Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 138
Nếu có một sự thay đổi nữa, thì đó là những cuộc ân ái đầy tính dục, hoang dại và ướt át với anh, giờ đây đã trở nên ngọt ngào hơn.
Sự giao lưu của cảm xúc có sức mạnh ghê gớm, dường như nó đã hợp thức hóa mọi hành vi giữa tôi và anh. Khi không chỉ là giải tỏa tình dục mà còn mang ý nghĩa biểu đạt tình yêu, thì ngay cả một nụ hôn cũng mang lại cảm xúc khác hẳn trước kia.
Không phải là ham muốn tình dục trỗi dậy đúng lúc và đúng chỗ có đối phương ở đó. Mà trong ham muốn được cụ thể hóa vì đối phương là người đang ở trước mắt, đêm hôm đó chúng tôi lại quấn lấy nhau cho đến khi ánh mặt trời đầu hạ hửng sáng xanh xanh.
Ngày hôm sau, tôi mở mắt trên giường anh như mọi khi, nhưng chỗ bên cạnh trống không. Một tờ giấy nhớ viết rằng anh đi dự buổi tiệc theo lời mời của khách hàng VIP được đặt trên gối. Cuối cùng, đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đón chào buổi sáng.
“Chắc là do mê ngủ, em cứ lầm bầm rồi rúc vào lòng tôi… lúc đó tôi đã thoáng nghĩ hay là đánh thức em dậy luôn cho rồi.”
Anh cười, dùng ngón cái đang miết môi tôi gõ nhẹ lên chóp mũi. Nếu làm thế thật thì chắc tôi sẽ căng thẳng đến mức không ngủ nổi, nhưng tôi vẫn cứ thấy tiếc vì đã không ý thức được khoảng thời gian nằm ngủ bên cạnh anh.
“Nếu… làm tình… thì thật sự không thể ở cùng nhau đến sáng sao ạ?”
“…….”
Nhìn mí mắt anh khẽ giật giật, tôi mới muộn màng nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc đến mức nào, chỉ muốn úp mặt xuống gối cho xong. Quả nhiên, một lát sau anh bật cười trầm thấp, và lần này dùng cả hai tay ôm lấy mặt tôi.
“Làm gì có chuyện đó. Em biết dạo này tôi hơi bận mà… nhiều khi phải đi sớm vào buổi sáng. Tuy thể lực tôi thuộc hàng sắt thép thật đấy, nhưng xét đến tần suất của chúng ta dạo này thì cũng phải để ý đến thời gian ngủ một chút chứ.”
Lời giải thích dịu dàng của anh làm mặt tôi càng đỏ hơn.
“Chắc… em vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Xin lỗi vì đã hỏi chuyện kỳ quặc ạ.”
Anh xoa nắn khuôn mặt đang thanh minh của tôi một trận ra trò, rồi ngồi dậy, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi. Sau đó anh áp thân trên lên lưng tôi đang nằm sấp, cọ cọ mũi vào tai tôi.
“Tôi đi chuẩn bị bữa sáng đây, trong lúc đó em ra xem vườn một chút nhé?”
Thật sự, một sự khởi đầu ngày mới… gây quá nhiều áp lực cho tim.
***
Tôi muốn ghi nhớ thật kỹ về cái nóng của tháng 8, về thời gian của tháng 8 đang trôi đi chậm chạp và lười biếng hơn bao giờ hết, nhưng đồng thời cũng để lại những dấu vết rõ nét hơn bao giờ hết, tựa như một que kem tan chảy dính dấp.
Khu vườn dưới ánh nắng chói chang của tháng 8. Về đường parabol của cầu vồng vắt ngang trên dòng nước phun ra từ vòi tưới nối với ống nước. Về tiếng ve sầu kêu vang trên cây sồi, âm thanh như biểu tượng của chính mùa hè. Về sự nhận thức sự sống đến từ những giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra trên làn da khi cởi bỏ áo phông.
Đúng như lời anh nói, cơn mưa đêm qua chắc chỉ lất phất, khi tôi ra vườn, mặt đất đã khô cong dưới cái nắng gay gắt. Tháng 8 đã đi đến trung tuần nhưng cái nóng oi ả vẫn y nguyên.
Nhờ có đủ ánh nắng và nước, nên dù con người có lả đi vì những đợt nắng nóng kéo dài, thì lá cây vẫn tràn đầy sinh khí. Cỏ dại cũng theo đó mà sức sống mãnh liệt hơn, tôi nhổ bỏ đám cỏ dại vừa mới nhú lên trong vài ngày qua, rồi nối ống nước vào vòi nước ở góc vườn.
Xòa xòa xòa xòa.
Chỉ riêng tiếng nước phun ra cũng cảm giác như nhiệt độ xung quanh giảm đi 1, 2 độ. Tôi vừa điều chỉnh hướng nước về phía cây tùng bách hương đã được cắt tỉa vụng về, vừa đưa tay trái vào đầu vòi phun. Nước mát lạnh, còn cái nắng đổ xuống vai trần và lưng tôi nóng như thiêu đốt.
Giữa tiếng ve kêu và tiếng nước chảy làm đầu óc mụ mị, tôi đưa bàn tay trái đã lạnh ngắt lên môi.
Tôi dùng ngón cái và ngón trỏ túm lấy phần thịt ở môi dưới và mân mê. Trong khoảnh khắc, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc trên da. Dưới ánh nắng chói chang khiến thế giới trước mắt trắng xóa như bị tẩy trắng ngay cả khi đang đeo kính râm, tôi liên tưởng đến đôi môi của anh.
Lực hút mãnh liệt đến mức gây đau đớn chính là độ sâu của sự khao khát anh dành cho tôi. Nhớ lại cách anh mút mạnh như muốn dùng răng cắn nát và nuốt chửng, tôi vặn mạnh phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ. Tiếng ve kêu như hút ý thức tôi vào vòng xoáy của chiếc kẹo mút, khiến tôi mơ màng. Tôi vặn môi mình mạnh đến mức tưởng như thịt sắp toét ra và máu sắp chảy, rồi lại cảm thấy mình sắp cương cứng.
Hừm, hừm.
Tôi chậm rãi quay lại khi nghe thấy tiếng ho khan cố tình tạo ra để đánh tiếng.
Anh đang đứng dựa vào khung cửa chính mở rộng, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn về phía này.
Ngạc nhiên là tôi không thấy ngại ngùng gì cả. Không hiểu sao tôi không thấy xấu hổ, vẫn để vòi nước mở nguyên như thế, không rời mắt khỏi anh đang đứng trên bậc thang.
Anh đứng trong luồng sáng trắng với nụ cười nhạt, rồi buông tay đang khoanh xuống và bước xuống cầu thang. Anh ôm tôi từ phía sau, vuốt ve vùng ngực và bụng đang bóng nhẫy mồ hôi ướt đẫm, rồi cọ môi vào tai tôi.
Mùa hè của tôi đã trở nên nóng bỏng hơn một chút.
“Em bắt đầu… tự cấu véo môi mình khi ở một mình từ bao giờ thế?”
Thỉnh thoảng em làm người ta giật mình thật đấy. Từ người đàn ông vừa bồi thêm câu nói đó tỏa ra mùi siro ngọt ngào. Tôi nhớ ra anh bảo sẽ nướng bánh kếp ăn kèm trái cây cho bữa sáng.
“Nếu muốn hôn thì em nên vào trong rồi đè tôi ra chứ.”
Tôi ngửa cổ đón nhận đôi môi anh đang rúc vào hõm cổ. Hai chú chim nhỏ không biết tên bay vút qua trước ngọn cây sồi cao vút. Bàn tay và đôi môi anh đang vuốt ve ngực và hôn lên cổ tôi nóng rực như mặt trời.
“Lúc nào em cũng cởi trần ở ngoài vườn thế này à?”
Tôi gật đầu, đặt tay mình lên tay anh đang vuốt ve từ vai xuống bắp tay.
“Sau này báo trước cho tôi một tiếng, bỏ lỡ cảnh đẹp thế này đến tận bây giờ thì phí phạm quá.”
Anh hôn lên điểm cuối của bờ vai trượt từ cổ xuống cánh tay, rồi bước sang đứng cạnh và nhẹ nhàng bóp gáy tôi.
“Kính râm hợp với em lắm. Mà phải thôi, có cái gì mà không hợp chứ.”
Tôi cười đáp lại khi anh gõ gõ vào gò má mình, rồi chuyển hướng vòi nước từ cây tùng sang phía cây hoa điệp. Dòng nước vươn xa hơn khiến đường parabol của cầu vồng cũng lớn hơn. Tiếng nước chạm vào lá cây cũng hơi khác so với cây tùng.
“Em… định đi bệnh viện xem sao.”
“…….”
Bàn tay đang xoa bóp cổ và vai tôi từ từ dừng lại.
“Em cứ nghĩ là bị viêm dạ dày nhẹ hoặc do trời nóng nên sẽ tự hết thôi… Nhưng thấy Giám đốc cũng lo lắng quá, và thú thật là triệu chứng chẳng có dấu hiệu thuyên giảm… nên em định đi khám thử. Chắc cũng chẳng có gì đâu, nhưng thấy không đỡ mà cứ cố chịu đựng thì có vẻ hơi ngu ngốc.”
Trước giờ chưa từng có ai lo lắng cho tôi nhiều đến thế chỉ vì tôi chán ăn hay buồn nôn nhẹ khi ngửi mùi thức ăn, và bản thân tôi cũng không phải người quá đam mê ăn uống nên chưa từng coi trọng việc chán ăn. Lần này tôi cũng nghĩ nó sẽ tự qua thôi, định mặc kệ theo thói quen.
Nhưng anh tinh tế đã nhận ra triệu chứng dù tôi không nói, và việc tôi bỏ bê cơ thể, mà có người lại trân trọng đến thế, cảm giác như một sự vô lễ đối với người yêu thương nó.
Hơn nữa, tuy chưa thực sự cảm nhận rõ, nhưng tôi cũng nghĩ rằng để duy trì hoạt động sáng tác bền bỉ như một họa sĩ chuyên nghiệp thì việc duy trì thể lực và sức khỏe ở mức độ nhất định cũng là một phần của việc quản lý bản thân.
“Tuần sau em sẽ tranh thủ thời gian… đi khám một chút vào ban ngày.”
Thấy anh im lặng một lúc lâu, tôi quay lại thì thấy anh vẫn đặt tay lên vai tôi nhưng đang chìm trong suy nghĩ khác. Góc nghiêng bất động như quên cả chớp mắt của anh lại càng giống một tác phẩm điêu khắc hơn bao giờ hết. Trông thanh tao và tinh tế như được phủ một lớp màu ngà, nhưng cái bản tính hoang dại và thô ráp ẩn sau lớp vỏ mỏng manh ấy đã tạo nên một sự căng thẳng và quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.
Việc thể hiện sự hoang dại ẩn sau vẻ thanh tao, hay sự thanh tao bao bọc lấy nét hoang dại, là điều bất khả thi với những tay nghề tầm thường. Anh tựa như một kiệt tác được sinh ra từ đầu ngón tay của một bậc thầy đại tài. Ít nhất là trong mắt tôi.
Có lẽ nhận ra ánh nhìn pha lẫn sự thán phục của tôi, hoặc là dòng suy nghĩ đã kết thúc. Anh giật mình ý thức lại bản thân và quay sang tôi.
“Được thôi… Em nghĩ thế là đúng đấy. Người không khỏe thì phải đi gặp bác sĩ chứ. Tôi sẽ đặt lịch để Choi Inwoo khám cho em.”
Tôi không ngờ anh lại bảo tôi đến chỗ anh Inwoo nên bất giác mắt mở to hơn một chút.
“Trông thế thôi chứ cậu ta khám kỹ lắm đấy.”
Anh cười ngắn, không để lộ răng, rồi bất chợt xoay người về phía tôi và bước tới sát hơn một bước. Cái bóng to lớn của anh phủ rợp lên một nửa khuôn mặt tôi.
Dù đã thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhưng biểu cảm của anh vẫn y nguyên như lúc chìm đắm trong thế giới riêng ban nãy, như thể thời gian đã ngưng đọng và trượt qua anh. Nhưng không phải là anh không nhìn tôi. Nghe có vẻ to tát, nhưng đó là gương mặt khao khát như muốn kéo tôi vào giam cầm trong thế giới của riêng mình.
Anh cúi đầu, vùi môi vào vai tôi. Bàn tay trượt từ vai xuống cánh tay rồi vuốt ve hai bên sườn tôi khiến đầu vòi phun nước rung lên. Những suy nghĩ khác của tôi cũng theo đó mà rung lắc và tan biến. Ha… Một tiếng rên rỉ như tiếng thở dài khẽ thoát ra.
Hai tay anh lần mò từ sườn ra phía sau lưng rồi ôm chặt lấy eo tôi. Đôi môi trượt từ vai lên cổ rồi lướt dọc theo đường xương hàm, tôi nhắm mắt đầy mong chờ và hé mở đôi môi.
“Ư ư, ưm. Ư ưm.”
Nụ hôn ập đến sâu và mạnh mẽ khiến tôi đánh rơi vòi phun nước. Chiếc ống nước quẫy đạp dữ dội như con lươn dài bị lôi lên cạn, rồi cũng nhanh chóng nằm im lìm trên bãi cỏ, đầu gục xuống để nước chảy lênh láng.
Tôi muốn ghi nhớ không sót một chút gì về cái nóng của tháng 8, về từng quá trình trong nụ hôn của anh đang tô vẽ những cảm giác mới lạ chưa từng biết lên môi và lưỡi tôi, về hương vị ngọt ngào, chua chát, nóng bỏng… và đôi khi lạ lẫm đến giật mình của những ngày hè khi cảm xúc đầu tiên tôi dành cho một người khác đang thận trọng chín muồi.
Về sự rung động đầu đời mà người ta vẫn nói sẽ trở thành điểm quy chiếu cho mọi mối quan hệ sau này trong lịch sử của một cá nhân, và về đối tượng của sự rung động mà tôi sẽ không bao giờ quên ấy, Liu Wei Kun.