Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 155
Chúng tôi đi qua hành lang ngắn, dừng lại ở sảnh trước cửa ra vào, anh buông tay ra rồi ôm lấy eo tôi.
“Đến tiệc chắc chắn Seo Yihyun lại căng thẳng chẳng ăn uống được gì đâu, nên nhớ gọi room service ăn tối trước khi đi nhé. Bỏ bữa là tôi lại bắt chuẩn bị đủ thứ như lần trước đấy.”
Nhớ lại kỷ niệm ở Hồng Kông khi anh bắt chuẩn bị cả món địa phương lẫn món Tây, tôi mân mê vạt áo vest trước ngực anh, cười không thành tiếng.
“Choi Inwoo cũng bảo việc không bỏ bữa là quan trọng mà. Đến tiệc chắc cũng phải uống chút rượu. À, nhớ uống thuốc nữa nhé.”
Kết quả khám của anh Inwoo đúng là viêm dạ dày nhẹ. Anh ấy bảo khả năng cao là do thần kinh, hiện tại chưa nghiêm trọng nhưng phải chú ý để không thành mãn tính. Anh ấy cũng kê vài loại thực phẩm chức năng nên tôi đang uống cùng với thuốc.
Bảo là nể tình anh thì nhớ uống cho đầy đủ, anh luôn tự tay chia thuốc và thực phẩm chức năng cần uống mỗi ngày vào hộp nhựa chia ngăn đựng thuốc cho cả tuần đưa cho tôi.
“Anh biết em không bao giờ để anh phải lo chuyện đó mà. Tác giả Shushu đang đợi đấy ạ.”
Tôi vừa cười vừa đẩy ngực anh giục đi, anh nhún vai làm vẻ mặt giận dỗi trêu chọc.
“Lần trước thì giữ rịt lấy không cho tôi đi gặp Shushu cơ mà.”
Tôi giấu khuôn mặt đang nóng bừng lên vì ký ức ngượng ngùng đó, đẩy lưng anh ra ngoài cửa. Trước khi khuất hẳn sau cánh cửa nối liền với thang máy riêng, người đàn ông ăn vận bảnh bao ấy nói qua khe cửa với vẻ mặt nghiêm túc:
“Lát nữa gặp, đừng trang điểm xinh đẹp quá đấy.”
Tôi lắc đầu, thầm nghĩ: Anh hãy soi gương trước khi nói câu đó đi, thưa Giám đốc.
***
Chiếc sedan cao cấp mà anh yêu cầu khách sạn chuẩn bị bắt đầu lăn bánh về phía Bắc, hướng tới khu nhà giàu ở Old Town.
Do ảnh hưởng của hồ Michigan, sương mù trắng xóa bao phủ lấy những tòa nhà chọc trời, khiến tôi hoàn toàn không thể phân biệt được thứ gì đang nằm ở cuối con đường thẳng tắp kia. Chiếc xe lướt êm ru không tiếng động, không rung lắc, như thể đang tự nguyện lao vào một câu chuyện đầy rẫy phiêu lưu mà không biết điều gì đang chờ đợi phía trước.
Khung cảnh ảm đạm gợi nhớ đến những thành phố tương lai hoang tàn mất đi tính người hay thành phố Gotham trong Batman khiến tôi lặng lẽ xoa cánh tay, thu lại ánh nhìn từ cửa sổ.
Chị Yuni đã thay một bộ cánh lộng lẫy và phóng khoáng hơn cho buổi after-party, đang vội vàng dặm lại lớp trang điểm ở ghế sau.
“Hôm nay Giám đốc hừng hực khí thế thật đấy, tự dưng lại bảo ngày mai sẽ nhận phỏng vấn nữa chứ. Miệng thì bảo nhân vật chính là nghệ sĩ, bản thân rất ngại xuất hiện, thế mà…”
Chị vừa nói vừa tán phấn mắt đậm hơn, trông cứ như quẹt đại vài đường, nhưng với chị thì kiểu đó lại rất hợp.
“Mà cũng phải, chắc chắn Giám đốc phỏng vấn và lên hình thì sẽ quảng bá tốt hơn. Chẳng biết bao giờ chúng ta mới làm triển lãm lại ở Chicago, nhưng được biết đến tên tuổi thì đâu có gì xấu, nhỉ?”
Tôi mỉm cười đáp lại khi chị đóng hộp phấn mắt và quay sang nhìn tôi.
Trái với suy đoán đơn giản của chị, tôi nghĩ có thể anh nhận phỏng vấn là vì đã tính trước đến việc mở chi nhánh New York, nên nụ cười của tôi có phần gượng gạo. Vậy là anh vẫn chưa hé lộ chút gì với chị sao?
“Dù sao thì tiệc khai mạc hôm nay đúng là không đùa được đâu. Nói thật nhé, phòng tranh này cũng chẳng phải chỗ quyền lực ghê gớm gì, thế mà danh sách khách mời khủng khiếp thật. Oa… chị choáng váng đi rải danh thiếp khắp nơi luôn.”
Chị Yuni xoay hẳn người về phía tôi, vẻ mặt và giọng nói vẫn còn nguyên sự phấn khích của buổi tiệc. Tôi nhớ đến hình ảnh chị ở Hồng Kông cũng tíu tít chào hỏi và trao đổi danh thiếp với hy vọng có nơi nào đó nhận ra năng lực và chiêu mộ mình. Dù là du học hay chuyển việc, có vẻ chị rất khao khát được trải nghiệm ở nước ngoài.
“Gì thế, Seo Yihyun, vẫn còn căng thẳng à? Sao thằng bé này im thin thít thế.”
Chị vừa uống cốc cà phê để ở hộc để cốc trên tay vịn ngăn cách giữa chúng tôi, vừa chọc ngón tay vào má tôi khi thấy vẻ mặt cứng đờ của tôi.
“Em vẫn thấy mấy bữa tiệc kiểu này gượng gạo sao ấy ạ… Với lại, em cũng lo khoản tiếng Anh nữa…”
Sau khi quyết định đi Chicago, tôi đã học tiếng Anh hai buổi một tuần với giáo viên dạy cho chị và anh Juhan. Tôi cũng tự học thêm, và buổi tối anh cũng kèm cặp tôi chút ít. Mà mấy buổi học với anh… hầu như toàn phát triển theo kiểu học mấy từ ngữ hay câu thoại ướt át, rồi cuối cùng biến thành màn dạo đầu cho những cử chỉ thân mật.
Dù sao thì cũng chỉ học thêm được vỏn vẹn 3 tuần. Thời gian đó không đủ để tôi lấp đầy sự thiếu tự tin về tiếng Anh cũng như tính cách kém giao tiếp của mình.
“Làm tốt mà cứ lo bò trắng răng. Thầy giáo khen em lắm đấy, bảo là vài tháng nữa sẽ vượt mặt Kwon Juhan, làm thằng đó dạo này vì em mà lao vào học như điên.”
Chị kể anh Juhan nghe tin tôi được đi vé hạng nhất và ở khách sạn 5 sao thì khóc ròng, bảo đây là đi du lịch sang chảnh chứ công tác nỗi gì, biết thế thì dù có chuyện gì cũng bám theo bằng được. Vừa nói thêm vào, chị Yuni vừa vỗ bồm bộp vào cái gối trên tay vịn vẻ thích thú.
Chị bảo phải chụp ảnh after-party gửi cho anh ấy tức chơi, nhưng trông chị có vẻ muốn chia sẻ khoảnh khắc hiện tại hơn là trêu chọc. Lúc ở gần thì cứ chí chóe, nhưng xa nhau rồi lại thấy trống vắng. Đôi khi tôi ghen tị với tình bạn của họ.
Suốt thời tiểu học và trung học, tôi chưa từng có một người bạn thân đúng nghĩa. Morae và anh trai dĩ nhiên là những người bạn quý giá, họ cũng hiếm khi tỏ vẻ yêu đương trước mặt tôi, nhưng sự gắn kết bền chặt của hai người họ giống như một luồng khí sắc nét hiện hữu ngay cả khi không nắm tay hay ôm ấp, khiến tam giác bạn bè của ba chúng tôi khó mà đạt được sự cân bằng hoàn hảo. Ngay cả giữa chị Yuni và anh Juhan – hai người giống nhau như sinh đôi hay bản sao – tôi cũng mang một màu sắc khác biệt.
Cứ suy nghĩ miên man như thế, tôi chợt nhận ra một điều đáng kinh ngạc rằng tôi có anh.
Sợi dây liên kết giữa tôi và anh không chỉ là niềm đam mê cháy bỏng dành cho nhau hay sự rung động của tình yêu. Anh là người đã khơi gợi được nhiều câu chuyện, cảm xúc và suy nghĩ nhất từ một kẻ khô cứng như bê tông là tôi, và là người đón nhận, thấu hiểu tất cả những điều đó không chút méo mó. Ý nghĩa của anh đối với tôi còn hơn cả một đối tượng để yêu đương.
Bất chợt, tôi nhớ anh. Cảm xúc rõ ràng và cụ thể đến mức mặt tôi nóng bừng lên trong xe tối, như thể vừa bị anh bắt quả tang.
Chiếc xe dừng lại trước một dinh thự ba tầng, chỉ cách “Biệt thự Playboy” nơi Hugh Hefner từng sống đúng một dãy nhà.
Như để đánh dấu bên trong đang có tiệc tùng, xung quanh lối vào tòa nhà gạch uy nghi và đồ sộ được trang hoàng bằng ánh đèn rực rỡ.
“Ánh sáng ở đây xịn sò quá. Yihyun à, chụp cho chị kiểu ảnh.”
Chị Yuni vừa ngắm nhìn dàn đèn gợi liên tưởng đến lễ hội ánh sáng mùa Giáng sinh, vừa lấy điện thoại từ chiếc xắc tay nhỏ ra thì mặt xị xuống.
“A, pin… Sạc dự phòng cũng hết sạch. Yihyun, lấy máy em chụp đi. Chị đang cập nhật trực tiếp chuyến công tác Chicago lên mạng xã hội mà. Chị cũng chụp tranh của em đăng lên rồi đấy, xem này, mới đó mà hơn 100 bình luận r… ơ… tắt ngóm rồi.”
Chúng tôi cùng bật cười khi chiếc điện thoại đen ngòm trong tay chị.
May mắn là điện thoại của tôi được sạc đầy ở khách sạn suốt buổi tối nên vẫn còn pin. Chị tạo dáng dưới cấu trúc hình vòm trước cửa, tôi đang mở khóa điện thoại để chụp thì chị bỗng phá vỡ tư thế, tò mò nhìn sang.
“Gì thế, gì thế?”
Đôi mắt nheo lại của chị trông đầy vẻ gian manh.
“Từ bao giờ bé ngoan Seo Yihyun lại cài mật khẩu điện thoại thế hả?”
“À… không phải thế… Em sợ đi du lịch lỡ làm mất… Đang chuyển vùng quốc tế nhỡ ai nhặt được gọi linh tinh thì chết…”
“Việc gì phải thanh minh thanh nga ghê thế. Tuổi này có bí mật là chuyện bình thường mà. Quá ư là bình thường luôn.”
Miệng nói vậy nhưng nụ cười tinh quái vẫn hiện rõ trên mặt chị. Có vẻ chị tin chắc việc tôi cài mật khẩu là có lý do khác, nhưng cũng không gặng hỏi thêm nữa.
Sau một hồi chụp ảnh, chị Yuni nhấn chuông, một người làm có gương mặt hiền hậu ra mở cửa. Bên trong dinh thự tựa như một mê cung. Đi dọc theo hành lang dài hun hút, qua vài căn phòng và phòng khách nhỏ, tiếng ồn ào náo nhiệt và tiếng nhạc của buổi tiệc ngày một rõ hơn.
Anh đã đến từ trước và đang đứng đợi ở cuối hành lang để đón chúng tôi. Anh không khoác áo vest, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu, mái tóc vốn được chải chuốt gọn gàng giờ lòa xòa vài sợi trước trán, trông tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tửu lượng của anh vốn rất khá nên tôi chưa từng thấy bộ dạng say xỉn của anh bao giờ, nhưng hôm nay dù chưa đến mức say, nhưng có vẻ rượu cũng là một phần lý do khiến anh hưng phấn như vậy. Thấy lạ lẫm, tôi liếc nhìn khuôn mặt ấy khi anh quàng tay lên vai tôi.
Trên những bậc cầu thang dẫn xuống sảnh lớn rộng hơn hẳn phòng khách khi nãy, anh ghé sát môi vào tai tôi thì thầm:
“Đã bảo đừng có làm đẹp quá rồi mà…”
Miệng thì nói vậy, nhưng bộ đồ tôi đang mặc lại chính là thứ anh đã đích thân chọn và tặng cho buổi tiệc này. Anh bảo vì tham dự với tư cách nghệ sĩ nên không cần quá trang trọng, rồi phối cho tôi một bộ suit dáng casual đi cùng áo thun kẻ sọc xanh trắng.
“Hừm… Cái gì đây nhỉ? Để thế này lại càng gây chú ý hơn đấy?”
Anh cụng trán vào thái dương tôi, tay nghịch ngợm kéo nhẹ chiếc khăn bandana nhỏ quàng trên cổ. Vài ánh mắt đang hướng về phía này khiến cổ họng tôi khô khốc.