Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 166
Anh nhìn chằm chằm vào hư không, phá vỡ giọng điệu điềm tĩnh và nhấn mạnh từng lời.
“Shushu là Omega, còn tên khốn Hong Seonyu đó… theo tôi biết thì là một Beta gay nằm dưới từ trong trứng nước, đã thế còn tham lam tình dục gấp đôi người thường. Vậy mà một thằng như thế lại đi với Omega?”
Phải nói chuyện gì nghe lọt tai chút chứ. Anh đang chỉ trích Hong Seonyu như thể người đang ở ngay trước mắt, và nói thêm.
“Tất nhiên không phải cứ là đàn ông Omega thì đều thích nằm dưới khi quan hệ, nhưng bản năng của hầu hết Omega đều thiên về hướng đó. Bởi vì với Alpha và Omega, bản năng tình dục hoạt động mạnh mẽ hơn Beta rất nhiều. Và Shushu là người đã lớn lên và chấp nhận tuân theo bản năng cùng định mệnh của mình ngay từ khi phân hóa thành Omega. Nếu ví Shushu và Hong Seonyu là hai người đàn ông đồng tính Beta… thì chẳng khác nào hai người ‘nằm dưới’ với bản tính không thể thay đổi đang hẹn hò với nhau, nên đứng trên lập trường của tôi – người biết rõ bản chất của Hong Seonyu thì thật nực cười. Hai thằng đàn ông trưởng thành đâu phải định yêu kiểu Platonic (tình yêu thuần khiết không tình dục). Chuyện hai đứa nó yêu đương bao gồm cả đời sống tình dục là chuyện không tưởng.”
Ngừng một chút, anh hỏi có thể hút thuốc được không. Thay cho câu trả lời, tôi cầm bao thuốc và bật lửa nằm gần phía mình đưa cho anh. Mùi hương đăng đắng tỏa ra cùng làn khói. Anh hít vào thật sâu rồi nhả khói ra một hơi dài và nói.
“Khoảnh khắc nghe tin hai người họ sẽ cùng đi du học New York, tôi đã lờ mờ đoán được mục đích của Hong Seonyu là gì… nhưng vấn đề là.”
Hai đầu lông mày nhíu chặt, anh day mạnh lên mí mắt như đang đau đầu. Không khó để suy luận rằng nguồn gốc số tiền du học đó là từ Shushu.
“Tôi đã không thể nói với Shushu rằng mình từng có quan hệ với Hong Seonyu trong quá khứ, rằng tôi biết hắn là thằng khốn thế nào, và bạn trai của cậu ấy đang lợi dụng cậu cho sự thành công của hắn.”
Không lời nào trong số đó là dễ dàng để nói với một người bạn lâu năm. Anh vuốt mặt một cái rồi rít một hơi thuốc sâu, chỉnh lại tư thế ngồi.
“Cậu là Omega, không có tương lai với đàn ông Beta đâu…. Tôi đã cố dùng những lời lẽ sáo rỗng mà mình chẳng hề để tâm đó để khuyên can, nhưng hoàn toàn vô hiệu.”
Lúc đó hai người họ đã hẹn hò được hơn một năm, để chia cắt hoàn toàn, tôi chỉ còn cách phơi bày toàn bộ quá khứ dây dưa giữa mình và Hong Seonyu để gây sốc cho Shushu. Nhưng trước gương mặt hạnh phúc của người bạn đang chìm đắm trong tình yêu và tin tưởng tuyệt đối vào đối phương, lựa chọn đó không hề dễ dàng.
“Nếu nói hết ra… có thể ngăn được việc cậu ấy đi New York với Hong Seonyu ngay lúc đó, nhưng đằng nào thì Shushu cũng phải chịu cú sốc bị phản bội. Nếu cộng thêm cả cú sốc rằng mối tình đầu quá đỗi trân quý lại là đối tượng của bạn thân mình… thì liệu tinh thần của cậu ấy lúc đó còn yếu đuối hơn bây giờ rất nhiều, có chịu đựng nổi không….”
Anh gác tay cầm điếu thuốc lên tay vịn ghế, nhìn xuống đầu điếu thuốc đang tỏa khói rồi lắc đầu, sau đó lại chậm rãi đưa điếu thuốc lên môi.
“Lúc đó tôi chỉ tranh thủ kỳ nghỉ ghé Seoul một chút nên phải quay lại Hồng Kông ngay, và khi đã quay lại cuộc sống thường nhật, việc ngăn cản cậu ấy qua điện thoại từ một đất nước khác càng thêm hạn chế.”
Lần này, anh cúi gằm mặt xuống như một tội nhân.
“Rốt cuộc là vì thế, vì sợ hãi cú sốc mà cậu ấy sẽ phải chịu đựng ngay trước mắt mình nên đã không can ngăn quyết liệt hơn.”
Giọng nói đầy vẻ tự trách. Đột nhiên anh nâng ly rượu lên, uống liền mấy ngụm whisky không đá rồi rít thuốc giống như một người đang cố gắng tự trừng phạt mình, dù chỉ gián tiếp, bằng những chất độc hại cho cơ thể như rượu và thuốc lá.
Người yêu của Shushu là người đàn ông từng có quan hệ với anh trong quá khứ. Tôi đã nghĩ câu chuyện sẽ trôi theo hướng Shushu biết được điều đó và buộc phải chia tay, nhưng tình hình còn phức tạp hơn thế.
Cuối cùng có vẻ anh đã chọn cách không nói cho Shushu biết về quá khứ và bản chất của Hong Seonyu, và nếu vậy thì lý do hai người chia tay chắc chắn không phải vì chuyện đó.
“Hai người đó rốt cuộc vẫn đi New York theo kế hoạch, và ngạc nhiên là sau khi đến New York họ còn sống chung thêm 2 năm nữa.”
Anh khẽ cười khẩy rồi uống thêm một ngụm rượu. Giờ đây câu chuyện của anh trôi đi như những lời độc thoại hồi tưởng quá khứ.
“Mà, gọi là 2 năm không chia tay chứ cũng chẳng biết có phải là khoảng thời gian họ toàn tâm toàn ý với nhau không. Chỉ là không bị bắt quả tang thôi, chứ ai biết được cái trò đó có diễn ra suốt 2 năm hay không.”
Anh nhếch mép cười cay độc, dụi tắt điếu thuốc đã ngắn ngủn vào gạt tàn bằng động tác thô bạo.
“Shushu phải phẫu thuật tái tạo gân Achilles do chấn thương trong lúc tập luyện, cậu ấy vẫn đều đặn đến trung tâm để trị liệu phục hồi. Lúc đó kết quả phẫu thuật rất hoàn hảo, khả năng tiếp tục múa là rất cao, không đến mức phải lo lắng. Nhưng một ngày nọ, chuyên gia trị liệu phụ trách phải về sớm vì việc gia đình, Shushu vốn hay ngại người lạ nên thay vì tập với chuyên gia khác, cậu ấy đổi lịch và về nhà sớm hơn dự định rất nhiều.”
Qua cụm từ “cái trò đó” mà anh nói trước đây, tôi có thể đoán được phần nào những gì diễn ra sau đó. Dù có thể đoán trước nhưng cảm giác miệng lưỡi khô khốc khiến tôi lần đầu tiên uống ngụm bia đang cầm trên tay. Bia đã nguội ngắt.
“Ngay trên chiếc giường mà cậu ấy vẫn ngủ mỗi đêm và bắt đầu ngày mới cùng người yêu, hay ít nhất là người đàn ông tin là người yêu, cậu ấy phải chứng kiến cảnh người yêu mình đang quằn quại rên rỉ, chìm đắm trong tình dục đến mức không hề hay biết cửa phòng ngủ đã mở, trong khi đang làm tình mãnh liệt với một người đàn ông khác. Hình ảnh người yêu mình đang thở hổn hển, sướng đến phát điên trong vòng tay một người đàn ông khác với dáng vẻ hoàn toàn khác so với khi ôm cậu ấy….”
Gương mặt tôi nhăn lại dữ dội như thể chính mình trở thành nhân chứng tại hiện trường. Tôi đặt chai bia xuống bàn, ôm đầu và cúi xuống. Một câu chuyện thật kinh khủng.
“Sau đó thì… mọi thứ rối tung lên. Tôi cũng chỉ nghe Shushu kể vắn tắt nên không biết chi tiết, nhưng Shushu bỏ chạy, tên khốn đó trần truồng không mảnh vải che thân đuổi theo để giữ Shushu lại… Trong lúc giằng co ở cầu thang chung cư, Shushu vừa gào khóc vật vã như người điên vừa bước hụt chân, khiến cái mắt cá chân vừa phẫu thuật bị chấn thương thêm lần nữa. Nghe nói lúc đó cậu ấy còn không cảm thấy đau… tinh thần hoảng loạn đến mức đó cơ mà.”
Có lẽ dù có đau đớn hơn nữa cậu ấy cũng không cảm thấy được. Tính từ lúc anh giới thiệu Hong Seonyu là đã 1 năm, cộng thêm 2 năm ở New York, chỉ chừng đó thôi cũng là tổng cộng 3 năm bên nhau, vậy mà phải chứng kiến cảnh ngoại tình của người yêu theo cách đó… Không chỉ Shushu, mà bất kỳ ai cũng chẳng thể nào giữ được bình tĩnh. Là tôi… nếu là tôi….
Tôi tìm lại chai bia vừa đặt xuống và nắm lấy. Bia nguội ngắt, vị đắng gắt hơn và ga thì nhạt thếch, nhưng tôi cứ máy móc nuốt chất lỏng đó xuống.
“Thế là cuộc đời vũ công của Shushu, và cả mối quan hệ của hai người cũng chấm dứt. Tất nhiên Hong Seonyu cũng không còn nhận được hỗ trợ tài chính từ Shushu nữa. Sau đó không biết hắn dùng cách gì, nhưng nghe nói hắn nghỉ học khoảng 1 năm rồi cuối cùng cũng tốt nghiệp.”
Anh nói với giọng điệu như thể chuyện về sau của Hong Seonyu thế nào cũng chẳng quan trọng rồi lại rót đầy ly. Vừa nhấm nháp từng chút một ly rượu vừa rót, anh đau đớn tiếp tục câu chuyện.
Anh kể rằng khoảng 1 năm sau tai nạn, anh cùng Trưởng phòng mở Phantom ở Seoul, và phải mất thêm 1 năm nữa để đưa chiếc máy ảnh vào tay Shushu, lúc đó đã hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế và giúp cậu tập trung vào nhiếp ảnh đến mức tổ chức được triển lãm cá nhân đầu tiên.
Anh nặng nề thổ lộ về cảm giác tội lỗi mà mình đã cảm nhận trong suốt thời gian dõi theo Shushu. Tôi không thể nói được lời nào.
“Giờ đây khi mọi chuyện với Hong Seonyu đã kết thúc, nếu Shushu biết được quá khứ giữa tôi và tên khốn đó, và biết cả hai đều đã im lặng về sự thật đó… thì có lẽ lần này cậu ấy sẽ không thể vực dậy nổi nữa. Cậu ấy sẽ nghĩ tất cả những lời đề nghị, mọi lời nói và hành động tôi dành cho cậu ấy suốt thời gian qua chỉ là sự thương hại xuất phát từ cảm giác tội lỗi. Vì cậu ấy bẩm sinh đã là người có suy nghĩ tiêu cực mà.”
Khi đứng trước tác phẩm <Lovers on the bed>, tại sao anh ấy lại tỏ thái độ thù địch với tác phẩm hay tác giả đến vậy? Khi Hong Seonyu xuất hiện trở lại trước mắt, tâm trạng anh ấy rốt cuộc đã ra sao? Tôi không có ý tỏ ra kiêu ngạo rằng mình biết tất cả, nhưng cũng có thể phỏng đoán và đồng cảm được phần nào.
Nghĩ đến khoảng thời gian anh đã đối xử với Shushu trong khi phải gánh vác sức nặng của cảm giác tội lỗi không hề nhẹ nhàng ấy như một phần cơ thể mình, tôi cụp mắt xuống, khẽ khàng nói:
“Em xin lỗi…”
“……”
Dù giọng nói rất nhỏ nhưng anh vẫn không bỏ lỡ. Tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang chạm vào gương mặt mình, nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ trả lời câu hỏi mà ánh mắt ấy đang gửi gắm.
“Về chuyện tác giả Shushu… việc em đã ghen tuông một cách trẻ con…”
Anh bật cười, đó là nụ cười như thể chưa từng nghĩ tôi sẽ phản ứng như vậy. Khi tôi nâng tầm mắt vốn đang hướng về phía đầu gối lên, gương mặt anh với nụ cười nhạt và hơi ấm dịu dàng đang nhìn tôi. Anh không còn là người đàn ông dường như bị chôn vùi trong quá khứ, lẩm bẩm kể chuyện một mình lúc nãy nữa, mà đã trở về là anh của hiện tại, người đang chăm chú nhìn tôi vào khoảnh khắc này.
“Choi Inwoo là trường hợp phát hiện phân hóa ngay sau đó nên mới chuyển vào Minton từ cấp hai, và làm bạn từ lúc ấy… còn Shushu thì đã ở bên tôi từ mẫu giáo.”
H.M.I.S., nơi quy tụ con cái của giới siêu giàu châu Á, tuy không chính thức tuyên bố là cơ sở giáo dục dành riêng cho Alpha và Omega, nhưng để chuyển vào từ cấp hai trở đi, học sinh bắt buộc phải được xác nhận đã phân hóa thành Alpha hoặc Omega. Còn để nhập học từ mẫu giáo và tiểu học, ít nhất một trong hai phụ huynh phải là Alpha hoặc Omega. Đó cũng không phải là quy định chính thức, nhưng là một luật ngầm tồn tại rõ ràng.
Tuy thỉnh thoảng vẫn có học sinh Beta lẫn vào ở cấp hai và cấp ba, nhưng chỉ giới hạn trong những trường hợp gia thế có sức ảnh hưởng đặc biệt xuất chúng, còn hầu hết những trường hợp không phân hóa đều sẽ chuyển trường do áp lực vô hình. Không, điều đó gần như đã trở thành một truyền thống, một quy trình hiển nhiên được thừa nhận trong H.M.I.S. Vì thế, theo lời giải thích của anh, những học sinh hoàn thành chương trình giáo dục phổ thông tại đó có thể xem là những Alpha và Omega thuộc tầng lớp đặc quyền cao nhất.
“Với một kẻ là con một và vô tâm với người khác đến mức bị gọi là lạnh lùng như tôi, cậu ấy giống như anh em ruột thịt cùng nhau lớn lên vậy. Nhưng mà… không một ai, không một trường hợp nào có thể ưu tiên hơn cảm xúc của em cả.”
Anh khẳng định chắc nịch bằng giọng điệu đầy quả quyết. Về điểm này, những hành động anh thể hiện trong suốt thời gian qua đã đủ để tôi tin tưởng tuyệt đối.
“Em không… lo lắng về chuyện đó đâu.”
Thấy tôi lầm bầm, anh lại mỉm cười một lần nữa rồi cứ thế nhìn tôi thật lâu. Dù cả hai đều đã trải qua một ngày mệt mỏi và chưa ăn tối, nhưng tôi chẳng hề thấy đói. Ngoài cửa sổ trời đã tối đen từ lúc nào.
“Ai cũng có thể giữ khoảng cách khách quan và cái nhìn lạnh lùng trước việc của người khác để đưa ra những kết luận nghe có vẻ hợp lý và những lời khuyên sáng suốt… Nhưng hễ đụng đến chuyện của chính mình thì… dù đã có kết luận rồi vẫn cứ do dự. Lý do đơn giản thôi. Kết luận dù có vẻ hoàn hảo đến đâu cũng vẫn sẽ có lỗ hổng, và cái xác suất thất bại nhỏ nhoi mà người ta có thể dễ dàng gạt bỏ trong cuộc đời người khác lại trở thành nỗi sợ hãi không thể phớt lờ trong cuộc đời mình. Nỗi sợ về xác suất thất bại chỉ 1% ấy bịt chặt miệng, trói chặt chân con người ta… biến ta thành kẻ ngu ngốc, dù biết càng để lâu vấn đề càng tồi tệ nhưng vẫn không thể đưa ra quyết định.”
Tôi hiểu rõ hơn ai hết anh đang nói gì, bởi chính tôi cũng từng vì nỗi sợ hãi đó mà bỏ mặc sự im lặng của bố và lảng tránh vấn đề.