Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 163
Không gian triển lãm không chật hẹp như tôi nghĩ. Tổng cộng khoảng 10 tác phẩm được trưng bày với không gian đủ rộng để không ảnh hưởng đến cá tính của nhau. Nhìn những người đang trôi dạt trước những bức tranh theo cách riêng của họ, tôi bước đến dựa nhẹ vai vào bức tường trống bên phải lối vào, nơi không treo bất cứ thứ gì.
Tuy khách tham quan không nhiều và đa số quan tâm đến hai tác phẩm mới nhất hơn, nhưng có một người đàn ông dừng lại trước bức <Sự cô lập> lâu đến mức khiến tôi chú ý.
Người đàn ông đứng thẳng người, chống tay lên chiếc ô dài bọc nilon, là một người châu Á với mái tóc dài chớm qua vai. Chỉ nhìn thoáng qua góc nghiêng thì không thể chắc chắn, nhưng có vẻ là người Hàn Quốc. Và cũng chỉ cần nhìn thoáng qua góc nghiêng cũng đủ đoán được người đàn ông này sở hữu ngoại hình rất sáng sủa và tuấn tú.
Ngay cả sau khi va phải hai ba thiếu niên đang khúc khích cười trước bức <Sự cô lập> – tác phẩm mang đầy vẻ táo bạo và tinh nghịch trong cách thể hiện so với hai tác phẩm gần đây, người đàn ông ấy vẫn đứng đó thêm một lúc lâu nữa.
Sau đó, người đàn ông đi lại giữa ba bức tranh và kiểm tra chú thích đến mấy lần như thể đang muốn xác nhận xem điều mình nhìn thấy có phải là sự thật hay không.
Giữa những người di chuyển chậm rãi như đi dạo và chỉ dừng lại trước tranh tối đa 10 giây, hành động của người đàn ông này không thể không gây chú ý.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên tôi đối mặt trực tiếp tại hiện trường với ý nghĩa của bức tranh không phải là phương tiện để tôi thể hiện bản thân, mà là một bức tranh để người xem diễn giải, cảm nhận và tiếp nhận theo ý họ.
Nỗi xấu hổ ban đầu dần tan biến, thứ treo ở đó không còn là điểm yếu của tôi nữa.
Nó là chủ đề cho những câu đùa cợt nhẹ nhàng của tất cả khách tham quan ở đây, bao gồm cả người đàn ông tóc dài kia, là cuộc sống thường nhật vô vị lướt qua như đèn đường hay cửa kính cửa hàng, hoặc là chính điểm yếu của họ mà họ đang nhìn thấy.
Cuối cùng người đàn ông cũng chậm rãi bước đi.
Đi được vài bước khỏi bức tranh, người đàn ông quay lại nhìn, quả nhiên là một mỹ nam hơn mức bình thường. Ánh mắt anh ta chạm vào tôi đang đứng dựa tường, tôi khẽ mỉm cười theo đúng phép lịch sự đã học từ giáo viên tiếng Anh, nhưng người đàn ông phớt lờ lời chào của tôi và bước ra khỏi phòng triển lãm với vẻ mặt đanh lại.
Đó không phải là gương mặt vui vẻ của người vừa tìm thấy một bức tranh ưng ý. Có lẽ lý do anh ta nhìn tranh tôi lâu như vậy không mấy tích cực, tôi cảm thấy hơi áy náy, nhưng những thứ đã treo ở đó là những thực thể tồn tại độc lập khỏi tay tôi rồi. Dù nó có làm ai đó sa sầm mặt mày thì giờ tôi cũng chẳng làm gì được nữa.
Tôi đứng dựa tường quan sát khách tham quan khoảng 30 phút. Trong lúc nhìn những phản ứng đa dạng của mọi người khi xem tranh mình thật kỳ lạ, tôi cảm thấy ham muốn vẽ một cái gì đó trỗi dậy.
Ham muốn vẽ vời vốn luôn bắt đầu từ bên trong tôi, nay lại được khơi gợi từ một hướng khác.
Tôi muốn phơi bày bản thân mình nhiều hơn nữa trước cảm giác lạ lẫm đầy thú vị ấy, nhưng đã đến lúc phải di chuyển cho kịp lịch trình đã lên kế hoạch.
Trước khi rời khỏi phòng triển lãm, tôi quay lại nhìn như người đàn ông lúc nãy. Những bức tranh từng sinh ra từ bên trong tôi và từng là một phần của tôi, nhưng giờ đây chúng đang tồn tại không liên quan gì, được trao cho những ý nghĩa mới bởi người khác và sống động với những hình thái khác nhau tùy theo quan điểm của họ.
Cặp đôi vừa lướt qua lúc tôi ngồi ở ghế dài ban nãy đang dừng lại trước bức <Sự cô lập> và trò chuyện với vẻ mặt nghiêm túc. Tôi nhìn thêm một chút rồi bước ra khỏi phòng triển lãm mà không còn chút lưu luyến nào.
Tầng 2 vẫn ồn ào như thể bữa tiệc vẫn đang diễn ra, nhưng may mắn là tôi đã có thể trực tiếp gửi lời chúc mừng đến Shushu. Tuy đang bận rộn, nhưng anh vẫn tranh thủ rời vị trí một chút để tiễn tôi ra tận cửa phòng tranh.
“Sợ em phàn nàn là anh bao bọc quá mức nên đã cố không làm thế… nhưng thành phố lạ lẫm, trời lại đang mưa, hay là em cứ đi xe đi.”
Anh cầm chiếc ô có đường kính rộng đủ cho hai người dùng, nghiêng hẳn về phía tôi và lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt.
Nhưng trước khi gặp anh, tôi vẫn sống tốt và coi những phiền toái như việc che ô đi xe buýt vào ngày mưa hay sự khó chịu của đôi tất ướt sũng nước ngấm vào giày thể thao là một phần hiển nhiên của cuộc sống. Thậm chí những hạt mưa lúc này đã nhỏ đi nhiều, chỉ còn lất phất bụi bay.
Nhìn gương mặt anh như thể vừa nghe tin tôi định tay không lao vào biển lửa, tôi không nhịn được cười.
“Em sẽ ghé thăm hai phòng tranh hôm qua chưa đi được rồi về thẳng khách sạn, mỗi khi di chuyển em sẽ nhắn tin báo ngay cho anh. Anh biết thừa em sẽ không làm gì khiến anh phải lo lắng mà.”
Anh rút tay khỏi túi quần, chỉnh lại cổ áo khoác cho tôi và khẽ thở dài. Hơi thở anh phả vào vùng trán tôi.
“Thường là thế, nhưng thỉnh thoảng em lại có những hành động bất ngờ làm tôi thót tim.”
Tôi đã từng thế sao? Hình như tôi chưa bao giờ làm gì đáng lo ngại mà. Thấy tôi ngước nhìn với vẻ mặt thắc mắc, anh cười như thể chịu thua rồi đưa ô cho tôi.
Sau đó, tôi gần như phải ép anh vào trong trước khi anh kịp giãn cơ mặt và tiếp tục dặn dò đủ thứ những điều rất thông thường, rồi tôi bắt đầu bước đi trên con phố mưa.
Tôi thong thả dạo quanh hai phòng tranh mà hôm qua không kịp ghé vì đã dành quá nhiều thời gian ở Bảo tàng Nghệ thuật Chicago, rồi đi bộ về lại khách sạn, tổng cộng mất hơn 4 tiếng đồng hồ. Ngoại trừ 15 phút nghỉ ngơi uống cà phê và ăn muffin tại một quán gần phòng tranh thì tôi đã đứng suốt nên về cuối đôi chân trở nên nặng trĩu.
Trong thang máy lên phòng khách sạn, tôi phải nắm lấy tay vịn và dựa người vào góc. Nghĩ đến việc đã lâu rồi mới cảm nhận được sự mệt mỏi về thể xác thế này, tôi cười ngẩn ngơ khi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa thang máy bóng loáng.
Mới vài tháng trước thôi, việc ngày nào cũng chuyển đồ và ướt đẫm mồ hôi áo phông là chuyện thường ngày, giờ nghĩ lại thấy xa xôi quá. Hơn nữa, hiện tại tôi đang ở Chicago, một thành phố mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Cơ thể mệt mỏi, nhưng trong đầu tràn ngập những hình ảnh muốn vẽ khiến lòng tôi nôn nao. Lời anh nói rằng trải nghiệm là tài sản của người sáng tác quả không sai. Từ buổi sáng khi đối diện với tranh mình treo ở phòng triển lãm, cho đến khi trở về khách sạn, tất cả những gì tôi nhìn, nghe và cảm nhận đều là những kích thích châm chích như kim châm vào da thịt cảm quan, khiến những giọt máu đỏ tươi rỉ ra sống động.
Tuy vẫn chỉ là những hình ảnh rời rạc chưa tụ lại thành một ý tưởng hoàn chỉnh, nhưng tôi muốn nắm bắt lấy trước khi chúng trở nên cùn mòn.
Vừa về đến phòng, tôi cởi áo khoác và bắt đầu phác thảo ngay. Tôi ghi lại những hình ảnh mình muốn qua vài trang ký họa đơn giản. Chỗ nào cần thiết thì ghi chú ngắn gọn thêm vào.
Vì thời gian không còn nhiều, tôi tập trung hoàn thành bốn, năm trang phác thảo rồi vội vàng cởi đồ vào phòng tắm. Đợi đến lúc tắm xong bước ra, tôi thấy anh đã ở trong phòng mình.
Anh đang đứng trước bàn bên cửa sổ, cúi xuống nhìn cuốn sổ ký họa, rồi ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Anh sang lúc nào vậy ạ?”
Chẳng cần cố gắng, vừa nhìn thấy anh là cơ mặt tôi đã giãn ra và nụ cười chực trào. Tôi cắn nhẹ môi dưới, cố kìm lại những bước chân đang muốn nhanh hơn để tiến về phía anh. Anh lướt ánh mắt nhanh chóng khắp toàn thân tôi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Cảm giác như ánh nhìn đói khát cuồng nhiệt như đang vuốt ve ấy đang siết chặt lấy cơ thể vừa tắm xong của tôi.
“À… xin lỗi em. Thấy nó mở sẵn nên tôi có xem qua một chút.”
Anh kìm nén ham muốn trong ánh mắt rồi xin lỗi.
“Không sao đâu ạ.”
Tôi cười lắc đầu với khi thấy anh đặt trang giấy trên tay xuống với vẻ mặt hối lỗi. Anh vò nhẹ mái tóc ướt của tôi giữa các ngón tay rồi nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi. Câu nói rằng anh xem tranh cũng không sao có vẻ đã khiến đối phương vui mừng.
Tôi muốn ngửi kỹ hơn mùi hương của anh, mùi hương đậm đà, mãnh liệt nhưng không hề thô tục, mà có sức nặng như chìm sâu xuống đáy, nên tôi thận trọng vùi mũi vào vai áo khoác. ‘Mùi hương ấy’ chỉ thoang thoảng như có như không, nhưng tất cả các loại nước hoa và mọi sự kết hợp mà anh dùng tôi đều thích.
“Sự kiện kết thúc tốt đẹp chứ anh?”
“Ừm, sự kiện thì ổn, nhưng mà….”
Tôi ngước nhìn gương mặt đang bỏ lửng câu nói của anh. Anh nheo mắt, vén những lọn tóc ướt của tôi ra sau tai và nói.
“Anh bảo đi ăn trưa cùng vào ngày mai thì Shushu tỏ thái độ bất mãn ra mặt…. Đâu nhất thiết phải là kinh doanh hay gì đó, chỉ là xã giao tạo mối quan hệ thôi mà. Dù đã đỡ hơn trước nhưng cậu ấy vẫn khép kín một cách cố chấp.”
Có vẻ như cảm thấy mình đã than thở hơi dài về chuyện tôi không cần biết, anh dừng lại ở đó rồi xem đồng hồ, thay đổi sắc mặt và mỉm cười dịu dàng.
“Tôi muốn tắm lại một lần nữa trước khi đi. Em vừa chuẩn bị vừa đợi nhé?”
“Vâng ạ.”
Sau khi anh về phòng mình, tôi sấy tóc trước. Tôi không cố tình nuôi dài, nhưng trước khi đến Chicago, lúc đi cắt tóc cùng anh tôi cũng chỉ tỉa qua loa, nên độ dài tóc lỡ cỡ, nếu không vén ra sau tai thì trông hơi luộm thuộm.
Tôi cũng chẳng biết vuốt sáp hay gel để làm đỏm, nên vừa nghĩ bụng chắc về Seoul phải cắt ngắn thôi, vừa cởi dây đai áo choàng tắm để thay đồ thì chuông cửa reo. Có vẻ chị đã chuẩn bị xong sớm hơn dự kiến và lên trước. Tôi buộc lại dây áo quanh eo và đi ra cửa.
“Ai đấy ạ?”
“……Có anh Liu Wei Kun ở đó không?”
“…….”
Sau một thoáng khựng lại, giọng nói vang lên bên ngoài không phải là của chị.
Nhìn qua mắt mèo trên cửa, tôi thấy một người đàn ông đang đi đi lại lại trước cửa. Trông không giống nhân viên khách sạn, nhưng người đó đã gọi đúng tên anh nên tôi cũng không thể giả vờ không biết.
Vừa nắm tay nắm cửa bên trái kéo vào trong, tôi đã nhận ra ngay vị khách, là người đàn ông đã đứng rất lâu trước bức <Sự cô lập> ở phòng tranh sáng nay.
Sự trùng hợp kỳ lạ khiến mắt tôi tự động mở to, nhưng phía bên kia có vẻ hoàn toàn không nhận ra tôi. Người đàn ông với vẻ nôn nóng cau mày, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Cậu là người Hàn à?”
Khi tôi trả lời phải, ánh mắt đầy nghi hoặc của anh ta quét qua tôi một lượt trong bộ áo choàng tắm. Người đàn ông không hề có ý định che giấu ý đồ muốn tìm hiểu xem tôi là cái thá gì.
“Chủ phòng này đâu? Cậu tự tiện mở cửa thế này có được không đấy? Anh ta sẽ cáu lắm đấy.”
Cái giọng điệu như thể một vị khách như anh ta còn hiểu rõ anh hơn là tôi, người đang mở cửa từ bên trong căn phòng này.
“Anh ấy… đang tắm.”
Nghe câu trả lời của tôi, người đàn ông nhún vai chép miệng vẻ ngán ngẩm. Qua câu lầm bầm “Ban ngày ban mặt mà làm trò hay nhỉ”, tôi đoán anh ta đang nghĩ tôi và anh vừa mới quấn lấy nhau làm tình xong. Thêm vào đó, có vẻ anh ta đã kết luận tôi là một đối tác tình dục nào đó mà anh dẫn về phòng.
“Tôi vào trong đợi một chút được chứ?”
Nghe như là xin phép, nhưng người đàn ông không đợi trả lời mà đã bước một chân vào trong cửa. Nhưng đúng như lời anh ta nói, tôi không có quyền tùy tiện cho bất kỳ ai vào phòng. Tôi kính đáo chắn trước mặt người đàn ông, tỏ vẻ khó xử.
“Trước tiên anh cho tôi biết nên báo lại là ai đã….”
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên khi liếc nhìn tôi. Anh ta có vẻ không có ý định che giấu hay giảm nhẹ bất kỳ cảm xúc nào của mình đối với tôi.
“Baek Yuni đến rồi à?”
Là tiếng của anh.
Anh kéo chiếc khăn đang trùm trên đầu xuống, nhìn ra từ phòng master rồi chậm rãi bước ra ngoài cửa. Chỉ với khuôn mặt vô cảm và ánh mắt ấy, thật khó để đọc được cảm xúc của anh khi nhìn thấy người đàn ông kia.
“Gì đây.”
Trước phản ứng thù địch của anh, người đàn ông lắc đầu cười.
“Mấy năm mới gặp lại mà anh nói thế à?”
“Tôi hỏi là cái gì.”
Anh đi chân trần đến tận cửa, kéo tay tôi lùi về phía sau lưng mình. Nhìn thái độ dồn ép đầy áp lực của anh, có vẻ đây không phải là một vị khách đáng hoan nghênh.
Người đàn ông nhìn luân phiên cả anh và tôi vì cả hai đều đang mặc áo choàng tắm, rồi nhanh chóng nhìn thẳng vào anh như thể chuyện đó chẳng quan trọng.
“Có chuyện cần nói nên tôi mới đến.”