Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 134
Tôi quay lại nhìn anh đang đi theo sau khoảng hai bậc cầu thang và lấp lửng mở lời, anh đang ngước lên nhìn tôi với đôi mắt nheo lại, vẻ mặt có chút gì đó hơi… hờn dỗi.
“Chuyện tôi cõng người khác và chuyện được đặt biệt danh là ‘Ong Mật’, cái nào đáng ghen tị hơn nhỉ. Em nghĩ sao?”
“…….”
Biểu cảm nghiêm túc của anh ngược lại làm tôi bật cười. Thấy anh định lao tới ôm eo tôi rồi hỏi bộ định cười trừ cho qua chuyện hả, tôi vội vàng né tránh và chạy nhanh lên cầu thang.
Vì dồn sức đột ngột nên tôi thở hổn hển khi bước lên đến sân thượng, gió ở đây thổi mạnh làm tóc rối tung, mát hơn hẳn dưới vườn. Và rồi, tôi buộc phải dừng bước trước khung cảnh mới lạ trải ra trong tầm mắt.
Chỉ là sân thượng của căn nhà hai tầng, nhưng nhờ nằm ở vị trí địa thế cao nên tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, không bị bất cứ thứ gì che khuất. Tuy bãi cát và căn phòng gác mái của anh Juhan cũng có tầm nhìn rất tuyệt, nhưng không thể so được với cái view bao quát toàn bộ Seoul, nhìn thấy cả sông Hàn và phong cảnh bên kia sông như thế này.
Phía Tây sông Hàn chảy ra biển, bầu trời phía Tây nơi ráng chiều của ngày hôm nay vừa mới bắt đầu nhen nhóm đặc biệt ấn tượng. Ở ngôi làng của ông nội nằm sát biển Đông, tôi có thể thỏa thích ngắm nhìn mặt trời mọc trọn vẹn, nhưng sự rực rỡ tráng lệ của hoàng hôn thì luôn bị những dãy núi che khuất, chỉ có thể nếm trải chút dư vị mà thôi.
“Ở đây tuyệt đúng không? View còn đỉnh hơn mấy cái rooftop bar bình thường nữa đấy. Giám đốc, anh toàn đưa đàn ông về đây để tán tỉnh chứ gì? Đúng không?”
Trên sân thượng có một cái chòi nghỉ được căng bạt như mái che, bên dưới kê bộ bàn ghế rộng rãi, lại còn lắp đặt đèn đứng ở khắp nơi, đúng như lời chị Yuni nói, trông chẳng khác nào một quán bar sân thượng sang trọng.
“Em nghĩ anh phải tốn công đưa đến tận chỗ thế này thì người ta mới chịu đổ à?”
“Ha… Nghe ngứa đòn thật đấy, nhưng mà không cãi lại được. Dù anh có đứng yên thì Alpha, Omega, Beta, già trẻ gái trai đều lao vào thích anh, bảo sao Giám đốc không thể nào thiếu lịch sự cho được.”
Chị Yuni tặc lưỡi, ngồi dậy khỏi chiếc ghế mây mang phong cách nghỉ dưỡng mà chị đang dựa lưng lười biếng.
Đợi mọi người an tọa, chị cắn một miếng hamburger to rồi nói tiếp.
“Nhân tiện nói về chuyện lịch sự, anh đối xử tốt với nhân viên mới một chút đi. Anh có biết hôm nay Choi Jiwon đã khóc không?”
Anh bảo có nhiều loại hamburger nên tôi chọn cái mình muốn ăn, rồi trả lời chị ấy một cách có phần hời hợt.
“Tôi nhớ mình đâu có đặc biệt ác ý gì đâu, sao lại khóc nhỉ? Người lớn đi làm cả rồi mà.”
“Anh chỉ trích cách cô ấy sắp xếp tài liệu điều tra còn gì. Sau đó em thấy cô ấy đi vệ sinh về mắt đỏ hoe. Sợ cổ ngại nên tôi không hỏi có phải khóc không, nhưng nhìn là biết thừa. Biết là anh không ưng ý cách xử lý công việc… nhưng người ta vừa mới là sinh viên cách đây không lâu mà. Anh không thể châm chước một chút sao?”
“Dù là sinh viên năm cuối thì cũng trạc tuổi em thôi.”
“…….”
Trước câu nói của anh, lần này chị Yuni quên cả đáp trả, chỉ nhồm nhoàm nhai hamburger một lúc. Nhưng sau khi nuốt trôi hết bánh cùng với bia, chị lại tiếp tục câu chuyện.
“Bản thân em đi làm, va chạm xã hội trước còn gì. Anh đừng có chỉ xét theo tuổi tác. Với lại thời buổi bận rộn thế này, khó khăn lắm mới tuyển được nhân viên mới, người ta nghỉ việc thì chỉ có chúng ta thiệt thôi. Nếu anh không tự tin đối xử tốt được với họ thì hay là anh cứ đến làm việc ở biệt thự cho đến khi đi Chicago luôn đi.”
“Biệt thự… ạ?”
Tôi không có ý định xen vào cuộc trò chuyện, nhưng nghe đến chuyện mình hoàn toàn không biết gì, câu hỏi bất giác buột ra khỏi miệng.
Ánh mắt của cả ba người đổ dồn về phía tôi, đặc biệt là anh Juhan mở to mắt đến mức cường điệu. Như thể việc tôi không biết chuyện này mới là điều bất ngờ nhất.
“Mang tiếng là bạn cùng nhà sống chung, mà chuyện đó em cũng không được nghe kể à?”
“Đừng có làm quá lên, Kwon Juhan.”
Sở dĩ giọng anh nghe nghiêm khắc hơn thường ngày là vì trong giọng điệu và biểu cảm của anh Juhan có pha lẫn sự trách móc hướng về anh.
Anh quay sang nhìn tôi đang ngồi bên cạnh, đặt chiếc bánh đang ăn dở xuống khay. Tôi chọn Burger phô mai, còn anh chọn Burger gà, cả hai chúng tôi đều mới chỉ ăn được một hai miếng.
“Tôi có ở đó thì người đông thêm, văn phòng chật chội, nhân viên mới thì e dè xét nét, tôi cũng thấy bất tiện… Nên dạo này thỉnh thoảng tôi đến chỗ khác làm việc để xử lý giấy tờ ấy mà. Seo Yihyun cũng biết mà, căn biệt thự hai tầng ‘đó’.”
Cũng không phải anh có nghĩa vụ chia sẻ từng chút một tình hình nội bộ Phantom với tôi, và tôi cũng không có ý định tra hỏi anh. Tôi gật đầu khi thấu anh xoay người hướng về phía mình và cố gắng giải thích tình hình một cách nhiệt tình, khác hẳn vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Tuy chưa đến mức tuyệt vọng, nhưng tôi cảm nhận được anh đang cố gắng vì muốn tôi tin tưởng. Không có lý do gì để không tin cả, ngay từ đầu tôi cũng chẳng nghi ngờ gì.
“Xì, ban đầu thì thỉnh thoảng thôi, chứ dạo này một tuần anh đến đó hơn 3 ngày còn gì. Em còn tưởng anh mê mệt em trai cơ bắp cuồn cuộn nào đó rồi trốn việc đi hẹn hò yêu đương đấy chứ.”
Không biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng tôi cũng đâu thiếu niềm tin vào anh đến mức nghi ngờ chỉ vì một câu nói vô thưởng vô phạt của chị Yuni.
Ngược lại, tôi còn có một suy nghĩ rất ngạo mạn và chẳng giống mình chút nào… rằng nếu có một ’em trai cơ bắp mà anh đang mê mệt’, thì có lẽ người đó là tôi. Tất nhiên ‘mê mệt’ chỉ là mượn cách nói của chị Yuni, và tôi cũng chẳng phải trai đẹp cơ bắp cuồn cuộn gì cho cam.
“Yêu đương thì còn may. Ngủ với nhau vài lần rồi chán thì đá, cái đó cũng gọi là yêu đương hả?”
Anh Juhan ngả đầu ra sau, thả mấy miếng khoai tây chiên chấm đẫm tương cà vào miệng, lầm bầm như nói một mình.
“A… Tại sao tôi lại rủ ăn tối chung ở đây cơ chứ.”
Anh hất cằm lên trời và lắc đầu ngao ngán.
Điệu bộ than vãn cường điệu rõ ràng là để tôi chú ý của anh khiến tôi bật cười. Xác nhận thấy tôi không hề dao động, anh quay sang nhìn tôi lúc này mới khẽ cười.
Anh Juhan chỉ nhận ra việc tôi có cảm tình với anh ấy, chứ không biết rằng tôi và anh đã ràng buộc nhau trong một mối quan hệ, dù lỏng lẻo nhưng có trách nhiệm chung.
Thế nhưng lý do anh Juhan tỏ ra thù địch với anh, có lẽ không phải để tấn công mà là có ý muốn cảnh báo tôi.
‘Người đàn ông này là kẻ lạnh lùng, chẳng bao giờ tâm sự chuyện của mình ngay cả với người sống cùng. Là kẻ thay người yêu như thay áo, chẳng có mảy may ý định yêu đương nghiêm túc đâu.’
Anh Juhan ngồi chéo phía đối diện đang làm vẻ mặt “đấy thấy chưa” với tôi, có lẽ là muốn nói những lời như thế.
Chuyện anh từng trải qua những mối quan hệ thoáng qua trước đây có thể là thật, nhưng không sao cả. Ít nhất tôi có thể chắc chắn rằng đối với anh, tôi không phải là đối tượng ngủ vài lần chán rồi thôi, và hiện tại như thế là đủ. Về phía mình, tôi cũng hoàn toàn không có ý định thúc giục anh phải cho tôi một danh phận người yêu công khai.
Trong lúc tôi kéo lớp giấy gói hamburger xuống thấp hơn để tiếp tục bữa ăn bị gián đoạn, thì chị Yuni lên tiếng:
“Dạo này anh ru rú ở đó bày mưu tính kế gì thật đấy à?”
Chị Yuni tan làm rồi cùng anh đến thẳng đây, chắc là đói lắm nên đã chén sạch phần hamburger của mình và đang lấy khăn giấy lau miệng.
“Ừ, đang ủ mưu thống trị thế giới đấy, sao nào. Em bảo anh ở văn phòng chỉ làm không khí lạnh lẽo thêm còn gì. Anh vẫn nhận báo cáo tình hình và phản hồi đầy đủ, quản lý khách hàng cũng đàng hoàng, thế là được rồi chứ gì?”
“Thì… cũng đúng.”
Trước câu trả lời có vẻ hơi cáu kỉnh của anh, chị Yuni nhún vai, ném tờ khăn giấy vo tròn vào góc bàn. Sau đó chị khoanh tay lên bàn, rướn cổ về phía ống hút cắm trong cái cốc ngay trước mặt.
“Yihyun này, thế chị gái và anh trai em giờ đang ở đâu? Chắc đến nơi rồi chứ?”
“Vâng, mấy hôm trước họ đã đến Bali an toàn rồi ạ.”
“Seo Yihyun, có tin gì thì cũng phải nhắn tin báo một tiếng chứ. Cái thằng nhóc này cũng có cái tính vô tâm ngầm đấy nhé.”
Nghe lời trách móc của chị Yuni trong khi hất mái tóc ra sau tai với vẻ phiền phức vì cơn gió thổi qua, tôi chỉ biết vuốt gáy cười trừ.
Morae và anh trai đến Bali qua sân bay Denpasar cách đây không lâu, họ đã thuê một chỗ ở tạm thời gần bãi biển Kuta và đang tìm việc làm. Trong mail họ gửi còn đính kèm hai ba tấm ảnh trông rất khỏe mạnh nên tôi cũng yên tâm hơn phần nào.
Tôi đưa cho chị Yuni và anh Juhan xem những bức ảnh đã lưu trong điện thoại.
Hai người họ thậm chí còn chưa đến Bali mà da đã sạm đen đi hẳn, đeo ba lô, cười rạng rỡ với hàm răng và đôi mắt trắng lấp lánh trên nền hoàng hôn bãi biển Kuta. Một cảnh tượng sẽ không thể nào có được nếu không có sự giúp đỡ của anh.
“Nhưng mà Yihyun phải sống thế này đến bao giờ? Giám đốc không thể làm gì đó sao?”
Chị Yuni nhận chai bia từ anh, dùng khăn giấy lót tay xoay nắp chai rồi hỏi.
“Em… không sao đâu chị. Cũng đâu phải không được làm những gì mình muốn, hay không được đi những nơi mình thích đâu. Ngược lại… dạo này em thực sự sống rất tốt mà…”
“Nhưng đi đâu cũng không được đi nếu không có vệ sĩ kiêm tài xế, thế này khác gì cuộc sống của idol hàng đầu đâu. Không thấy tù túng à?”
Tôi liếc nhìn anh, nhưng đối phương chỉ im lặng uống bia như thể đó không phải là câu hỏi dành cho mình. Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng ánh mắt anh nghiêng nghiêng nhìn vào một điểm nào đó trên bàn dường như đang mang một cảm giác tội lỗi nặng nề, khiến tâm trạng tôi cũng chùng xuống theo.
Tôi đang biết ơn anh về tất cả mọi chuyện ở hiện tại, không có bất kỳ sự bất tiện nào là do anh gây ra cả, người đàn ông này còn là người bảo vệ tôi khỏi những nguy cơ nguy hiểm… Vậy mà tại sao anh lại phải cảm thấy có lỗi về điều đó chứ, thật khiến tôi đau lòng.
“Cũng không đến nỗi ngột ngạt lắm… Vốn dĩ em cũng không phải kiểu người hay đi lại nhiều…”
“Thà rằng để Yihyun ra nước ngoài có khi lại tốt hơn không?”
“…….”
Trước ý kiến khá táo bạo của anh Juhan, ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả anh, đều đổ dồn về phía anh ấy. Khuôn mặt anh Juhan sau khi đeo lại những chiếc khuyên vốn đã tháo hết ra để làm mẫu vẽ, trông vừa hoa lệ lại vừa có nét phản nghịch.