Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 129
“Chào Mr. Liu, cảm ơn ngài đã ghé thăm. Chúng tôi đang đợi ngài.”
Một nhân viên với nụ cười thiện cảm bước đến chào anh ngay lập tức. Cũng giống như nhiều nhà hàng khác chúng tôi từng đến, ở đây anh cũng được xếp vào hàng khách VIP chứ không phải khách lạ lần đầu ghé đến.
“Không khí vẫn tốt nhỉ, đây là người đi cùng tôi hôm nay.”
“Xin chào quý khách, tôi là quản lý ở đây. Nếu cần gì xin cứ thoải mái gọi tôi bất cứ lúc nào. Mời đi lối này ạ.”
Khi anh đáp lại lời chào tiếng Anh đó bằng tiếng Hàn, người quản lý không hề lúng túng mà chuyển ngay sang tiếng Hàn, trao đổi lời chào với tôi bằng nụ cười không lay chuyển.
Không gian bên trong không quá rộng, chỉ có khoảng mười ghế ở quầy bar nơi có thể xem đầu bếp nấu ăn, và khoảng năm sáu cái bàn, nói đúng hơn là khá nhỏ nhắn. Tuy nhiên, tất nhiên là vẻ sang trọng trầm lắng vẫn khiến tôi có phần căng thẳng. Chỗ ngồi của chúng tôi là chiếc bàn nằm ấm cúng dưới trần nhà nghiêng gợi liên tưởng đến cầu thang dẫn lên gác mái, ở vị trí sâu nhất bên trong. Vì đã đặt trước theo thực đơn gợi ý của đầu bếp nên không cần chọn món. Tôi chưa từng uống rượu Sake của Nhật, nhưng theo lời giới thiệu của anh, tôi đã gọi loại Sake nồng độ thấp và dễ uống.
“Hôm nay bỏ qua phần giải thích món ăn giúp tôi nhé. Tôi muốn tập trung nói chuyện.”
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị như vậy ạ.”
Nhân viên mỉm cười đáp lại lời đề nghị của anh rồi lui ra.
“Giám đốc… thấy tiếng Anh thoải mái nhất đúng không ạ?”
Sau khi nhân viên rời đi, tôi vừa mân mê chiếc khăn ướt trắng tinh như vừa được tẩy trắng vừa hỏi anh.
“Chắc là vậy rồi. Tôi được giáo dục chính quy bằng tiếng Anh, và ngôn ngữ chung của bố mẹ là tiếng Anh nên giao tiếp trong gia đình cũng phải dùng tiếng Anh.”
“Nhưng tiếng Hàn của Giám đốc cũng rất giỏi. Lúc nghe nói Giám đốc chưa từng sống ở Hàn Quốc, em đã ngạc nhiên đấy ạ. Vì trình độ tiếng Hàn không hề gượng gạo chút nào…”
Có vẻ ngượng khi được khen, nến anh mắt anh hơi nhìn chếch xuống dưới và cười. Khuôn mặt anh với những mảng sáng tối đậm nét do ánh đèn gián tiếp mờ ảo trông quyến rũ theo một cách khác hẳn thường ngày. Tôi nhìn vào bóng râm của hàng mi dài và dày phủ trên gò má anh rồi tập trung vào câu chuyện.
“Khi nói chuyện riêng với mẹ, tôi vẫn dùng tiếng Hàn, và bố mẹ cũng giao lưu rất nhiều với bạn bè người Hàn nên tự nhiên quen dần thôi. Bố mẹ cũng liên tục cho tôi tiếp xúc với văn hóa Hàn Quốc qua nhiều chương trình hay sự kiện nên bản thân văn hóa cũng không xa lạ… Với lại… mẹ sở hữu nhiều tác phẩm văn học Hàn Quốc nên tôi quen mặt chữ, còn văn nói đời sống thì chủ yếu học qua mấy đứa bạn gốc Hàn quen ở trường.”
Anh dừng lại một chút, chau mày vẻ không hài lòng.
“Tôi có quen mấy người như Choi Inwoo ấy. Mấy đứa đó toàn dạy mấy từ bậy bạ với chửi thề trước tiên.”
Tôi hơi mường tượng ra anh Inwoo và thời đi học của anh nên cũng cười theo, rồi cẩn trọng tiếp lời. Nhân lúc chủ đề này đang được nhắc đến, có vẻ là cơ hội tốt để hỏi một cách tự nhiên.
“Tác giả Shushu… cũng học cùng trường với Giám đốc đúng không ạ?”
Anh tạm hoãn câu trả lời, nâng ly nước lên nhấp môi rồi đặt xuống, trong lúc đó ánh mắt không rời khỏi tôi. Một nụ cười tinh quái hiện lên trên khóe môi. Anh thậm chí còn hiếm hoi hắng giọng một cái.
“Hửm… Sao tôi có cảm giác em đang để ý đến Shushu thế nhỉ? Hay là tôi ảo tưởng?”
Dù đã có mối quan hệ thế này với anh, tôi cứ ngỡ mình đã hiểu rằng giữa anh và Shushu không phải là kiểu quan hệ khiến tôi từng tưởng tượng ra rồi đau khổ, nhưng dẫu vậy, tôi vẫn chưa thấy thoải mái như khi ở bên người nhà Phantom hay anh Inwoo. Tôi vẫn còn để tâm đến Shushu. Biết rằng đây chẳng phải cảm xúc lành mạnh hay trưởng thành gì, mặt tôi nóng bừng lên như thể bị vạch trần điểm yếu.
Nhưng anh khẽ cắn môi dưới, nghiêng người về phía tôi trông có vẻ rất thích thú. Đôi mắt xanh lấp lánh ý cười trêu chọc.
“Ghen thêm chút nữa đi, hỏi xem tôi với Shushu là quan hệ gì. Có phải chỉ là chủ phòng tranh và nghệ sĩ trực thuộc không. Truy hỏi đi, gặng hỏi đi… Rồi dù tôi có giải thích thế nào cũng cứ mặc kệ mà nhéo tôi, đá tôi…”
“Em, em không làm mấy chuyện đó đâu…”
Ghế bên cạnh tuy đã có đặt trước nhưng vẫn trống, song cặp đôi cách đó một bàn làm tôi để ý. Tôi liếc nhìn về phía đó, hạ giọng phủ nhận đầy cuống quýt.
“Hưm, nhưng tôi thì thấy ổn mà.”
Chẳng biết là thật hay đùa.
Anh cau mày vẻ tiếc nuối, nghiêng người về phía trước, chống cằm lười biếng bằng một tay. Vì bàn không rộng lắm nên gương mặt anh ở rất gần. Gương mặt tinh quái với một bên má bị ép nhẹ lên tay đang chống cằm ấy nằm thấp hơn tầm mắt tôi một chút.
Cơn xúc động muốn vươn tay chạm vào gương mặt điển trai ấy dâng lên, nhưng xét đến địa điểm lẫn tính cách thì thật khó để biến thành hành động.
“Có vẻ em vẫn chưa muốn độc chiếm tôi đến mức đó nhỉ. Lần trước em đã nói rõ ràng là không được làm với người khác mà… Em đã nói gì ấy nhỉ? Hôn này, rồi cả chuyện đưa ngón tay vào…”
“Kìa, Giám đốc!”
Khác với tôi đang ngồi xoay lưng về phía tường và hướng ra sảnh, trong tầm mắt anh chỉ có mỗi mình tôi. Thấy người quản lý đang đi về phía này, tôi hoảng hốt chộp lấy bàn tay đang đặt trên bàn của anh để chặn lời lại.
Anh mở to mắt nhìn tôi một cái, rồi nhìn xuống bàn tay đang bị tôi nắm một cái, cứ thế nhìn qua nhìn lại.
“Buổi triển lãm, thật sự rất tuyệt vời.”
“…….”
Nụ cười lan trên gương mặt anh khi nhận ra lý do của sự chuyển đề tài đột ngột và gượng gạo, cứ như đứa trẻ mới tập đánh vần đang đọc to sách vậy.
Dù biết anh chẳng đời nào phạm phải sai lầm ngớ ngẩn là để người khác nghe thấy chuyện riêng tư, nhưng tôi vẫn chưa đủ lão luyện trong chuyện này để có thể tận hưởng cảm giác bất an đó như một sự kích thích.
Anh siết chặt tay tôi một lần rồi buông ra và ngồi thẳng dậy, vừa vặn lúc người quản lý dừng lại bên cạnh bàn chúng tôi.
“Tôi xin phép lên món khai vị trước ạ.”
Món salad cá hồi kèm dưa chuột được mang ra, người quản lý cũng mang ngay một khay đựng nhiều loại ly với hình dáng và màu sắc khác nhau để chúng tôi chọn chiếc mình thích. Tôi vẫn chưa hết toát mồ hôi hột vì tình huống ban nãy, bèn chọn đại một cái vừa mắt.
“Xin lỗi nhé. Tôi hơi quá trớn rồi.”
Khi chỉ còn lại hai người, anh vừa kéo ghế ngồi lại vừa bắt gặp ánh mắt tôi.
“Chắc tại thấy Seo Yihyun có vẻ ghen nên tôi hơi cao hứng.”
“…….”
Một người trưởng thành chín chắn như anh hẳn sẽ thấy những cảm xúc non nớt và tiêu tốn năng lượng như ghen tuông thật phiền phức. Tôi cứ nghĩ anh sẽ thấy mệt mỏi với những cuộc đấu trí nhằm thực hiện ham muốn không lành mạnh là trói buộc và độc chiếm đối phương thường đi kèm với tình yêu. Trong câu chuyện của anh Juhan, hình ảnh của anh cũng không khác biệt lắm so với ấn tượng đó.
Nhưng những điều anh đang nói lúc này lại biến tất cả những đánh giá của người xung quanh về Liu Wei Kun trở thành định kiến.
Tôi chợt thắc mắc, những cuộc đối thoại thế này là cách anh vẫn thường làm sao? Hay lần này là ngoại lệ?
“Cũng tại phản ứng của em… dễ thương quá nên tôi không kiềm chế được. Em không giận đấy chứ?”
Tôi biết anh không có ý trêu chọc tôi, mà anh thực sự đang tận hưởng khoảng thời gian này. Nhìn biểu cảm và ánh mắt đó là biết ngay. Và khi ý thức được điều đó, tôi cảm thấy những màn đấu khẩu trẻ con vô nghĩa này dường như cũng trở nên vui vẻ.
Nghe từ “dễ thương” làm tôi thấy nhột nhạt trong lòng. Trưởng phòng, chị Yuni hay anh Juhan cũng thỉnh thoảng nói thế, nhưng khi đó tôi đâu có cảm giác như thế này.
Anh mỉm cười dịu dàng như thể đã an tâm, cầm đũa lên và mời tôi dùng món.
“Thế, buổi triển lãm thực sự thế nào?”
Tôi nuốt hết miếng cá hồi trong miệng rồi mới chậm rãi trả lời.
“Rất… mãnh liệt và đầy ấn tượng.”
Anh phản ứng như thể đã đoán trước được.
“Seo Yihyun luôn muốn vẽ những bức tranh mà ở đó em phải đối diện với bản thân được giải phóng đến cực hạn và trút hết mọi năng lượng vào đó mà. Em không thể ngồi trước giá vẽ với tâm thế nhẹ nhàng kiểu ‘hôm nay vẽ gì đây’ được…. Nên tôi nghĩ em sẽ thích tác phẩm của họa sĩ này.”
“Em không nghĩ vẽ với tâm thế nhẹ nhàng là xấu…. Cũng không phải em chỉ vẽ về những nỗi đau thầm kín nhất…. Chỉ là với em, hội họa giống như một phương tiện để trở nên thành thật… nên thường thì em sẽ thể hiện cảm xúc hoặc suy nghĩ của mình nhiều hơn thôi.”
Tôi không chắc liệu mình có truyền đạt đúng những gì mình nghĩ hay không, nhưng nếu là anh, tôi cảm thấy mình có thể nói ra mà không sợ bị hiểu lầm.
Anh gật đầu nói:
“Tôi hiểu. Không cần phân biệt cái nào giá trị hơn, chỉ là mỗi họa sĩ có một phong cách khác nhau, chính vì thế mà nghệ thuật mới trở nên phong phú hơn. Mặc dù hầu hết các nhà phê bình hay các phòng tranh quyền lực đều thích phân chia cao thấp.”
Rượu được mang lên khiến cuộc trò chuyện tạm ngưng. Rượu sake được làm lạnh đặt trong bát đầy đá bào, cùng với món Tataki cá ngừ chỉ làm chín sơ bề mặt được mang lên.