Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 161
Bữa tiệc kéo dài đến tận 2 giờ sáng. Hầu hết khách khứa đã ra về từ khoảng 12 giờ đến 1 giờ, nhưng nhóm cuối cùng bao gồm chúng tôi được Jane và Connor tiễn ra xe và tản mác vào màn đêm Chicago cũng đã là khoảng 2 giờ sáng.
Sau khi chào tạm biệt mọi người ồn ào như những người bạn lâu năm, vừa lên xe, anh đã luồn tay vào tóc làm rối tung lên rồi rút thuốc ra ngậm. Ngồi ghế trước, anh hạ kính xe xuống, luồng không khí lạnh lẽo ẩm ướt của màn đêm lướt qua mặt. Thật sảng khoái.
“Chuyện chi nhánh New York. Giám đốc không có gì để nói với em sao?”
Chị Yuni ngồi ngay sau ghế lái bên cạnh tôi, không thể chờ đợi thêm được nữa mà lên tiếng trước.
“Em biết đó là chuyện anh đã suy nghĩ từ lâu mà. Có cần phải hoảng hốt như mới nghe lần đầu thế không?”
Anh nhả khói thuốc dài ra phía cửa sổ rồi trả lời, giọng khàn đặc, trĩu nặng vì mệt mỏi.
“Anh từng nói một lúc nào đó sẽ mở chi nhánh nước ngoài. Anh nói bâng quơ như một giấc mơ muốn đạt được trong tương lai xa xôi nào đó lúc uống rượu, lúc ăn trưa, lúc uống cà phê. Nhưng rồi đùng một cái, khi cả bọn chẳng hay biết gì thì giấc mơ đó thành hiện thực, anh bảo sẽ đi New York ngay… Làm sao mà không hoảng hốt cho được?”
Giọng chị không nhanh như đang cãi vã, có vẻ chị đang cố gắng hết sức để không bị cảm xúc chi phối. Hai tay khoanh trước ngực chị tự bấu chặt lấy cánh tay mình.
“Triển lãm Chicago rồi lại chồng chéo với việc chuẩn bị triển lãm chung vào nửa cuối năm, cả em và các nhân viên khác… cả phòng tranh đều bận tối mắt tối mũi còn gì. Lúc đó mà lôi chuyện chi nhánh New York ra thì chắc chắn mấy đứa sẽ rối trí thêm nên anh cố tình im lặng. Anh định về Seoul rồi mới nói, xin lỗi vì để em biết theo cách này… Yuni à.”
Anh xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt chị.
“Đừng gán ghép quá nhiều ý nghĩa vào thời điểm anh nói ra chuyện này. Được không?”
Từ phía tôi không nhìn thấy chính diện mặt anh, nhưng chỉ qua góc nghiêng hốc hác cũng đủ thấy hôm nay là một ngày không hề dễ dàng với anh.
Nhưng có lẽ với chị Yuni cũng vậy. Không biết chị có nghe chuyện về gã tóc vàng và vụ ẩu đả của anh không, nhưng không phải để so sánh mức độ một cách khách quan… Tôi chỉ thấy tiếc cho bầu không khí lạnh lẽo bất đắc dĩ này, khi nghĩ rằng đêm nay chắc chắn chẳng mấy vui vẻ gì đối với anh, chị và cả tôi nữa.
“Trưởng phòng Han có biết không ạ?”
Chị Yuni hỏi. Anh quay người lại ngồi ngay ngắn, rít một hơi thuốc.
“Chị ấy đang phản đối vì cho rằng quá sớm. Quay về rồi nói về thành quả lần này thì phản ứng sẽ khác thôi. Anh sẽ tìm cách thuyết phục.”
“Tại sao đột nhiên anh lại vội vàng như vậy?”
“……”
Chị Yuni đợi một lúc lâu, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời cho câu hỏi đó.
“Đột nhiên đồng ý phỏng vấn, rồi tự bỏ tiền túi ra tổ chức tiệc với quy mô quá sức… em đã thấy lạ rồi. Trước giờ anh chưa bao giờ dùng tiền cá nhân cho công việc kinh doanh mà.”
Chị ấy ngừng lại một chút, rồi thở hắt ra một hơi dài thườn thượt, đưa tay làm rối mái tóc mình. Khoảng cách từ khu Old Town về khách sạn chẳng bao xa. Dù cả thành phố vẫn chìm trong sương mù, nhưng tôi đã có thể nhận thấy đích đến đang dần hiện ra ở cuối con đường trải dài thẳng tắp trước mắt.
“Những nhân vật tai to mặt lớn từ các phòng tranh lớn ở New York được mời đến, cả chi phí máy bay lẫn khách sạn đều do Giám đốc chi trả hết phải không?”
Anh gác tay phải lên bệ cửa sổ, ngón tay day day thái dương. Ngồi ở ghế sau, tôi cũng có thể nghe thấy tiếng rít thuốc thật sâu của anh.
“Chỉ là trước đây tôi không thấy cần thiết nên không đầu tư vào, chứ chưa bao giờ tôi có ý định rạch ròi quá mức giữa tiền túi cá nhân và quỹ của Phantom cả.”
“Em đi theo Giám đốc bao nhiêu năm rồi, anh nghĩ em sẽ tin điều đó sao?”
“…….”
Anh rời lưng khỏi ghế, dập điếu thuốc vào gạt tàn trên xe.
“Em biết thừa gia thế của Giám đốc không tầm thường. Nhưng mà… em cũng biết kể từ khi Phantom mở cửa, chưa một lần nào anh dựa dẫm vào cái nền tảng đó. Thế nhưng… tại sao đột nhiên tham vọng mở chi nhánh lại lớn đến mức anh phải công khai cả gia thế mà bấy lâu nay vẫn luôn giấu kín để đi chào mời như vậy?”
Giọng của chị ấy nghe có vẻ hoang mang hơn là trách móc. Dáng vẻ của anh hôm nay đến tôi còn thấy lạ lẫm, thì với người đã kề vai sát cánh cùng anh mấy năm nay như chị không biết còn ngỡ ngàng đến mức nào. Chẳng cần phải vắt óc tưởng tượng cũng hiểu được.
Ngay cả khi khói thuốc đã tan hết, anh vẫn không kéo cửa kính xuống mà trả lời bằng một chất giọng khô khốc:
“Anh chỉ phán đoán trên phương diện kinh doanh thôi. Buổi triển lãm của Shushu sẽ là một cơ hội tốt, và nếu mở chi nhánh ngay khi tổ chức màn ra mắt phá cách cho Seo Yihyun, thì sẽ chẳng còn cách quảng bá nào tốt hơn thế nữa. ―Chỉ có vậy thôi. Đã quyết định rồi thì phải thay đổi đường lối và hành động dứt khoát.”
Nếu như tôi cũng hỏi anh câu hỏi giống chị và nhận được câu trả lời như thế, có lẽ tôi cũng khó mà hoàn toàn bị thuyết phục.
Bởi vì những cảm xúc có phần phức tạp về cha mẹ, cùng sự hoài nghi của anh khi sống giữa những kẻ luôn xoi mói, liên kết nhất cử nhất động của anh với gia thế, dường như đã trở thành một phần cốt lõi trong niềm tin và bản ngã của anh, chứ không chỉ dừng lại ở sự bất mãn về một cuộc sống bị che phủ bởi bóng tối.
Việc không tiết lộ gia thế, hay việc không lôi nó vào công việc kinh doanh chắc chắn không phải là hành động vô nghĩa. Đó là ấn tượng tôi nhận được qua những câu chuyện về gia đình anh. Và nếu mượn lời chị và anh Juhan khi ở Hồng Kông, thì suy nghĩ của hai người họ cũng chẳng khác là bao.
Chẳng mấy chốc, hình dáng khách sạn đã hiện ra rõ nét trong màn sương mù. Chị vừa xoa xoa cánh tay trần vừa nói:
“Sau khi đi Hồng Kông về, anh cứ lui tới căn biệt thự ở UN Village để làm việc… hóa ra là anh âm thầm xúc tiến chuyện chi nhánh New York ở đó suốt sao?”
Giờ thì giọng chị nghe đã mệt mỏi lắm rồi. Có vẻ chị không còn ý định truy vấn anh thêm nữa, ít nhất là ở ngay lúc này.
“Đúng như lời Kwon Juhan nói nhỉ. Ai mà ngờ được anh lại ở đó ủ mưu tính kế thật chứ.”
Nhớ lại câu nói đùa của anh Juhan vào cái ngày bốn chúng tôi ngồi ăn hamburger trên sân thượng nhà anh khi mùa hè vẫn còn nồng nhiệt, chị bật cười muộn màng, tiếng cười nghe như tiếng gió thoát ra khỏi quả bóng xì hơi.
Chiếc xe dừng lại trước sảnh chính khách sạn. Trong bầu không khí im lặng đến khô khốc, chị là người đầu tiên bước xuống xe.
Trong lúc đi về phía sảnh thang máy, tôi tranh thủ liếc nhìn anh, gương mặt anh dường như chẳng hề dao động trước sự hỗn loạn của chị. Trông anh như đang bị chiếm giữ bởi một vấn đề khác, một vấn đề nào đó lớn hơn mà tôi không rõ là gì.
Trong thang máy lúc 2 giờ sáng, chỉ có ba người chúng tôi.
Chị phải xuống trước ở tầng 12, lúc này đứng trước cửa thang máy, tay mân mê chiếc ví cầm tay và nói:
“Giám đốc là chủ sở hữu của Phantom, em biết anh không có nghĩa vụ phải giải thích từng li từng tí cho chúng em về mọi quyết định liên quan đến Phantom, chuyện đời tư hay quan hệ gia đình lại càng không cần phải nói. Thế nhưng mà… biết được mọi chuyện theo cách này… em không tránh khỏi cảm thấy tủi thân. Xin lỗi nhé. Dù có tỏ ra tài giỏi thế nào thì em cũng chỉ là một đứa trẻ con thôi.”
Anh đứng tựa lưng vào vách đối diện cùng với tôi, nhìn theo bóng lưng của chị mà không thể vội vàng mở lời, chỉ vuốt tóc ra sau và thở dài thườn thượt. Thang máy vừa đi qua tầng 7 để lên tầng 8.
Chị xoay nửa người lại nhìn tôi.
“Còn em… em đã biết trước rồi sao?”
Đó là ánh mắt pha trộn một nửa sự tin chắc rằng tôi đã biết. Nói cách khác, một nửa còn lại là chị ấy vẫn chưa dám chắc chắn.
“A… chuyện đó….”
“Chuyện chi nhánh New York thì Seo Yihyun cũng chỉ mới nghe chiều nay thôi.”
Trong lúc tôi còn đang do dự chưa biết trả lời sao cho khôn khéo nhất, anh đã lên tiếng thay tôi. Nghe qua thì có vẻ như anh đang cố bao che cho tôi vậy.
“Vậy ý anh là, em ấy đã biết trước việc Giám đốc là con trai của Nick Liu và Suki Kim sao?”
Một câu hỏi sắc bén của chị. Không có nghĩa là chị ác ý như muốn cầm dao đâm thẳng vào điểm yếu vừa lộ ra, mà chỉ là chị đang chờ đợi một câu trả lời.
“…….”
Anh không phủ nhận khiến chị thở dài, rồi vươn tay đặt nhẹ lên vai tôi.
“Chị không hỏi để trách móc là tại sao anh ấy kể cho em mà lại giấu bọn chị. Chỉ là tò mò thật nên mới hỏi thôi, đừng có làm cái mặt đó.”
Đúng lúc đó, giọng nói điềm tĩnh của loa phát thanh thông báo đã đến tầng 12, cửa thang máy mở ra. Chị nở một nụ cười gượng gạo, còn tệ hơn là không cười, bóp nhẹ vai tôi một cái rồi thả ra. Ánh mắt mệt mỏi của chị hướng về phía anh.
“Hôm nay anh vất vả nhiều rồi. Hẹn gặp anh 10 giờ sáng mai ở sảnh.”
Cửa thang máy đóng lại trước khi anh kịp nói lời cảm ơn chị.
Từ tầng 12 lên tầng 16, khoảng thời gian chưa đầy một phút trôi qua trong im lặng, ngột ngạt như thể không khí đang bị rút cạn mà không gây ra tiếng động nào.
“Chủ nhật… không thể đi cùng em được rồi, làm sao đây?”
Có lẽ đó là nỗ lực để thay đổi không khí. Anh bước ra khỏi thang máy, mở lời về một chủ đề hoàn toàn khác và quàng tay qua vai tôi. Anh kéo cổ tôi lại để hôn lên thái dương, tôi cảm nhận được sự mệt mỏi đậm đặc toát ra từ anh.
Gần cuối buổi tiệc, anh nhận được lời mời ăn trưa vào chủ nhật từ Chloe Kent và vài nhân vật quan trọng khác. Có vẻ như câu chuyện giữa anh và Kent đang tiến triển theo hướng tích cực. Vì lẽ đó, lịch trình ăn trưa của chúng tôi đành phải hủy bỏ.
Những điều tôi muốn hỏi và muốn nghe từ anh lúc này không phải là những chuyện đó, nhưng có vẻ đây không phải thời điểm thích hợp.
“Dù sao thì buổi tối chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà….”
Tôi lầm bầm, vòng tay ôm lấy eo anh một cách ngượng nghịu khi anh dùng thẻ từ mở cửa phòng. Cạch. Đẩy cánh cửa bên phải của lối vào được thiết kế mở rộng sang hai bên, anh mỉm cười ngắn ngủi như muốn cảm ơn vì tôi đã thấu hiểu.
Tại sảnh nhỏ trước lối vào, nơi chia ngả rẽ sang phòng master của anh, phòng khách và phòng tôi, anh không buông tôi ra mà nắm tay kéo thẳng về phía phòng ngủ của mình.
“Ờm….”
Trước lực tay tôi đang chần chừ kéo ngược lại, anh dừng bước và quay đầu nhìn.
“Hôm nay, mình ngủ riêng được không ạ?”
“…….”
“Giờ cũng muộn lắm rồi… mai là ngày khai trương chính thức nên sáng anh phải ra ngoài sớm mà.”
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt anh trông như màn hình điện thoại bị trầy xước dữ dội khi trượt dài trên mặt đường nhựa.
Anh buông tay tôi ra, lướt những ngón tay vô định lên mép chiếc tủ trang trí nơi đặt bình hoa, đèn ngủ và điện thoại như thể đang kiểm tra xem người ta có dọn dẹp sạch sẽ hay không.
“Em thực sự lo cho tôi sao? Hay là, em đang gián tiếp bày tỏ rằng em muốn ngủ riêng?”
“…….”
Tôi biết anh đã hối hận ngay khi câu nói ấy chưa kịp dứt. Anh ngậm chặt miệng, thở hắt ra một hơi nặng nề qua đường mũi rồi đưa tay vuốt mặt như muốn xóa đi vẻ mệt mỏi.
“Xin lỗi, câu vừa rồi chỉ là lời giận cá chém thớt ngu ngốc thôi. Xin lỗi em…. Cả ngày hôm nay… có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi trở nên nhạy cảm quá… Hôm nay cứ theo ý em ngủ riêng thì tốt hơn.”
Nối tiếp chị, đến lượt anh cũng nở một nụ cười gượng gạo như muốn nói rằng cảm ơn em đã chịu đựng một ngày vất vả. Chúc em ngủ ngon. Anh hôn chúc ngủ ngon rất ân cần, nhưng tôi không thể nào ngủ ngon được, và chắc anh cũng vậy. Nếu biết trước thế này, thà rằng cứ ngủ cùng nhau, chạm vào da thịt và hơi ấm của nhau để xoa dịu nỗi bất an và mệt mỏi còn hơn. Tôi trằn trọc hồi lâu trong hối hận.