Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 157
Reed ngồi cách tôi qua chị Yuni, ngả người ra sau nheo mắt lắc đầu.
“Không, nghĩ lại thì có khi lại đúng như dự đoán ấy chứ. Tác phẩm thế nào nhỉ… Một mặt cảm giác như nỗi hoài niệm da diết của một người già đang ở tuổi xế chiều nhìn về quá khứ, mặt khác lại giống như nỗi đau nhạy cảm của một thiếu niên đang chật vật đi xuyên qua tâm bão của tuổi trưởng thành.”
“À… ừm…”
Được nghe cảm nhận cụ thể và nhiệt tình về tranh của mình như vậy, tôi nghĩ mình nên phản hồi gì đó, nhưng đồng tình bảo anh nói đúng hay cảm ơn thì tôi lại không chắc cái nào mới phải phép. Thấy tôi cứ mân mê chân ly cocktail ngập ngừng, chị Yuni đỡ lời giúp.
“Thằng bé này mới triển lãm lần đầu đấy, nghe người khác cảm nhận về tranh mình là lại ngượng thế đấy.”
Sau đó ba chúng tôi trò chuyện thoải mái về đủ thứ chủ đề. Cảm giác như cuộc tán gẫu nhẹ nhàng giữa những người bạn thân. Khác với ấn tượng sắc bén ban đầu, Reed không phải là người khó gần. Đặc biệt là chị Yuni và anh ta mới gặp nhau chừng 2-3 phút mà cứ như thân nhau từ kiếp nào.
Đến đoạn Reed kể chuyện hài hước về một giám đốc bảo tàng nổi tiếng cực kỳ tự tin (đến mức thái quá) vào con mắt thẩm mỹ của mình, tại một kỳ Biennale đã nhầm cái thùng rác thật là tác phẩm nghệ thuật sắp đặt của một nghệ sĩ lớn, khi đang cười ngặt nghẽo thì tôi cảm nhận được một sức nặng đè lên hai vai từ phía sau.
“Chà, có vẻ mọi người đang vui nhỉ.”
Ngước lên, tôi thấy anh đang cười.
Tiếng piano đã dứt từ lúc nào, sảnh tiệc giờ đang phát một bản nhạc có tiết tấu nhanh hơn lúc mới đến. Ánh sáng mờ đi như trong club, đồng thời âm nhạc cũng lớn hơn. Mọi người hò reo đẩy cao sự hưng phấn.
“Xin lỗi vì cắt ngang… nhưng tôi có một người nhất định muốn giới thiệu với hai người. Tôi xin phép mượn người một lát nhé?”
Sau khi xin phép Reed, anh dẫn chị Yuni và tôi đến bộ sofa đặt ở góc trong cùng của sảnh. Trong số bốn, năm bộ sofa lớn nhỏ rải rác khắp sảnh, đây là khu vực nhỏ nhất nhưng được bài trí lộng lẫy và êm ái nhất.
Giữa những chiếc sofa và những chiếc bàn đứng tròn có lẽ được chuẩn bị riêng cho bữa tiệc hôm nay, khác với những người đang lắc lư theo nhạc, nhóm năm sáu người ở đây đang trò chuyện điềm đạm.
“Chloe, đây là những người bạn tôi đã nhắc tới. Giám đốc nghệ thuật của Phantom – Yuni, và nghệ sĩ… Yihyun.”
Anh lần lượt siết nhẹ tay trên vai chị Yuni và tôi, giới thiệu chúng tôi với họ, chính xác hơn là với người phụ nữ mặc bộ vest đen. Giờ đến lượt anh giới thiệu bà ấy với chúng tôi.
“Còn đây là…”
“Em biết bà ấy.”
Vì đứng cách qua anh nên tôi phải nhoài người tới trước mới thấy mặt chị Yuni. Anh cũng ngạc nhiên khi chị bảo đã biết người phụ nữ trước mặt là ai.
“Giám đốc cấp cao chi nhánh New York của H&W Gallery, bà Chloe Kent. Trước khi chuyển sang H&W, bà ấy từng là chuyên gia đấu giá mảng nghệ thuật hiện đại tại Christie’s New York suốt 15 năm.”
Chị Yuni trông hệt như một thư ký tài năng hưởng lương cao ngất ngưởng, bất chấp lớp trang điểm mắt khói đậm và phong cách ăn mặc cá tính mà “người lớn” thường không ưa. Người phụ nữ đang ngồi trên sofa nở nụ cười mỉm khó nhận ra trên đôi môi mỏng, đứng dậy chìa tay về phía chị.
“Có một người trẻ quan tâm đến tôi thế này, tự dưng thấy hồi hộp ghê. Chắc tôi không sống tệ bạc quá chứ?”
Dù bà ấy nói đùa, chị Yuni vẫn không thể cười thoải mái. Chị chăm chú theo dõi từng phản ứng của bà ấy với vẻ mặt mơ mộng như đứa trẻ gặp thần tượng.
“Tôi cũng không ngờ em ấy biết rõ đến thế. Có lẽ hồ sơ của hầu hết mọi người trong sảnh này đều nằm trong lòng bàn tay Yuni rồi. Đây là người không chỉ có hiểu biết và gu thẩm mỹ tuyệt vời, mà còn cực kỳ nỗ lực, và hơn nữa… còn có tham vọng.”
Anh nhấn mạnh từ cuối cùng như thể tham vọng mới là ưu điểm quyến rũ nhất của chị. Thấy người vốn không ủng hộ chuyện chị đi du học hay chuyển sang phòng tranh nước ngoài như anh giờ lại hết lời khen ngợi mình trước nhân vật quan trọng, chị Yuni nhướng mày ngạc nhiên nhưng cũng lén giơ ngón cái về phía anh.
Chloe Kent, người sở hữu bản lý lịch hoành tráng với tư cách Giám đốc cấp cao chi nhánh New York của một hệ thống phòng tranh toàn cầu có bảy chi nhánh, tự nhiên dẫn chúng tôi đến chiếc bàn đứng còn trống bên cạnh sofa. Một người phục vụ nhanh chóng dọn những ly rỗng ai đó để lại và mang rượu mới lên theo yêu cầu.
“Cậu Seo Yihyun đây là tân binh chưa chính thức ra mắt. Lần này cậu ấy giới thiệu vài tác phẩm thông qua triển lãm của Shushu, nhưng chỉ dừng ở mức thử nghiệm phi chính thức. Tôi định sẽ hỗ trợ hết mình để cậu ấy có một màn ra mắt để lại ấn tượng mạnh mẽ cho giới mỹ thuật.”
Trước lời tuyên bố thận trọng nhưng đầy chắc chắn của anh, Kent chỉ nghiêng ly champagne vừa đủ ướt môi, nở nụ cười thoáng qua. Nụ cười như đã hiểu ý.
Bà đặt ly champagne xuống bàn và nói:
“Nếu một tân binh chưa từng được công nhận hay thành công ra mắt ngay tại H&W New York Gallery, thì còn sự xuất hiện nào thành công hơn thế nữa.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Thấy anh đồng tình, nụ cười của bà ấy càng đậm hơn.
Chị Yuni đứng cạnh Kent và tôi đứng cạnh anh trao đổi ánh mắt chéo nhau. Ánh mắt chị Yuni đầy bối rối, như muốn hỏi tôi cuộc đối thoại này rốt cuộc là sao. Ra mắt tại một phòng tranh danh tiếng ở New York ư…? Cũng như chị, tôi hoàn toàn mù tịt.
“Việc có thể hỗ trợ để H&W triển lãm các tác phẩm của Pettibon mà cậu Liu đang sở hữu, rốt cuộc là… một đề nghị trao đổi nhỉ.”
Ánh mắt chị Yuni bận rộn đảo qua đảo lại giữa anh và Kent rồi lại nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung cứng đờ.
Anh đang dùng màn ra mắt của tôi làm điều kiện để giao dịch với Kent. Có vẻ là… như vậy.
“Tôi chỉ sở hữu ba tác phẩm thôi, nhưng cha tôi là fan lâu năm của Pettibon nên ông giữ hơn 30 tác phẩm quan trọng. Tôi biết H&W cũng sở hữu khá nhiều tác phẩm tiêu biểu của ông ấy, nhưng chà… tôi tin bà sẽ thấy hứng thú nếu xem qua danh sách bộ sưu tập của cha tôi. Đây sẽ được ghi nhận là triển lãm Pettibon quy mô lớn nhất thế giới.”
Nói xong, anh nở nụ cười quyến rũ, nâng ly mời cạn. Thái độ toát lên sự tự tin và thong dong rằng đối phương tuyệt đối không thể từ chối lời đề nghị này. Kent cũng có vẻ đón nhận thái độ tự tin của chàng trai trẻ tuổi một cách tích cực.
Chị Yuni và tôi cũng nâng ly theo, nhưng nhìn biểu cảm kỳ lạ không ra cười cũng chẳng ra nhăn nhó của chị, tôi đoán đối phương cũng đang nghĩ giống mình.
Cảm giác xa lạ về anh, người vừa rút ra quân bài “bộ sưu tập của cha” như một phương tiện để chốt hạ giao dịch.
“Với tư cách của tôi thì dĩ nhiên đây là lời đề nghị hấp dẫn… nhưng một cá nhân sở hữu hơn 30 tác phẩm của Pettibon mà giới mỹ thuật lại không biết đến sao?”
“Hầu hết ông đều mua ẩn danh, cho đến gần đây ông vẫn nằm trong ban điều hành của một phòng tranh có quy mô tương đối nên dễ dàng tiếp cận thông tin tác phẩm, và tham gia đấu giá chủ yếu qua người đại diện hoặc qua điện thoại. Hơn nữa, ông là người coi trọng ý nghĩa của việc sưu tập chứ không phải người thích phô trương quyền sở hữu, nên việc mua bán luôn diễn ra lặng lẽ.”
“Hừm, người sở hữu hơn 30 tác phẩm Pettibon thì chắc bộ sưu tập không chỉ dừng lại ở đó… Một nhà sưu tập tầm cỡ như vậy chắc tôi phải biết chứ nhỉ. Tôi có thể hỏi trước đây ông ấy từng điều hành phòng tranh nào không?”
Ánh mắt chị Yuni dán chặt vào anh. Có vẻ chị quan tâm đến việc liệu anh có trả lời câu hỏi đó hay không hơn là nội dung câu trả lời. Có vẻ bán tín bán nghi, nhưng chị Yuni dường như nghiêng về khả năng anh sẽ không trả lời. Không, đúng hơn là vẻ mặt chị như đang mong anh đừng trả lời.
“Ông là người sáng lập phòng tranh The Face ở Hồng Kông, và hiện là cố vấn danh dự.”
Anh trả lời không chút do dự.
Nhìn ánh mắt dao động và cơ mặt hơi cứng lại của chị Yuni… có vẻ như điều anh giấu chị và anh trai không chỉ là việc cô Suki Kim là mẹ mình.
Chuyện về cha anh, ngay cả tôi cũng mới nghe lần đầu.
Phòng tranh The Face.
Nếu tôi nhớ không nhầm, bữa tiệc tại dinh thự lớn ở Hồng Kông mà tôi tham dự chính là do The Face tổ chức, và đó cũng là nơi anh và Trưởng phòng Han lần đầu gặp gỡ và làm việc cùng nhau. Không biết những đồng nghiệp cũ gặp anh tại bữa tiệc đó có biết anh là con trai người sáng lập hay không, nhưng lúc đó tôi không nghe thấy câu chuyện nào gợi ý về điều này.
Nghe câu trả lời, Kent cau mày. Bà nghiêng đầu hỏi lại như thể vừa nghe một chuyện khó tin:
“Ông Nick Liu?”
Anh gật đầu.
“Christie’s Hồng Kông cũng từng mua khá nhiều tác phẩm từ The Face.”
“Tôi chưa từng nghe tin đồn con trai ông ấy cũng dấn thân vào ngành này.”
“So với danh tiếng của bố mẹ thì hoạt động của tôi còn mờ nhạt lắm.”
Miệng nói khiêm tốn, nhưng nụ cười của anh lại ám chỉ điều ngược lại. Hiểu được câu đùa, Kent cũng cười gật đầu.
“Ừm, tôi hiểu. Hoàn cảnh mà đi đường nhặt được tờ 1 đô la cũng bị bảo là nhờ bóng bố mẹ thì đúng là muốn giấu đi thật. Suki Kim và Nick Liu, họ nổi tiếng trong giới mỹ thuật như Picasso và Kahnweiler phiên bản phương Đông vậy. À, tôi ví von bố mẹ cậu như thế có thất lễ không nhỉ?”
Anh cười lắc đầu.
“Bà có ý khen ngợi thì sao tôi lại phật ý được chứ.”
“Cá nhân tôi cũng là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Suki Kim. Tiếc là vận may không mỉm cười nên chưa sở hữu được bức nào.”
Đôi môi chị Yuni nãy giờ vẫn im lặng khẽ hé mở như muốn nói gì đó với anh rồi lại mím chặt. Chị siết chặt ly cocktail màu xanh cốm rồi cụp mắt xuống. Việc gặp gỡ Chloe Kent dường như không còn khiến chị phấn khích nữa.
Do ánh đèn mờ ảo và sự tập trung vào câu chuyện, tôi khó mà đoán được anh thực sự không nhận ra phản ứng gượng gạo của chị hay đang cố tình lờ đi.
Anh đặt tay lên vai tôi, bóp mạnh một cái rồi nghiêng người về phía Kent.
“Thực ra, bắt đầu từ triển lãm của họa sĩ Seo Yihyun, tôi định mở chi nhánh phòng tranh của mình tại New York và hoạt động ở đây. Tất nhiên, tôi mong muốn có mối quan hệ hợp tác với H&W, đơn vị có ảnh hưởng to lớn trong giới mỹ thuật New York.”
“Giám đốc.”
Chị Yuni bất giác gọi anh bằng tiếng Hàn với vẻ mặt tự ngạc nhiên về hành động của mình. Kent quay sang hỏi chị có sao không. Chị Yuni vội vàng trấn tĩnh, nở nụ cười gượng gạo. Đó là khoảnh khắc khẳng định chắc chắn rằng anh không chỉ chưa nói với tôi, mà cũng chưa hề hé răng với chị về chuyện chi nhánh New York.
“À… xin lỗi. Tôi phải gọi điện cho nhân viên còn ở Seoul. Nếu không phiền… tôi xin phép ra ngoài một lát được không ạ?”
Xin phép xong, chị Yuni vội vã lướt qua. Anh giữ vai chị lại hỏi có chuyện gì, chị liếc nhìn Kent rồi bảo có lẽ do uống quá nhiều từ bữa tiệc trước, nhờ anh khéo léo nói đỡ với bà ấy giúp.