Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 151
Khoảnh khắc thỏa mãn chiếm hữu khi lần đầu gọi tên anh, và khoảnh khắc lời đề nghị ấy quay trở lại như một lời tỏ tình ùa về trong tâm trí khiến cổ họng khô khốc, tôi uống thêm chút bia.
“Thực ra từ khi em chuyển vào nhà này và bắt đầu vẽ lại, tôi đã tự mình suy nghĩ rồi… Nhìn bức tranh vẽ Kwon Juhan dần hoàn thiện… dù là ở một bữa tiệc không chính thức cũng được, tôi đã hy vọng cụ thể rằng nhân cơ hội này có thể giới thiệu tranh của Seo Yihyun. Và gạt bỏ những thành quả trên tư cách họa sĩ sang một bên, thì chuyến du lịch cũng sẽ trở thành sự kích thích mới. Đối với người sáng tác, không có chất liệu nào quan trọng hơn sự trải nghiệm cả.”
Anh cười nhạt, vuốt ngược những lọn tóc bết lại đang lòa xòa trên trán, rồi nhìn vào khoảng không và bật cười như nhớ ra một ký ức thú vị nào đó.
“Giờ đã để lộ hết mấy dáng vẻ chẳng hay ho gì rồi, nên tôi sẽ thành thật hơn nhé.”
Trái ngược với lời nói có vẻ ngại ngùng khi thốt ra, ánh mắt anh chuyển dời về phía tôi lại mãnh liệt, không chút e dè. Nó truyền tải rõ ràng rằng anh không hề do dự trước cảm xúc của chính mình.
“Cũng là vì… tôi không muốn phải xa Seo Yihyun, cho dù chỉ là vài ngày đi nữa.”
Dù nói ra đầy chắc chắn, nhưng sau khi dứt lời, anh lại cúi đầu cười. Tôi nhìn cần cổ dài và rắn rỏi chuyển động khi nuốt bia rồi cũng uống thêm vài ngụm.
Không chỉ mình anh cảm thấy không tự tin trước cuộc chia ly ngắn ngủi vài ngày ấy. Không muốn rời xa, muốn ở thật gần bên cạnh… không chỉ vì những tham lam như kiểu làm nũng đó, mà tôi còn cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ, đến mức cố gắng không để ý đến chuyến công tác của anh. Tôi đang cảm nhận được nỗi bất an mang tính bản năng về sự vắng mặt sắp tới của anh.
Dù có thích ai đó, có hẹn hò với đối phương, tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ mong muốn một mối quan hệ gắn kết mật thiết đến mức này. Việc anh nói ra trước thực lòng đã khiến tôi thấy an tâm.
“Lần trước sau khi đi triển lãm về, em đã nói rồi mà.”
Ánh mắt anh hướng về phía tôi.
“Rằng thà là nói dối còn hơn là im lặng.”
Tôi đặt lon bia lên mép bồn tắm, dùng tay vốc nước tạt lên mặt rồi dùng lòng bàn tay vuốt đi những vệt nước đang chảy.
“Có lẽ em nói vậy, vì en là một người luôn im lặng.”
“……”
Tôi mím chặt môi một lần rồi nói tiếp.
“Vì em ghét chính sự im lặng của bản thân mình.”
Ánh mắt anh nhìn tôi dường như đã biết tôi định nói về điều gì, có lẽ là câu chuyện mà anh vẫn luôn thắc mắc từ cái lúc tôi bất ngờ lên cơn khó thở giữa phòng khách nhà anh. Sự quan tâm của anh là dù tò mò nhưng vẫn không gặng hỏi mà kiên nhẫn chờ đợi.
Đôi mắt xanh tĩnh lặng, điềm tĩnh nhìn tôi chăm chú báo hiệu rằng anh đã sẵn sàng lắng nghe.
Tôi chợt nghĩ để kể về quá khứ, không cần phải lấy hết can đảm hay lên kế hoạch chọn thời điểm thích hợp làm gì, chỉ mong câu chuyện tôi sắp kể đây sẽ trở thành lời bày tỏ lòng mình hướng về anh. Nếu là chuyện về đối phương, thì dù là chuyện nhỏ nhặt đến đâu cũng sẽ trở thành bí mật quý giá, giờ đây tôi đã có thể tin chắc rằng tôi và anh là một mối quan hệ như thế.
“Đó là một vụ va chạm… Nguyên nhân là do hệ thống phanh của chiếc xe tải gây tai nạn bị hỏng. Không phải do ai đó không tuân thủ luật lệ, cũng chẳng phải vụ án dính líu đến tên tội phạm có ý đồ tàn độc nào…”
Anh đang gác tay lên thành bồn tắm liền buông lon bia ra và thu tay về.
“Mẹ em đã hy sinh… nhưng dù có người gây ra nguyên nhân tai nạn, lại chẳng có một thủ phạm nào mang động cơ khủng khiếp hay cố ý gây án để em có thể chửi rủa, ghét bỏ hay căm hận… Điều đó ngược lại càng khiến em đau khổ hơn… Trước tình huống quá đỗi đột ngột, em dường như không biết phải xử lý cảm xúc thế nào…”
Bố tôi lúc đó đang đợi mẹ ở nhà hàng Thái, khi nghe tin báo tai nạn qua điện thoại đã lao ra ngoài như một người mất trí mà chẳng giải thích lời nào, còn ông bà ngoại thì phải trực tiếp hỏi thăm khắp nơi để xác nhận tai nạn của mẹ.
Tôi phải tự bắt taxi về nhà, run rẩy trong nỗi bất an và hỗn loạn cho đến tận rạng sáng hôm sau, khi bố đã từ chối tham dự đám tang của mẹ và trở về với bộ dạng như một bóng ma.
Mẹ đã gặp tai nạn gì, mẹ đã chết ngay tại chỗ ra sao, liệu bài báo trước đó có phải tin sai không, liệu có bài đính chính rằng mẹ vẫn còn sống hay không… Việc thức trắng đêm để tìm kiếm các bài báo lặp đi lặp lại… cảm giác ấy giống như đang nằm trong nấm mồ sau khi đã chết và chờ đợi thêm một bản án tử hình nữa, một sự kinh khủng như thể bóng tối ẩm ướt của cái chết đang từ từ bao phủ lấy da thịt.
Không chỉ báo mạng mà cả tin tức trên TV cũng đưa tin về vụ tai nạn. Thời nay tai nạn giao thông chẳng phải tin tức giật gân thu hút sự chú ý, nhưng một vụ va chạm liên hoàn lớn xảy ra ngay giữa trung tâm Seoul khiến 5 người bị thương nặng và 3 người tử vong thì lại là chuyện khác.
Cuối bản tin, phát thanh viên thêm vào câu “Quả là một sự việc đáng tiếc” với vẻ mặt khá cảm thông, nhưng ngay sau đó hình ảnh ấy liền biến mất trên gương mặt chải chuốt của anh ta, chuyển sang bản tin liên quan nhấn mạnh tầm quan trọng của việc kiểm tra xe định kỳ.
Người ta nói cốt lõi của vụ án nằm ở việc do người gây tai nạn lơ là bảo dưỡng hay do lỗi của thân xe, nhưng đó chỉ là cách giải thích từ lập trường của kẻ gây ra tai nạn. Bởi cuộc đời gã phụ thuộc vào việc nguyên nhân phanh không ăn được quy kết là do đâu.
Ông bà ngoại ngay lập tức chuẩn bị tang lễ khi cái chết của mẹ được xác nhận, một lễ tang ba ngày đơn giản được diễn ra. Mặc kệ bố tự nhốt mình trong phòng làm việc và câm lặng, ông bà ngoại để tôi tham dự tang lễ. Người đứng tang chủ là ông ngoại, không có liên lạc nào được gửi đến nhà bác cả.
Cho đến khi tang lễ kết thúc, tôi trở về nhà vẫn nguyên bộ đồ tang, bố vẫn không chịu ra khỏi phòng làm việc. Tôi hoang mang không biết phải giải quyết thế nào khi chỉ có một mình nên đã liên lạc với anh Han.
Mẹ bị tai nạn giao thông và qua đời rồi, bố không chịu ra khỏi phòng, không ăn uống gì, hỏi gì cũng không nói. Em không biết phải làm sao cả. Em sợ lắm. Em sợ quá…
Trong lúc kể với anh ấy, lời nói của tôi dần trở thành những câu lắp bắp đầy cảm tính. Tôi ngồi bó gối trên giường trong bộ vest đen rộng thùng thình không vừa người, đã khóc đến mức không thể kiềm chế được. Có lẽ đó là những giọt nước mắt đầu tiên tôi rơi khi đã nhận thức rõ ràng rằng mẹ đã qua đời.
Bởi trước đó, vì tai nạn quá đột ngột và hoàn cảnh xung quanh cứ bắt tôi phải thực hiện vai trò được giao mà không có lời giải thích cặn kẽ nào, nên tôi hoàn toàn chưa cảm nhận thực sự được cái chết của mẹ.
Hai ngày sau, ông bà ngoại tìm đến nhà, đối diện với người bố không có bất kỳ phản ứng nào, họ nói lời đoạn tuyệt hoàn toàn rồi ra về. Trong tình cảnh này, họ nói không còn luyến tiếc gì cuộc sống ở Hàn Quốc nữa, sẽ sang châu Âu hoạt động nghệ thuật và sống phần đời còn lại. Những vấn đề pháp lý, giấy tờ liên quan đến tai nạn và thỏa thuận với người gây tai nạn sẽ được họ tự xử lý hết. Trước khi bước ra khỏi cửa, ánh mắt họ nhìn tôi thoáng hiện lên vẻ phức tạp, nhưng rồi quay lưng đi còn lạnh lùng hơn thế.
Đó là cái chết đột ngột do tai nạn, không ai là người có sự chuẩn bị trước. Tất cả đều rơi vào hỗn loạn, và ai nấy đều tuyệt vọng tìm cách lấy lại cân bằng thực tế theo cách riêng của mình.
Ngoại trừ bố tôi.
Mấy ngày trôi qua, bố vẫn không có dấu hiệu khá hơn. Khi tôi mang bữa ăn vụng về đến, ông có ăn một chút cơm trắng, nhưng vẫn tuyệt nhiên không nói một lời. Nỗi lo lắng và sợ hãi về bố đã chặn đứng cả cảm xúc đau buồn thương tiếc mẹ.
“Lúc đó… dù sao cũng chẳng ngủ nghê được tử tế, nhưng hễ tỉnh giấc giữa đêm là em lại dậy mở cửa phòng làm việc xem sao. Việc ngủ bên cạnh người bố đã biến thành một người hoàn toàn khác thật đáng sợ… nhưng em còn sợ hơn là nhỡ đâu bố… tự mình… kết liễu mạng sống thì sao… Nhỡ đâu bố đang chết dần trong đau đớn… mà em lại không hề hay biết…”
Tôi cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng giọng nói không sao kìm được sự run rẩy. Tôi dùng bàn tay ướt đẫm chà xát lên mặt để giấu đi hơi nước đọng nơi khóe mắt.
“Vì thế giới không có mẹ đối với bố… cũng chẳng khác nào không còn giá trị gì cả… nên em nghĩ bố hoàn toàn có thể nảy sinh ý định đó. Thế nên… khi bác cả đến và đưa cả hai về nhà ông nội, em thà rằng thấy an tâm còn hơn… Với suy nghĩ rằng giờ đây không phải một mình gánh vác tất cả sức nặng đó nữa…”
Khi tình trạng của bố hoàn toàn không tiến triển, bác cả đành phải gác lại công việc để đến nhà. Vì bố kiên quyết từ chối đến bệnh viện, nên bác phải nhờ vả các mối quan hệ không thân thiết lắm và tốn thêm tiền để mời bác sĩ về nhà.
Về triệu chứng của bố, bác sĩ chẩn đoán là chứng “mất ngôn ngữ do tâm lý”.
Hiện tượng thính giác bị tê liệt ở một người hoàn toàn không có khiếm khuyết về thể chất sau khi trải qua một cú sốc lớn về cảm xúc. Đó là một hoạt động vô thức khi tiềm thức chặn đứng phản ứng đối với các kích thích bên ngoài… Đó là nội dung đại khái tôi tìm hiểu được trên mạng sau khi nghe bác cả kể lại chẩn đoán của bác sĩ.
Việc tiềm thức chặn đứng phản ứng của ý thức có lẽ là một hành vi phòng vệ để tự bảo vệ bản thân. Tôi đã chấp nhận như vậy.
Tức là việc ngừng nghe và nói, đối với bố được cảm nhận là an toàn hơn so với việc nghe, nói và giao tiếp với thế giới.
Dù trong thế giới đó có cả tôi, con trai của ông.
“Chẳng có vấn đề gì đâu, người ta bảo có thể là bố cháu tự mình khóa miệng lại thôi. Nghe được hết, nói cũng được hết, chỉ là quyết tâm không làm thế nữa thôi.”
Đêm hôm bác sĩ đến, bác cả ngồi trong bếp nhà tôi, vừa nghiêng ly rượu soju vừa nói như vậy.
Tôi dường như đã hiểu.
Khác với nhiều người không thể chấp nhận cái chết đột ngột của bạn đời đến mức không dám lôi di vật của họ ra xem, nhìn sự cố chấp của bố khi không chịu rời khỏi phòng làm việc nơi vẫn còn nguyên dấu vết của mẹ… thì tôi đã hiểu ra, rằng đối với bố, tôi chỉ là một sự tồn tại phụ thuộc có được từ tình yêu với mẹ mà thôi.
Khi tình yêu với mẹ còn trọn vẹn và không bị đe dọa, sự tồn tại của tôi cũng là một phần trong tình yêu ấy và quý giá với ông, nhưng ở trạng thái mẹ đã không còn, giá trị của tôi trở nên mờ nhạt đi.
Không phải là bố hoàn toàn không thương tôi, chỉ là tình thương dành cho đứa con trai còn lại không đủ lớn để chữa lành nỗi đau mất vợ. Nỗi đau mất vợ đã bao trùm lấy thế giới của bố, và trong thế giới ấy cũng bao gồm cả tôi mà thôi.
Sau chuỗi sự kiện đó, tôi không còn vẽ tranh nữa. Không còn gì tôi muốn vẽ, cũng đồng nghĩa với việc tôi chẳng còn gì muốn nói hay muốn thể hiện.
Và tôi trở nên sợ hãi tình yêu.
Nếu tình yêu là thứ mà sự biến mất của một bên có thể biến bên còn lại thành quái vật, thì nó giống như một rủi ro cần phải đề phòng, dù là phải mua bảo hiểm. Nhưng qua tai nạn của mẹ, tôi đã khắc cốt ghi tâm rằng bảo hiểm chỉ giúp giảm bớt vất vả khi giải quyết hậu quả, chứ không thể ngăn ngừa tai nạn xảy ra.
Trước khi mùa đông năm ấy kết thúc, tôi và bố chuyển về nhà ông nội. Không chỉ vì một mình tôi không thể lo liệu cho bố, mà còn vì bố – người luôn chống đối mọi đề nghị – đã phản ứng lại với lời nói của bác cả về việc trở lại ngôi làng ven biển ấy.