọi thứ đã về đúng vị trí, nhưng tôi không còn phải lo âu trong sự thấp thỏm như bị ai đuổi sát nút nữa. Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của anh. Vậy mà tại sao anh lại cảm thấy có lỗi với tôi chứ…
Ngay cả khi bước xuống cầu thang rộng dẫn xuống tầng dưới ngay trước cổng chính, những người đi lên từ phía đối diện vẫn liếc nhìn và thì thầm về anh.
“Tuy nằm trong khách sạn nhưng là quán Izakaya (quán rượu kiểu Nhật) phong cách đời thường nên không khí sẽ thoải mái thôi.”
Bản thân anh dường như chẳng bận tâm chút nào. Phải rồi, chắc anh đã sống cả đời trong những ánh mắt như thế, nếu đến giờ mà vẫn để ý từng sự quan tâm của người khác thì chắc chẳng thể sống nổi cuộc sống bình thường. Đúng như lời giải thích của anh rằng dạo này ở Seoul, ngay cả các khách sạn cao cấp cũng đang theo xu hướng đổi mới hình ảnh bằng nội thất thời thượng và thực đơn nhắm đến đối tượng khách hàng trẻ tuổi để tăng tính tiếp cận tâm lý, ngay khi mở cửa bước vào, không khí cảm nhận được “thân thiện hơn” tôi nghĩ. Ít nhất thì không cảm thấy bức tường kiêu ngạo đặc thù của nhà hàng khách sạn. Cũng có thể vì đi cùng anh nên tôi thấy thoải mái hơn.