Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 137
Nghe tiếng thốt lên thừa nhận của tôi lọt qua kẽ môi, anh thở dài và véo má tôi sang hai bên.
“Bắt tôi phải nói toạc ra đến tận đây mới chịu. Không cho người ta giữ kẽ làm màu tí nào, bắt phải phơi bày hết ruột gan ra.”
Ở một góc trên khuôn mặt của người đang thỏa thích nghịch má tôi với vẻ mặt “em thật đáng ghét”, tôi phát hiện ra một vẻ ngượng ngùng bất ngờ khi thú nhận cảm xúc thật lòng. Hình ảnh như thanh niên mới yêu hiện tại của anh thật mới mẻ, thế mà tôi đã từng nghĩ anh luôn linh hoạt và lão luyện trong mọi tình huống, kể cả yêu đương, chưa từng do dự ngay cả khi bộc lộ sự ghen tuông bao giờ.
Cái vẻ tươi mới, non nớt của một cậu chàng muốn giữ hình tượng ngầu trước mặt người mình thích nhưng lại không được như ý nên buồn bực, đang ẩn hiện dưới gương mặt anh.
Tuy nhiên, dù không biết anh định làm màu thế nào trước mặt tôi, nhưng trong mắt tôi chưa bao giờ anh không ngầu cả, nên đó là nỗi lo thừa thãi.
Nghịch chán chê, anh dồn hai má tôi lại làm môi chu ra như cá vàng rồi hôn chụt lên đó, sau đó anh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường sau lưng.
“Thời kỳ hỗn loạn của tôi khi cố cưỡng lại lực hút của Seo Yihyun không phải là chuyện để đứng trước sofa nói bâng quơ thế này, nên hôm nay tạm thời đến đây thôi… Tôi không làm phiền nữa. Em làm việc đi.”
Tuy chẳng làm gì đặc biệt, nhưng hễ cứ ở bên nhau là thời gian lại trôi qua nhanh vùn vụt. Tôi quay lại nhìn đồng hồ thì mới nhận ra kể từ lúc xuống studio đã gần một tiếng trôi qua.
“Trước khi ngủ gửi cho tôi một tin nhắn nhé?”
“Được ạ, nhưng không biết chừng sẽ muộn lắm đấy…”
Tôi đi theo anh lên cầu thang nối với tầng 1, bám tay vào mép lan can và ngước nhìn lên. Anh cười, vươn tay ra làm rối tóc tôi.
“Đừng có đợi, buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng bận tâm đến tôi mà cứ tập trung làm việc nhé.”
Anh cúi thấp người qua lan can, hai tay ôm lấy má tôi rồi lần lượt đặt nụ hôn lên trán, giữa hai đầu lông mày và sống mũi. Cuối cùng, anh áp môi mình lên môi tôi. Đó là một nụ hôn chỉ có sự tiếp chạm của đôi môi, không dùng đến lưỡi, nhưng chỉ chừng đó thôi cũng đủ dấy lên một cơn run rẩy nhẹ nhàng.
Sau khi còn lại một mình, tôi chẳng biết mình đã phác thảo đến mấy giờ nữa. Lần cuối cùng xem giờ là 11 giờ, sau đó khái niệm thời gian trong tôi trở nên mơ hồ. Khi thực sự đưa bút chì lên vẽ, kế hoạch thay đổi vài lần, cuối cùng tôi lọc ra được ba bản phác thảo sơ bộ, và sau khi đưa những nét vẽ nền đại khái của bản phác thảo đã chọn lên toan vẽ, tôi hoàn toàn kiệt sức.
Tôi cố gắng lắm mới tắm rửa, thay quần áo rồi bò lên giường, đến khi vùi mặt vào gối thì mới nghe thấy tiếng mưa gõ nhẹ ngoài cửa sổ. Cơn mưa không lớn.
Dù cơ thể và tinh thần như đã bị rút cạn, nhưng trong sự lừ đừ nơi cảm giác rã rời và thỏa mãn cùng tồn tại ấy, tôi lại thấy lòng mình đầy ắp. Tôi phải vật lộn với mí mắt nặng trĩu để gửi tin nhắn cho anh.
Đêm muộn ngày thứ Sáu, không biết anh đã làm gì để giết thời gian nhỉ.
Dù anh có đang làm gì, chỉ cần ý thức được rằng anh đang hiện diện ở đâu đó trong ngôi nhà này thôi là cơ mặt tôi đã tự động giãn ra thành một nụ cười nhẹ nhõm. Cả người tôi thả lỏng như đang ngâm mình trong nước nóng, cảm giác an tâm giúp tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Cảm thấy an ổn về trạng thái của bản thân và môi trường xung quanh, đó là một cảm giác tôi đã lãng quên từ rất lâu rồi.
Lúc ôm anh trên sân thượng, tôi cũng có cảm giác tương tự. Nếu lúc đó tôi cảm thấy mình như trở thành vua của thế giới, thì đó không phải vì cái view nhìn xuống vạn vật dưới chân.
Tôi chẳng biết mình ngủ đi từ lúc nào. Đến một khoảnh khắc ý thức tắt ngấm, rồi rất lâu sau đó, cảm giác ai đó kê lại gối cho tôi, vén lại người và ôm lấy vai tôi đã khẽ khàng lay động mặt nước phẳng lặng của tâm trí.
Trong studio, độ ẩm và nhiệt độ luôn được duy trì ở mức cài đặt sẵn, nên dù là giữa mùa hè, nếu không đắp chăn cẩn thận thì thân nhiệt vẫn thường bị giảm xuống. Hơi ấm từ lồng ngực trần trụi áp vào làn da đang lạnh đi thật dễ chịu, khiến tôi co người lại, rúc sâu vào vòm ngực săn chắc ngay trước mặt.
Đó không phải là cảm giác xa lạ của một người không quen biết. Mùi hương và hơi ấm quen thuộc, thân thương ấy khiến tôi cảm thấy an toàn, thậm chí chẳng cần mở mắt ra để xác nhận đối phương.
Có thể là mơ. Tôi vừa nghĩ như vậy vừa dụi trán vào hõm cổ người ấy để tìm tư thế thoải mái nhất.
Nhưng giờ thì dù có là mơ cũng chẳng sao cả. Dù đây là mơ, thì người mang đến cho tôi chừng ấy tình yêu thương và sự an tâm vẫn đang đợi tôi ở thế giới thực tại. Cánh tay vòng qua lưng cẩn trọng ôm lấy tôi. Môi anh chạm lên đỉnh đầu. Ngủ ngon. Như thể chỉ chờ đợi câu nói ấy, sau lời thì thầm trầm thấp, ý thức tôi lại chìm sâu xuống đáy giấc ngủ.
***
Việc thức dậy sau một giấc ngủ sâu không chút mộng mị luôn mang lại cảm giác đột ngột. Như thể bị đẩy mạnh một cái từ thế giới bên kia sang thế giới bên này trong chớp mắt, ngay sau khi tỉnh dậy, tôi phải mất một lúc để định thần xem mình đang ở đâu.
“Em ngủ ngon không?”
“…….”
Tôi nằm nghiêng, chớp chớp đôi mắt đang nhìn xuống ngực mình, rồi nghe thấy giọng nói vang lên từ phía trên đầu bèn ngước mắt lên ngay khi vẫn còn gối đầu trên gối.
“Ưm…”
Cổ họng ngái ngủ vẫn còn nghẹn lại nên không thể thốt ra âm thanh mượt mà. Đôi mắt đảo quanh đầy hoang mang của tôi thay cho câu hỏi tại sao anh lại ở đây.
Nơi tôi thức dậy rõ ràng là giường của mình ở tầng dưới, nhưng đồng thời cũng là trong vòng tay trần trụi của anh.
Anh nằm nghiêng về phía này, kê hai chiếc gối chồng lên nhau rồi gối đầu lên cánh tay gập lại, cánh tay kia anh nhẹ nhàng khoác lên vai tôi, dùng mu bàn tay vuốt ve má.
“Em cứ rúc vào như con chuột chũi ấy. Tôi còn đang phân vân không biết có nên cho em ngậm đầu ti không nữa.”
Anh co người nhìn xuống từ vị trí cao hơn một chút và cười. Nhìn phần thân trên của mình đang dính sát vào người anh, tôi thấy lời anh nói lần này không hẳn chỉ là nói quá.
“Khi nào… ở đây… làm sao mà…”
Vẫn chưa nắm bắt được tình hình nên câu hỏi của tôi cứ đứt quãng, không thành câu hoàn chỉnh.
“Sao em không gửi tin nhắn?”
“Trước khi ngủ rõ ràng em đã gửi…”
Tôi lật người nằm sấp, chống khuỷu tay lên giường, vừa vuốt lại mái tóc chắc hẳn đang rối tung, vừa mò mẫm tìm điện thoại quanh gối. Nhặt chiếc điện thoại nằm chênh vênh ở mép giường lên và mở khóa, thứ hiện lên ngay trên màn hình là ứng dụng tin nhắn.
[Hôm nay làm tới đây thôi rồi dừng lạaaa ㅠ]
Có lẽ tôi đã ngủ thiếp đi khi vẫn cầm điện thoại trên tay, dòng tin nhắn đầy lỗi chính tả vẫn nằm nguyên trong khung nhập liệu chưa được gửi đi.
“A…”
Tôi thốt lên một tiếng than vãn pha lẫn sự thất bại, rồi vuốt mái tóc rũ xuống ra sau tai. Anh giật lấy điện thoại từ tay tôi, nhìn dòng chữ trên màn hình rồi bật cười.
Giờ thì tôi mới thấy tỉnh táo lại đôi chút. Hình ảnh anh nằm cười trên giường trong ánh sáng tự nhiên buổi sớm cũng dần lọt vào mắt. Ban nãy vì quá hoảng hốt trước việc anh có mặt ở đây nên tôi chưa kịp có tinh thần để nhận thức rõ ràng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh trên giường mà không phải trong lúc dạo đầu, ân ái hay những dư vị sau cuộc mây mưa.
“Ơ? Sao lại… Đừng gửi mà.”
Thấy ngón tay anh chạm vào màn hình như định gửi dòng tin nhắn đầy lỗi chính tả viết dở ấy đi, tôi vươn tay định ngăn lại, nhưng anh thong thả xoay người tránh tôi.
“Xóa đi thì phí lắm. Dễ thương thế này phải lưu giữ lại chứ.”
Anh nằm ngửa nhìn lên trần nhà, trả lại điện thoại cho tôi với vẻ mặt thỏa mãn, rồi nghịch vành tai khi tôi đang nằm sấp bên cạnh.
“Kể cũng tiếc thật. Đáng lẽ phải được tận mắt chứng kiến cảnh Seo Yihyun buồn ngủ díp cả mắt mà vẫn cố nhắn tin cho tôi chứ.”
Những biểu hiện đong đầy tình cảm mà không thể gọi là gì khác ngoài yêu đương ấy khiến sống lưng tôi ngứa ngáy ngay từ sáng sớm. Vừa mở mắt ra đã bắt đầu một ngày mới trong sự âu yếm thế này… có vẻ hơi không tốt cho tim mạch thì phải.
“Mình đã… ngủ cùng nhau ạ? Hay là, anh mới xuống đây lúc nãy?”
Tôi cẩn thận đặt tay mình lên những ngón tay đang nghịch vành tai tôi và hỏi.
“Khoảng 3 giờ sáng thấy đèn tắt, nhưng đợi mãi không thấy tin nhắn nên tôi xuống xem sao.”
Vậy ra cảm giác như có ai đó sửa lại chỗ ngủ và ôm mình vào lòng đêm qua không phải là mơ, mà là hơi ấm khi anh bước vào chăn sao. Tôi trượt bàn tay đang đặt trên tay anh xuống, vuốt ve cánh tay với những múi cơ rõ nét, giọng đầy tiếc nuối.
“Sao anh không gọi em dậy…”
“Sao mà nỡ gọi một người làm việc đến kiệt sức rồi lăn ra ngủ dậy được.”
“Nhưng mà… tiếc thật.”
“…….”
Bàn tay đang nghịch tai chuyển sang ôm trọn lấy má tôi, ánh mắt anh như muốn hỏi tiếc điều gì. Bàn tay to lớn bao trọn cả khuôn mặt tôi lúc nào cũng mang lại cảm giác dễ chịu, khiến tôi cứ muốn dụi má vào đó như một chú mèo hay cún con ngoan ngoãn.
“Lần đầu tiên mình ngủ cùng nhau, mà em lại chẳng biết gì…”
Môi anh cong lên dịu dàng. Tình cảm anh dành cho tôi truyền tải trọn vẹn chỉ qua ánh mắt yêu thương ấy. Đối với một người như tôi, có lẽ đó là những biểu hiện dễ hiểu và đáng tin cậy hơn bất cứ lời nói nào.
Anh dùng ngón cái miết nhẹ lên bề mặt môi tôi và nói.
“Em nghĩ thế thì tôi vui lắm, nhưng nếu Seo Yihyun mà tỉnh dậy, thì xác suất thất bại trong việc ‘ngủ trong sáng’ cùng nhau sẽ cao lắm đấy.”
Cuối tuần trước, trên đường về nhà sau khi cùng uống rượu sake, anh đã bảo hãy chỉ ngủ cùng nhau mà không làm tình, nhưng kết cục là chúng tôi đã không giữ được lời hứa đó.
Ngay từ đầu đó đã là một kế hoạch quá sức. Hôm đó chúng tôi đã có những cuộc trò chuyện đặc biệt hơn mọi ngày và khoảng thời gian vui vẻ, nên để có thể lờ đi làn da và hơi ấm của người nằm ngay bên cạnh mà đi vào giấc ngủ, thì sự căng thẳng đầy kích thích và gợi tình bao trùm giữa chúng tôi từ lúc ở quán Izakaya đã phình to đến cực đại.
Như thể lời hứa đó chưa từng tồn tại, ngay khi bước vào cửa, chúng tôi đã lao vào nhau và bắt đầu những nụ hôn nồng cháy, tựa như những nụ hôn trêu đùa lén lút sau đuôi xe ô tô trong con hẻm nhỏ kia chẳng thể nào thỏa mãn được chút nào.
Anh đã lột trần tôi đến một nửa ngay tại huyền quan. Tôi cũng khao khát cơ thể trần trụi của anh nên đã luồn tay vào trong áo sơ mi, sờ soạng vai và ngực anh.
Nếu ai đó nhìn thấy cảnh tượng ấy, chắc họ sẽ cười nhạo chúng tôi rằng tại sao lại hạ quyết tâm làm gì để rồi sụp đổ trước cả khi về đến phòng ngủ, đêm hôm đó chúng tôi đã bỏ cuộc nhanh đến thế đấy.
Càng chắc chắn về tình cảm của nhau, hành động của tôi trên giường cũng trở nên táo bạo hơn. Sự rụt rè do tính cách cơ bản vẫn còn sót lại, nhưng bất chấp điều đó, tôi đã không còn ngần ngại chủ động hôn anh, vòng tay ôm anh, và cũng không còn lưỡng lự khi để anh nhìn thấy dáng vẻ dạng chân hay run rẩy vì khoái cảm của mình.