Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 152
Cứ thế, tôi rời khỏi ngôi nhà mà gia đình ba người đã sống cùng nhau rất lâu mà chẳng kịp dự lễ tốt nghiệp cấp hai, và bố sau đó vẫn giữ sự im lặng suốt hơn 6 năm trời.
Tôi ngồi bó gối, hai tay đan lỏng lẻo trước cổ chân, kể tiếp câu chuyện rồi ngập ngừng ngước mắt nhìn anh, hy vọng rằng anh không mang vẻ mặt quá đau khổ.
“……”
“Hừm……”
Nhìn gương mặt anh có vẻ đang rất vất vả để kìm nén cảm xúc như sắp bùng nổ dữ dội bất cứ lúc nào, trái ngược với mong muốn của mình khiến tôi khẽ thở dài.
Anh thả lỏng đôi vai đang căng cứng và cắn môi.
“Tôi… chưa từng nghĩ em bỏ vẽ vì lý do như vậy.”
Rồi anh vuốt mạnh bàn tay lên khuôn mặt đã khô nước trong lúc nghe chuyện và lắc đầu.
“Không, tôi chỉ hy vọng rằng… em chẳng qua là… theo thời gian thấy chơi với bạn bè vui hơn, thấy vẽ tranh nhàm chán… và tự nhiên rời xa cọ vẽ vì sự thay đổi thất thường của tuổi dậy thì thôi. Vì nhỡ đâu…”
“……”
“Tôi sợ phải nghe những câu chuyện như thế này.”
Giọng điệu ấy như thể anh không thể tha thứ cho bản thân vì đã cố lảng tránh hiện thực của tôi bằng những mong ước đó. Dù trong câu chuyện này, chẳng có phần nào là lỗi của anh cả.
Tôi vuốt ve bắp chân anh đang duỗi hờ hững bên phải tôi một cách nhẹ nhàng nhất có thể và khẽ mỉm cười.
“Nói không sao là nói dối… nhưng giờ em cũng không cảm thấy… sắp chết hay gì nữa đâu. Chưa phải là đã vượt qua hoàn toàn, nhưng cũng đã chai sạn đi nhiều rồi.”
“……”
Anh nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói “Đó mà là lời để nói sao”, nhưng anh đang kiềm chế bản thân với suy nghĩ rằng những lời đó chẳng giúp ích gì cho tôi, chỉ là trút ra những cảm xúc chưa được gọt giũa mà sau này sẽ phải hối hận. Chỉ nhìn biểu cảm thôi tôi cũng đọc được suy nghĩ của anh.
Chiếc bồn tắm được xây bằng gạch trát xi măng và ốp gạch men bên trên đủ rộng cho một người dùng, nhưng không đủ dài để anh duỗi thẳng chân. Tôi vừa xoa bóp đôi chân dài đang co lại đầy gượng gạo của anh, vừa nhìn xuống lớp bọt xà phòng ít ỏi đã tan đi gần hết.
“Bức <Sự cô lập> là em vẽ trước khi xảy ra tai nạn, lúc đó cảm xúc em cảm nhận giữa bố mẹ vẫn chưa đến mức chí mạng. Người khác thế nào em không biết, nhưng em… không nhất thiết chỉ vẽ những gì mãnh liệt. Chỉ là… giống như bạn bè đồng trang lứa muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ, hay bất mãn với cách giáo dục của bố mẹ vì những lý do riêng… thì em cũng ở mức độ ghen tị trẻ con với sự gắn kết của bố mẹ theo hướng đó thôi…”
Bức tranh được vẽ bằng những cảm xúc vị kỷ đặc trưng của tuổi mới lớn mà gia đình nào cũng có thể có, tại sao lại kích thích nỗi sợ hãi đến mức gây ra chứng khó thở. Giờ đây anh có vẻ đã giải tỏa được thắc mắc, nhưng trông chẳng hề nhẹ nhõm chút nào.
Tôi gác một tay lên đầu gối đang dựng đứng để vuốt tóc, tay phải vẫn xoa bóp cổ chân anh.
“Trong quá trình đó, những cảm xúc không được xử lý đúng cách… có lẽ đã làm méo mó nội tâm em thành một hình thù không tự nhiên. Và em… đã bỏ mặc bản thân đông cứng lại trong trạng thái đó…”
“……”
Anh không dễ dàng mở lời, trong đôi mắt nhìn tôi có vô vàn cảm xúc phức tạp hiện lên rồi tan biến.
Tôi biết rằng nghe những chuyện thế này và phải phản ứng ra sao với người trong cuộc sẽ là một bài toán khó khăn cho mọi người. Khi trong đám bạn tôi chơi cùng có một người thay đổi tính cách vì cú sốc bố mẹ ly hôn, tất cả chúng tôi đều từng cẩn trọng để không lỡ lời nhắc đến chủ đề đó, dù là vì quan tâm hay vì không thoải mái.
“Việc cảm nhận một điều gì đó, thiết lập mối quan hệ với xung quanh và trải qua những thay đổi cảm xúc trong đó khiến em sợ hãi và dè chừng. Điều em muốn là… những ngày tháng trôi qua bình an vô sự, không có điểm cộng cũng chẳng có điểm trừ. Em nghĩ đó là cách tốt nhất để bảo vệ chính mình.”
Tôi cúi thấp đầu hơn, tì cằm lên đầu gối. Morae, anh trai, chị Yuni và anh Juhan. Tôi không thể không nghĩ về sự thảm hại của bản thân trước sự vùng vẫy của họ nhằm vượt qua những rào cản cuộc đời đặt ra trước mắt.
“Nhưng có lẽ em đã nhận ra… điều mình theo đuổi không phải là sự bình yên hay an toàn, mà là sự vô vị. Đó chỉ là một hình thái im lặng khác với bố mà thôi. Tự em đã bịt miệng chính mình lại…”
Cách họ chọn chưa chắc đã là câu trả lời duy nhất đúng đắn tuyệt đối, hiện tại của họ cũng chưa hẳn là dáng vẻ hoàn hảo. Phía sau mọi sự lựa chọn mà tôi nghe và thấy đều phải để lại sự hy sinh của ai đó. Quan trọng là tôi đã cảm thấy xấu hổ trước sự lựa chọn của họ và nỗ lực chịu trách nhiệm cho lựa chọn đó của họ.
Tôi không thể thích cách thức mà mình đã chọn. Không thể nói đó là cách tốt nhất. Nếu bố là sự im lặng cực đoan, thì tôi là một “sự im lặng nhỏ bé” được giảm nhẹ hơn.
“Lúc đó em…”
Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng anh hiếm khi lại run lên nhè nhẹ như vậy.
“Em mới chỉ mười sáu tuổi thôi, đó là độ tuổi cần sự chăm sóc của ai đó để xử lý và sắp xếp những tình huống như vậy. Đó là lỗi của bố em và những người lớn xung quanh đã từ bỏ nghĩa vụ đó, em là sự tồn tại nhẽ ra phải được bảo vệ và giữ gìn cả về mặt tình cảm lẫn môi trường sống.”
Giọng nói và biểu cảm của anh méo mó một cách không tự nhiên như người đang cố nén cơn giận.
“Vâng… Em cũng đã từng nghĩ như vậy và sống trong giận dữ, oán trách suốt một thời gian dài. Đối tượng của sự phẫn nộ và oán trách chủ yếu là bố, nhưng có những lúc nó lan rộng không kiểm soát được, đến mức sau này em cũng không biết đối tượng là ai và đến đâu nữa. Nhưng đâu phải ai cũng nhận được sự giúp đỡ cần thiết vào đúng thời điểm cần thiết đâu… Tất nhiên nếu được thế thì tốt, nhưng em đã không thể được như vậy…”
Tôi không biết việc chia sẻ quá khứ nặng nề có phải là quá trình bắt buộc của tình yêu hay không nữa. Thà một người biết còn hơn là cả hai cùng đau khổ. Tôi cũng từng nghĩ thế, nhưng trong lúc kể cho anh nghe, tôi dường như đã hiểu bản thân mình không phải muốn nhận sự đồng cảm từ anh về nỗi đau quá khứ.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân thon gọn của anh như đang ướm thử độ lớn, rồi cẩn trọng mở lời.
“Nói ra thì hơi xấc xược, và có lẽ… vẫn còn quá sớm để nói…”
“……”
“Nhưng bây giờ, dù chỉ một chút thôi… em nghĩ mình cũng có thể hiểu được bố. Tất nhiên không phải là tất cả, vẫn còn… rất nhiều điều muốn hỏi, nỗi oán hận và ghét bỏ vẫn quá lớn nên việc thốt ra những câu hỏi đó và nghe câu trả lời cũng thật đáng sợ… nhưng em có cảm giác mơ hồ rằng, mình cũng hiểu được một chút…”
Hơi thở bỗng trở nên dồn dập lạ thường. Tôi ngừng lại một chút, hít sâu để điều chỉnh nhịp thở.
“Ý nghĩa của việc một người xa lạ… trở nên quan trọng hơn bất cứ điều gì khác trong cuộc đời mình, có lẽ còn quan trọng hơn cả con cái của chính mình…”
Mí mắt anh nhăn lại, ánh mắt dao động dữ dội. Anh giống như một người đã hoàn toàn từ bỏ sự kiềm chế mà mình đã cố gắng nén xuống bấy lâu. Để trấn an anh, tôi mân mê cổ chân đang nắm trong tay và nói tiếp.
“Cảm ơn Giám đốc vì đã rủ em đi Chicago cùng. Em cũng… không phải trả lời bốc đồng trong trạng thái ‘thắt nút’ đâu.”
So với việc thú nhận về quá khứ, có lẽ đối với tôi, việc bộc bạch cảm xúc thật lòng trong khoảnh khắc lý trí kiểm soát bản năng thế này còn khó khăn hơn nhiều. Chắc chắn là vậy, bởi tôi đã giữ im lặng về cảm xúc quá lâu rồi, nhưng giờ đây tôi muốn thay đổi.
“Em muốn đi. Em cũng không muốn… phải xa Giám đốc.”
Anh mấp máy môi như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng thì thầm đầy đau khổ như vỡ vụn.
“Xin lỗi em.”
“Sao Giám đốc lại xin lỗi?”
“Chỉ là… khi nói những chuyện này, em thậm chí còn không khóc được…”
Nhìn anh dùng lòng bàn tay chà xát mặt như muốn nghiền nát nó mà không nói nên lời, tôi vươn tay cẩn thận nắm lấy những ngón tay đang đặt thẫn thờ trên đùi anh.
“Vì trước kia, em đã khóc rất nhiều rồi…”
“……”
“Và bây giờ, đã có Kun… có A Wei rồi…”
Anh chồm tới phủ lên người tôi cùng với tiếng nước bắn tung tóe.
Đôi môi ướt át chồng lên nhau sâu thẳm, sống mũi cao áp chặt vào má. Hai bàn tay to lớn bao phủ lấy má và tai tôi, tiếng không khí lưu chuyển mà bình thường không nghe thấy giờ trở nên nghẹt lại. Nụ hôn không dùng lưỡi, chỉ là đôi môi áp vào nhau day dứt nhiều lần, giống như một lời an ủi hơn là dục vọng.
Tôi ôm chặt lấy bờ vai rộng và vững chãi của anh, đến lúc đó tôi mới thả lỏng cho cảm xúc trào dâng.
“Em có thể nghĩ như vậy được không?”
“……”
“Rằng vì có Giám đốc ở đây nên giờ em không còn một mình nữa. Nghĩ như vậy… không phải là em đang ảo tưởng đâu đúng không?”
Anh áp trán mình chặt vào trán tôi, cắn chặt môi và im lặng một lúc.
“Tôi nói thật lòng được không?”
“……”
Anh nắm lấy cằm tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh, sống mũi tôi bắt đầu cay xè.
“Tôi giận bố em vì đã bỏ mặc khi còn nhỏ trong nỗi cô độc đó… nhưng nếu tôi mất em và gặp phải chuyện tương tự… tôi không tự tin mình sẽ đối phó tốt hơn ông ấy. Nói chuyện này có vẻ hơi sớm nên có thể em không tin…”
Sao lại không tin được chứ, chính vì cùng một lý do đó mà tôi mới cảm thấy mình có thể hiểu được bố dù chỉ lờ mờ đấy thôi.
Anh không cố an ủi tôi bằng những lời hoa mỹ hay cố làm tôi an tâm một cách gượng gạo. Sau nụ hôn, anh bế tôi ra khỏi bồn tắm, dùng chiếc khăn lớn lau khô từng ngóc ngách trên cơ thể. Rồi chúng tôi trở lại chiếc giường đã lộn xộn, uấn lấy nhau thêm một lần nữa.
Hơn cả bình thường, chúng tôi chạm vào mặt nhau nhiều hơn, nhìn sâu vào mắt nhau nhiều hơn, giống như một hành vi để cảm nhận và xác nhận sự tồn tại của nhau hơn là kích thích thể xác. Thời gian vuốt ve kéo dài đằng đẵng, không dồn dập nguyên thủy như những lần làm tình trước, mà lại da diết và đậm sâu hơn. Tôi dùng tay kiểm tra nơi bên dưới đang cọ xát và hòa làm một không chút kẽ hở, cảm nhận anh một cách đầy đủ không chút thiếu sót.
Có lẽ đây là ngày đầu tiên kể từ mùa đông năm mười sáu tuổi ấy, tôi bộc lộ điểm yếu mong manh nhất và nỗi đau muốn che giấu nhất trước mặt người khác, trước cả chính mình.
Ngày hôm sau, lần đầu tiên tôi cài mật khẩu cho chiếc điện thoại mà trước giờ chỉ cần vuốt màn hình là dùng được ngay. Và khoảng 3 tuần sau, chúng tôi cùng nhau đến Chicago.
Còn tiếp ở tập 5 Diamond Dust.