Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 164
“Chúng ta thân thiết đến mức cậu cứ thế tìm đến bảo có chuyện cần nói là tôi phải xẻ bớt thời gian quý báu ra để nghe à?”
“Tranh của Shushu bán chạy thật đấy. Hôm nay mới khai trương mà thấy dán nhãn Sold Out gần hết rồi. Cậu ấy cũng ở khách sạn này đúng không?”
“Thì sao, cậu định đe dọa gì à?”
Người đàn ông cười khẩy, liếc mắt nhìn xuống, rồi gõ gõ chiếc ô dài bọc nilon xuống nền gạch ở sảnh.
“Anh, anh giỏi thật đấy. Tôi ngạc nhiên thật sự, rốt cuộc anh cũng tìm ra họa sĩ của <Sự cô lập> rồi sao?”
“…….”
Anh ta giống như một kẻ đi chọc ngoáy khắp nơi để tìm ra điểm yếu nào đó của anh. Nhưng so với một kẻ đang nhắm vào điểm yếu của đối phương, chính người đàn ông này trông lại giống như đang bị dồn vào đường cùng hơn.
Anh trừng mắt nhìn người đàn ông với vẻ mặt phức tạp, cân nhắc xem nên xử lý tình huống này thế nào, rồi quay lại nhìn tôi đang đứng phía sau bên trái một chút và đưa ra quyết định.
“Vào thư phòng đợi đi.”
Không chỉ với tôi mà ngay cả với các thành viên Phantom, anh chưa bao giờ dùng mệnh lệnh dứt khoát theo kiểu đó.
Anh chỉ tay về phía cửa thư phòng đối diện, nằm ngay cạnh phòng master qua một góc tường, rồi tránh sang một bên. Người đàn ông lướt qua, liếc nhìn tôi một cái với ánh mắt tò mò pha chút khinh miệt nhẹ, rồi bước vào thư phòng và đóng cửa lại.
Sau khi thở hắt ra một hơi sâu như kéo từ tận đáy phổi lên, anh quay hẳn người lại đối diện với tôi. Gương mặt chồng chất mệt mỏi nở một nụ cười khó xử.
“Là một kẻ anh quen ngày xưa… hắn cũng vẽ tranh. Không biết tại sao lại đến tận Chicago, nhưng chắc anh phải nghe xem hắn nói gì đã.”
“…….”
“Em thấy rồi đấy… không khí này không phải kiểu có thể lờ đi được….”
“Đúng là… vậy thật.”
“Haiz… Tôi thực sự không định thế này đâu…. Lại không giữ lời hứa được rồi, làm sao đây? Hay là em đi cùng Yuni nhé?”
Có lẽ nghĩ phản ứng thụ động của tôi là sự bất mãn với tình huống này, anh nắm lấy hai vai, cúi người xuống nhìn vào mặt tôi, ánh mắt dò xét đầy vẻ hối lỗi. Khuôn mặt của một người đàn ông lúng túng vì vô tình phải hủy hẹn hò liên tiếp. Chính xác là gương mặt như vậy.
Nhưng tôi không hề bất mãn chuyện hủy hẹn ăn tối. Được ở cùng nhau thì tất nhiên là tốt hơn, nhưng tình huống này đâu phải lỗi của anh, tôi hoàn toàn không có ý định tỏ thái độ khó chịu hay oán trách gì cả.
“Nếu em ở lại… có làm anh bận tâm không?”
“…….”
Câu hỏi của tôi có vẻ bất ngờ khiến anh khựng lại một chút, rồi lắc đầu quả quyết.
“Không, sao lại bận tâm chứ. Hoàn toàn không có chuyện đó. Tôi chỉ sợ em thất vọng vì hẹn cứ bị hủy liên tục thôi.”
“Em đâu phải muốn đi ra ngoài, em muốn ở cùng Giám đốc mà… nên nếu anh thấy ổn thì em muốn ở lại đây. Em cũng… lo lắng không biết có chuyện gì.”
Bàn tay đang nắm vai tôi chuyển lên nâng nhẹ cằm tôi. Ánh mắt đang nhìn xuống tầm ngực anh giờ chạm vào mắt. Tôi sợ anh sẽ nhận ra trong từ ‘lo lắng’ ấy có chứa cả sự hẹp hòi không muốn để anh ở lại một mình với người đàn ông khác.
“Có khi nào, là người ngày xưa….”
“…….”
Gương mặt đang tiến lại gần định hôn tôi khựng lại. Tôi lắc đầu, đẩy nhẹ vào ngực anh. Tôi thấy lạ lẫm với chính mình khi định hỏi câu đó. Dù ý thức được là đang yêu nhau, nhưng tôi vẫn cần thêm thời gian để thích nghi với việc hành xử như một người yêu thực sự.
“Không, không có gì đâu ạ. Em sẽ giải thích rõ với chị. Anh mau vào đi.”
Anh giữ vai tôi lại khi tôi định quay đi.
“Em đang hỏi có phải thằng đó là người yêu cũ của tôi không hả?”
“…….”
“Đúng không?”
Giả sử có là quan hệ đó đi nữa, tôi cũng biết rõ nó không liên quan gì đến mối quan hệ hiện tại của chúng tôi. Cũng không phải là tôi không tin anh, chỉ là, tôi không muốn để lộ dáng vẻ xấu xí ghen tuông nên không trả lời. Tôi muốn trốn vào đâu đó, cảm thấy vành tai nóng lên và máu dồn lên mặt.
“Em cứ hỏi đi. Em là người có tư cách truy vấn tôi về những chuyện như thế mà.”
Anh lắc nhẹ vai, cứ cố nhìn vào mặt tôi. Tôi đưa tay che mặt và đẩy anh ra.
“Anh, anh cứ… nói chuyện trước đi đã.”
Bàn tay đang giữ vai tôi trượt xuống cánh tay, và cuối cùng ôm lấy khuôn mặt tôi. Gương mặt đỏ bừng của tôi rốt cuộc cũng bị phơi bày, nhưng anh không lấy đó làm trò trêu chọc. Khuôn mặt nhìn xuống tôi chỉ toàn vẻ nghiêm túc.
“Lát nữa… tôi sẽ kể hết cho em nghe.”
Vừa dứt lời, anh ôm chầm lấy tôi. Bản thân cái ôm không phải là hiếm, nhưng lần này không đúng thời điểm dự đoán nên tôi hơi bất ngờ. Hơn nữa, một lực mạnh mẽ như muốn khắc ghi vào lòng đang siết chặt lấy thân trên tôi.
Nghĩ đến hành trình của anh sau khi đến Chicago, một hành trình chẳng có lấy một chút thảnh thơi cả về thời gian lẫn tinh thần, tôi cảm thấy cái ôm này dường như không chỉ bao hàm tình huống hiện tại. Đến mức tôi cảm thấy có lỗi vì đã không ôm anh trước, dường như tôi đã hiểu ra rằng anh đang phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn đến nhường nào.
“Tôi sẽ kể hết.”
Tôi gật đầu trước giọng nói lầm bầm như muốn nhấn mạnh thêm lần nữa của anh, rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn ấy. Sau một hồi đắn đo, tôi còn vỗ nhẹ lên tấm lưng vững chãi ấy vài cáo khiến đối phương bật cười như một người vừa nhận được sự an ủi bất ngờ từ một đứa trẻ lên bốn lên năm.
Anh quay về phòng master để thay quần áo trước, còn tôi cũng bước về phòng mình để gọi điện báo tình hình cho chị.
Tôi đã lo chị sẽ thất vọng vì cuộc hẹn bị hủy, nhưng ngược lại, giọng chị nghe có vẻ nhẹ nhõm. Chị bảo rằng trong lòng ai cũng biết rõ sẽ rất gượng gạo nhưng bên ngoài vẫn phải diễn cảnh vui vẻ hòa thuận, tình cảnh đó thật áp lực, nên thế này hóa ra lại hay. Tôi chẳng biết nói gì thêm trước lời của chị.
Để phân tán sự chú ý đang dồn hết về phía thư phòng, sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi cởi áo choàng và thay quần áo. Tôi ngồi xuống trước bàn định chỉnh sửa lại những bản phác thảo ban nãy, nhưng chẳng thể nào tập trung nổi.
Đang định lấy một lon bia từ chiếc tủ lạnh nhỏ đặt ở khu bếp giữa phòng khách và phòng tôi thì chuông cửa lại vang lên lần nữa.
“A, Yihyun…. A Wei, à không, Giám đốc Liu có bên trong không?”
Lần này là Shushu, cậu ấy vẫn mặc nguyên bộ trang phục tham dự buổi lễ khai trương tôi thấy ở phòng tranh lúc sáng.
“Vâng…. Nhưng hiện tại anh ấy đang có khách và đang nói chuyện.”
Đằng nào cũng là đang quản lý các mối quan hệ cho chi nhánh New York thôi chứ gì. Shushu lầm bầm với vẻ mặt không hài lòng rồi chỉ tay vào phía trong cửa.
“Tôi ngồi đợi ở phòng khách một chút được không?”
Có vẻ như cậu lại sắp có thêm một vấn đề đau đầu nữa tìm đến, nhưng… nếu là Shushu thì chẳng có lý do gì để không mời vào nhà cả.
Sau khi dẫn cậu vào phòng khách, tôi hỏi có muốn uống gì không. Shushu ban đầu định nhờ pha cà phê, nhưng bỗng gọi giật lại khi tôi đang đi về phía bếp và bảo hãy cho mình một lon bia. Đến khi tôi quay lại phòng khách thì trên tay là hai chai bia.
“Cảm ơn cậu, đừng bận tâm đến tôi, Yihyun cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu ạ. Trước khi tác giả đến thì tôi cũng đang định lấy một chai bia ra uống.”
“Nếu cậu uống cùng tôi trong lúc chờ đợi thì tôi cảm ơn còn không hết ấy chứ.”
Shushu cũng không khách sáo từ chối.
Shushu ngồi xuống chiếc ghế sofa nhung đơn có đặt chiếc gối lụa màu xanh da trời, còn tôi chọn chỗ ở chiếc ghế sofa y hệt đối diện qua một chiếc bàn nhỏ. Đó là vị trí mà nhìn sang cửa sổ bên phải có thể thấy phía Đông Chicago, còn nhìn thẳng thì bao quát được toàn bộ phòng khách. Ngoài chỗ chúng tôi ngồi, trong phòng khách còn bố trí thêm hai bộ sofa nữa, không gian và tiện nghi đủ rộng để khoảng hai mươi người có thể tổ chức một bữa tiệc nhẹ.
“Tôi đã xem tranh rồi, vẽ tốt lắm.”
“A…. Chắc là anh bận lắm, vậy mà vẫn dành thời gian xem. Cảm ơn anh.”
“Hôm nay tôi mới biết tác giả của <Sự cô lập> là Yihyun đấy.”
“…….”
“Cái tên A Wei đó, dù làm việc trong giới mỹ thuật nhưng cậu ấy vốn không hay treo tranh trong nhà, vậy mà riêng tác phẩm đó thì hễ chuyển nhà là lại treo ở nơi dễ nhìn thấy nhất.”
Tất cả những ai hiểu rõ về anh đều nói rằng bức <Sự cô lập> đặc biệt với anh như thế nào. Nghe những lời đó tất nhiên là vui rồi, nhưng tôi không ngờ ngay cả Shushu cũng hùa vào nói thêm.
“…Tại sao vậy ạ?”
Nhận ra ánh mắt của tôi, Shushu rời miệng khỏi chai bia và bật cười. Sợ mình nhìn chằm chằm quá mức thất lễ nên tôi xin lỗi rồi vội quay đi.
“Không, chỉ là… nghe tác giả gọi anh ấy là ‘tên đó’ khiến tôi hơi bất ngờ….”
Shushu lại cười như thể đã đoán trước được, rồi cậu nghiêng chai bia, nhướn mày tinh nghịch về phía tôi.
“Lúc làm việc mà không suôn sẻ thì tôi còn chửi thề ghê hơn thế nhiều.”
Có lẽ do tôi đang làm vẻ mặt không tin nổi, Shushu cứ nhìn tôi cười mãi.
“Việc hỏi tất cả những người lần đầu đến chơi nhà rằng họ nghĩ chủ đề của bức tranh kia là gì, giống như một thú vui của A Wei vậy. Cậu ấy là kẻ sở hữu nhiều tác phẩm nổi tiếng, nhưng lại tỏ ra ám ảnh đặc biệt với bức tranh đó…. Thế mà hóa ra Yihyun lại là tác giả của <Sự cô lập>, và còn có nhân duyên với Trưởng phòng từ trong quá khứ nữa. Không hiểu sao lại có thể dây dưa với nhau như thế được nhỉ. Tôi sống chưa lâu lắm đâu, nhưng thỉnh thoảng thấy cuộc đời thật buồn cười. Đúng không?”
Shushu cười cay đắng như một người đã từng trở thành chất liệu cho một vở hài kịch do cuộc đời dàn dựng rồi uống một ngụm bia.
Với một người trông lúc nào cũng rạng rỡ như cậu thì tất nhiên cuộc đời cũng là những tình huống thực tế diễn ra nơi hoang dã chứ không phải trong nhà kính. Dù vẫn biết những gì nhìn thấy chưa phải là tất cả, nhưng bỗng nhiên tôi thấy có lỗi vì dường như mình đã vô thức mang định kiến về Shushu.
“A Wei đối xử tốt với cậu chứ?”
“……Dạ?”
Câu hỏi như một đòn tập kích bất ngờ khiến tôi bị sặc bia, ho khù khụ một cách thảm hại. Thà đỏ mặt vì bị sặc còn may mắn chán.
Shushu vừa xin lỗi vừa hỏi tôi có sao không, nhưng vẫn cười như thể thắc mắc sao tôi lại ngạc nhiên đến thế.
“Tôi với A Wei là bạn từ hồi mẫu giáo, chỉ cần nhìn thái độ cậu ấy đối với Yihyun là biết ngay. Với lại tên đó có vẻ cũng chẳng có ý định giấu giếm gì đâu.”
Tôi biết thừa mà, tên đó nếu đã quyết tâm giấu thì dù có hẹn hò với ai đến Thần cũng bị lừa cho xem. Nghe Shushu bồi thêm câu đó, tôi chỉ biết mân mê chai bia tội nghiệp trên tay.
“Tuy tôi hỏi là có đối tốt không, nhưng xem ra với Yihyun thì cậu ấy ở mức độ chết mê chết mệt rồi. Đúng không?”
Shushu giục tôi kể thử xem, có vẻ cậu cũng thấy phản ứng của tôi thú vị. Càng như thế, mặt tôi càng nóng bừng lên như lửa đốt. Ngay cả việc yêu đương chỉ có hai người với anh tôi còn chưa hoàn toàn quen, giờ phải nói về chuyện đó trước mặt người khác vẫn là một rào cản quá cao đối với tôi.
Trong lúc tôi đang cố gắng tìm cách chuyển chủ đề thì từ phía hành lang nối liền với phòng khách vang lên tiếng mở cửa thư phòng. Có vẻ cuộc trò chuyện đã kết thúc. Tôi vuốt ngực thở phào nghĩ thầm may quá, đặt chai bia lên bàn và đứng dậy.
“……Seonyu?”
Hành lang nối từ phòng khách đến thư phòng và phòng master không dài. Hơn nữa, từ chỗ tôi và Shushu ngồi có thể nhìn thẳng vào hành lang đó. Người mà Shushu đang chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa như thể nhìn thấy ma và gọi tên không phải là anh. Hai đầu lông mày Shushu nhíu chặt lại như nghi ngờ chính đôi mắt mình.
“A, anh….”
Người đàn ông bước ra từ thư phòng trước anh đã phản ứng lại với giọng nói của Shushu, còn anh đi ngay phía sau, vừa nhìn thấy tình huống này liền nhăn mặt, cắn chặt môi dưới, một vẻ mặt đầy thất bại. Nhưng đôi mắt của Shushu chỉ dán chặt vào người đàn ông kia.
“Tại sao cậu… lại ở đây….”
“À…. Em, đợt này đang tìm hiểu để mở triển lãm cá nhân ở Seoul, nghe nói phòng tranh bên em sẽ giới thiệu một địa điểm tốt nên em mới cất công đến xem thử… hóa ra là anh Wei Kun.”
Người đàn ông đi qua hành lang, chần chừ bước ra đến lối vào phòng khách, cười gượng gạo rồi vuốt sau gáy. Anh ta nhìn Shushu bằng ánh mắt phức tạp và thận trọng mở lời.
“Anh vẫn khỏe chứ? Tác phẩm… ngày càng tốt hơn rồi.”
“…….”
“Mắt cá chân… thế nào rồi.”
“Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi chứ.”
Shushu cười chua chát, cúi xuống nhìn chai bia trong tay.
Khoảnh khắc nghe nhắc đến chuyện mắt cá chân, một trang ký ức trong đầu tôi lật mở. Những kết quả tìm kiếm trên mạng kể về quá khứ của Shushu, người đã phải từ bỏ múa vì chấn thương mắt cá chân liên tiếp và tác dụng phụ nhiễm trùng sau phẫu thuật.