Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 168
Bàn tay đang vuốt ve má tôi luồn vào tóc rồi trượt xuống nắm lấy gáy. Anh thì thầm một lần nữa trong tư thế trán chạm trán.
“Hãy yêu anh một cách đáng kinh ngạc hơn nữa đi.”
“……”
“Không cần phải là phương pháp lành mạnh hay đúng đắn gì cũng được, cứ yêu đến mức anh phải thực sự kinh ngạc… Hãy quên hết cả sự tự chủ hay phẩm giá khi đối diện với anh. Hãy tham lam với anh đến mức bị người đời chỉ trỏ là kẻ tồi tệ, anh muốn em như vậy.”
“……”
“Không thế thì không được, có lẽ anh sẽ không chịu nổi.”
Nghe như thể chính bản thân anh đã và đang yêu tôi theo cách lệch lạc, vượt quá giới hạn như vậy rồi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay đang ôm trọn cổ mình bằng hai tay. Anh ấn môi lên mí mắt và sống mũi, rồi kéo cổ tôi lại gần hơn, áp sát mặt vào nhau và hôn thật dài lên thái dương cùng vành tai.
“Việc đây là lời tôi chưa từng nói với bất kỳ ai trước đây, dường như là giá trị duy nhất anh có thể trao cho em qua câu nói này…”
Vì thế anh nói rằng lời tỏ tình của mình thật thảm hại trước tình yêu của tôi, rồi thì thầm như thổi gió vào tai tôi bằng chất giọng khô khốc tưởng chừng sắp vỡ vụn như miếng bánh quy.
“Anh yêu em.”
Đó là lời thì thầm rất nhỏ, chỉ đủ để mình tai tôi nghe thấy. Nhưng chỉ cần tôi nghe được thì câu chuyện ấy đã là quá đủ rồi.
Sau lời thì thầm yêu thương bằng giọng trầm khàn ấy là đôi môi chồng lên nhau, và trong những khoảnh khắc môi không chạm nhau, anh lại nói lời yêu, như thể đôi môi anh tồn tại chỉ để hôn tôi và nói yêu tôi vậy.
Dù chia sẻ với nhau bao nhiêu cảm xúc và câu chuyện, chúng tôi vẫn ngầm tránh né những cách diễn đạt trực tiếp để định nghĩa mối quan hệ, nhưng dường như anh đã quyết tâm không còn tiết kiệm lời nói nữa.
Tuy lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, ý nghĩa tình yêu mà đôi môi anh buông ra chẳng hề nhẹ đi chút nào. Trái lại, cứ mỗi lần anh nói ra từ đó, tình yêu của anh mang theo sức nặng cứ thế chảy vào và lấp đầy trong tôi như thể một phần trong anh bị cắt rời đi, như thể đó là lời nói phải đánh đổi bằng sự hy sinh chừng ấy.
Thực ra, tôi từng cho rằng nếu tình cảm đã rõ ràng thì lời nói chẳng quan trọng lắm. Nhưng nghịch lý thay, chính vì biết tầm quan trọng của nó nên dù chắc chắn về lòng mình, tôi vẫn không thốt ra thành lời.
Có lẽ đó cũng là một trong những điều tôi giữ lại trong lòng mà không trao cho anh, khiến anh bất an. Dù sao đi nữa thì tôi cần phải diễn đạt bằng lời nhiều hơn ở mọi phương diện.
“Đừng nói là… thảm hại mà.”
Tôi nói khi dùng đầu ngón tay vuốt dọc má anh ở khoảng cách môi kề môi. Vừa dứt lời, môi tôi đã bị nuốt trọn. Bề mặt môi anh khô, nhưng niêm mạc phía sau và thớ thịt tràn vào trong lại ướt át nóng hổi.
Từ “yêu” mà anh nói dường như vượt qua cả phạm vi yêu đương như sự ngọt ngào hay thỏa mãn về mặt cảm xúc, mà thấm vào những kẽ hở nứt toác ở nơi bản chất hơn nhiều. Mỗi lần nghe lời thì thầm của anh, lồng ngực tôi lại căng phồng. Tôi muốn anh ngay lập tức.
Anh hé môi ngậm lấy môi trên rồi môi dưới của tôi thay phiên nhau rồi nhả ra, sau đó hôn ngược lên má, đồng thời tay trượt từ cổ xuống ngực. Khoảnh khắc bàn tay đang sờ soạng trên lớp áo phông luồn vào trong, chạm trực tiếp vào da thịt trần trụi, tôi bật ra tiếng rên rỉ và ôm lấy đầu anh.
Anh vừa dùng môi và lưỡi trêu đùa vành tai tôi, vừa chuyển tay ra sau lưng, luồn vào trong quần và bóp lấy mông tôi. Thân mình tôi hơi nhướn lên tạo khe hở để tay anh dễ dàng di chuyển, dễ dàng chạm vào tôi hơn, hành động ấy khiến tôi sực nhận ra mình đã trở nên quen thuộc với chuyện này đến nhường nào.
Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng tan biến khi sức nặng của anh đẩy tôi ngã xuống ghế sofa.
Cảm nhận sức nặng của anh đang đè xuống, sử dụng toàn bộ cơ thể dài và trông có vẻ trơn tru khi mặc quần áo nhưng thực chất lại có khối lượng dày dạn, chỉ chừng đó thôi cũng đủ khiến tôi ngẩng cằm và hé miệng. Môi anh chồng lên đôi môi đang hé mở của tôi như mảnh ghép được lắp vào đúng vị trí.
Bàn tay luồn vào giữa hai bụng dưới đang áp sát nhau, chẳng mấy chốc đã cởi bung khóa quần jeans. Trong lúc đó, anh vẫn không ngừng di chuyển hông, tạo ra kích thích lên phần thân dưới đang dính chặt không kẽ hở.
“Ư ư, ưm… hức.”
Trước chuyển động tạo ra ma sát và nhiệt lượng, tôi quờ quạng cánh tay rồi bám chặt lấy lưng ghế sofa.
Sau khi banh rộng phần trước quần jeans, anh đẩy áo phông lên cao, dùng chiếc lưỡi nóng hổi liếm dọc da thịt trần trụi đi lên. Khi áo bị đẩy lên tận nách, anh dùng ngón cái xoay vài vòng quanh đầu ngực rồi dùng lưỡi vuốt ve như quét từ dưới lên trên.
“Hư ư… hức.”
Eo tôi nảy bật lên khi cảm nhận sự kích thích của đầu lưỡi liên tục liếm ngược lên đầu nhũ hoa đang co cụm lại và nhô ra hơn bình thường. Anh mở to mắt quan sát phản ứng đó của tôi, rồi dùng tay sờ soạng thân trên đang lộ ra và trượt xuống eo. Anh tóm lấy cả quần jeans và quần lót tam giác ở vùng hông, mút mạnh cả phần thịt xung quanh quầng vú vào trong miệng.
“A ư, hức! Hư hự.”
Bàn tay đang cấu xé lưng ghế sofa chuyển sang bám chặt lấy vai anh, còn anh vẫn ngước lên nhìn tôi, dùng đầu lưỡi cào nhẹ vào khối thịt nhỏ đang ngậm trong miệng. Chỉ đến khi tôi nảy hông mạnh vài cái và bấu đau vai anh thay vì lưng ghế, anh mới chịu buông tha đầu ngực cùng với hiệu ứng âm thanh ướt át.
Anh túm lấy quần jeans và quần lót vốn đã bị kéo xuống quá nửa, để lộ phần lớn mông, lông mu và tính khí, rồi kéo tuột xuống một lần, tôi cũng giơ chân lên hướng trần nhà để phối hợp cởi bỏ chúng. Chiếc quần jeans lộn trái bị vứt xuống dưới sofa, còn chiếc quần lót trắng tôi mới thay sau khi tắm ban nãy giờ đang nằm trong tay anh.
“……”
Anh thẳng lưng dậy và chen vào giữa hai chân tôi rồi nheo mắt nhìn xuống, sau đó anh úp chiếc quần lót lên mũi và miệng, vuốt ve mặt trong đùi tôi đang gác trên đùi anh, đồng thời day hông chậm rãi. Trông anh như đang ngửi mùi của chiếc quần lót, lại cũng như đang hôn lên nó.
Sức nóng của anh cảm nhận được giữa hai chân sau một thời gian dài, cộng thêm dư âm của lời tỏ tình khiến tôi chỉ biết thở dốc và ngước nhìn đối phương. Chụt. Anh hôn lên chiếc quần lót tạo thành tiếng, rồi lột phăng chiếc áo phông ngắn tay màu đen của mình, vứt xuống sàn cùng với đồ lót.
Sau đó anh ngả người, chen vào khoảng trống ít ỏi giữa tôi và ghế sofa. Tôi nằm nghiêng người để nhường chỗ, anh áp sát người vào sau lưng tôi rồi nằm xuống, kê một chiếc gối đang lăn lóc trên sofa xuống dưới đầu tôi. Anh luồn tay qua khoảng trống dưới cổ, kéo ngực tôi vào lòng, hôn lên gáy và dùng răng day nhẹ lên da thịt. Đùi anh rắn chắc len vào giữa hai chân tôi.
“Ư ư ưm… hư ư, hừm.”
Mi mắt tôi trĩu nặng, toàn thân rã rời. Khi tôi đặt tay mình chồng lên tay anh đang xoa nắn ngực và quay lại nhìn người phía sau, môi chúng tôi lại tìm đến nhau. Môi trên của anh đẩy môi dưới của tôi xuống, rồi môi dưới đầy đặn của anh lại đẩy môi dưới của tôi lên. Nụ hôn không dùng lưỡi như trêu ngươi, nhưng chuyển động của đùi cọ xát giữa hai chân và bàn tay đang lay động phân thân cương cứng của tôi lại trần trụi vô cùng.
Anh đang mặc chiếc quần mặc nhà với dây thắt thẳng tuột và cạp chun siết eo, lớp vải đó quá mỏng manh và mềm mại để che giấu khối lượng cự vật đang ngày càng cứng rắn giữa khe mông tôi.
“Seo Yihyun…”
Chỉ riêng giọng nói gọi tên tôi khi anh cọ mũi và môi vào vành tai cũng đủ khiến cơ thể tôi run rẩy. Thực sự đó là một giọng nói rất hay, không phải kiểu êm ái dễ nghe, mà chính độ khàn thấp đặc trưng lại tạo nên điểm nhấn ấn tượng khiến người ta không thể nào quên. Những lúc thì thầm vào tai với tông giọng hạ thấp hơn nữa và xen lẫn đầy hơi thở trong lúc ân ái thế này… lại càng đặc biệt hơn.
“Anh yêu em.”
Khi nghe lời tỏ tình này cùng hơi thở nóng hổi trong lúc anh dùng môi gãi nhẹ lên những đường cong lồi lõm của tai… sự quyến rũ ấy không từ ngữ nào tả xiết.
Anh vươn tay qua eo nắm lấy dương vật tôi và tuốt nhanh từ dưới lên trên, rồi cứ thế ép sát người vào tôi hơn nữa. Tôi vuốt ve má anh trong tư thế nửa nằm sấp như bị anh đè nghiến.
“Hức, hức.”
Tôi nắm chặt cổ tay anh đang véo và kéo đầu ngực mình, đẩy mông về phía sau để dính sát hơn vào cự vật của anh.
Bàn tay đang xoa rộng vùng lông của anh luồn vào giữa háng anh và mông tôi. Ngón trỏ và ngón áp út tách hai bên mông ra, ngón giữa xoa quanh miệng huyệt như thăm dò rồi trượt vào giữa lớp niêm mạc đang khép chặt khiến tôi cắn môi dưới, bật ra tiếng rên rỉ nhưng hông phải vì đau.
“Ha a, hức. Hư ư.”
Tôi buông cổ tay anh đang bám víu nãy giờ, vươn tay ra sau bóp lấy mông anh, cảm nhận được sự chuyển động của những thớ cơ đang gồng lên cứng ngắc dưới lớp vải mỏng.
Không vội vã, không thô bạo, nhưng giấu ngay phía sau là sự hưng phấn dữ dội chực chờ bùng nổ. Những ngón tay dài và thẳng tiến vào bên trong, khuấy đảo, trượt nhẹ nhàng gây nhột trên vách thịt, rồi thỉnh thoảng lại đâm mạnh vào sâu bên trong với tốc độ nhanh như mô phỏng động tác giao hợp.
“Ha ư hư, hư. Hư ư. Khư…”
Có lẽ là cố ý, mỗi khi anh cào mạnh qua điểm nhạy cảm nhất, tôi lại hất cằm lên, nhắm nghiền mắt và ép chặt mông mình về phía đối phương hơn.
“Mới đó mà… mùi đã nồng thế này rồi…”
Anh mở lời với giọng điệu nóng rực như đang thưởng thức khiến tôi mở mắt quay lại nhìn. Đôi môi vừa hôn lên xương hàm, má và tai tôi như chỉ chờ có thế, lập tức ngậm lấy đôi môi đang hé mở vì hưng phấn và rên rỉ của tôi. Môi anh không còn khô khốc nữa.
Mùi hương nồng đậm có lẽ ám chỉ mức độ hưng phấn đối với anh. Nếu ý anh là phản ứng của tôi nhanh hơn thường lệ, thì đúng là sự thật. Nhưng chính mùi hương của anh mới đang thấm đẫm trong không khí khắp phòng khách, đè nén tất cả mọi thứ trong không gian này, bao gồm cả tôi.
Bên trong, khi những ngón tay anh co lại kích thích lớp niêm mạc đang hưng phấn tột độ, ở khoảng cách mà đôi môi hé mở của cả hai khẽ cọ vào nhau, anh nhìn tôi bằng đôi mắt ướt át và thì thầm.
“Mùi hương… biến tôi từ một Golden trở thành một kẻ tầm thường.”