Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 175
Tất nhiên, điều kiện cơ thể của Ellen lúc đó cũng rất tốt, nhưng theo lời giải thích của họ, dù đã gần 30 năm trôi qua kể từ khi họ có Jonas, đây vẫn là một thủ thuật có rào cản cao với tỷ lệ thành công thấp và chi phí khổng lồ. Do nhu cầu không nhiều nên sự phát triển và phổ biến của nó buộc phải chậm chạp.
Hiện tại tôi không biết liệu Morae và anh trai có biết thông tin về thủ thuật này không, và nếu biết thì họ sẽ nghĩ thế nào, thậm chí còn không biết hai người họ có muốn có con hay không. Nhưng tôi dự định ngay khi về Seoul, với sự giúp đỡ của Ellen, Marcus và anh, tôi sẽ gửi tài liệu liên quan cho hai người họ.
Tôi không nghĩ việc có con là sự hoàn thiện hay chứng minh của tình yêu, nhưng việc biết rằng có một lựa chọn dành cho họ tuy khả năng rất mong manh, cũng khiến tôi thấy nôn nao.
Nếu tiến hành thủ thuật sẽ tốn một khoản chi phí khá lớn… nhưng nếu hai người họ muốn biết chính xác xác suất hy vọng thông qua kiểm tra, thì một suy nghĩ kiên quyết chiếm lấy tâm trí tôi: ‘Ông Lim’ sẽ phải vui vẻ mà chi trả khoản tiền đó. Nó gần giống như một ý chí mãnh liệt và rõ ràng dựa trên sự thù địch và lòng muốn trả đũa. Và dù việc giữ vững lập trường đó có giống tôi hay không, thì tôi cũng hoàn toàn không có ý định hối hận hay rút lại.
Sau khi tráng miệng bằng bánh hồ đào, vài chai rượu vang đã cạn, những cây nến trang trí trên bàn đã ngắn đi và một số đã tắt ngấm, chú chó Ted bắt đầu rên rỉ bất an và đi vòng quanh một chỗ. Ellen bảo rằng nó muốn đi vệ sinh nên đứng dậy thay cho Marcus đã khá say, và anh liền tự nguyện đi cùng bà.
Có vẻ anh hơi lo khi để tôi ở lại một mình với Marcus đang cao hứng huyên thuyên đủ chuyện nên liếc nhìn tôi một chút rồi mới đặt ly rượu xuống và đứng lên, kèm theo lời nhắc nhở Marcus rằng ông nên dừng uống rượu thì hơn.
“À… Giờ mình cũng thành ông già rồi. Hồi Kun mới đến nhà này vẫn là gã đàn ông 40 tuổi tràn trề năng lượng, chơi đùa ầm ĩ qua cả nửa đêm vẫn tỉnh táo cơ mà.”
Marcus nhìn theo bóng lưng vững chãi của anh đang ân cần cùng Ellen bước ra khỏi phòng ăn, cười vừa mãn nguyện vừa có chút ngậm ngùi rồi khẽ lắc đầu.
“Cả Kun và Jonas nữa, những cậu thiếu niên 10 tuổi từng trăn trở và hoang mang để định hình bản thân, chẳng biết từ bao giờ đã trở thành những thanh niên trưởng thành hoàn toàn thế này… Giờ chúng nó không còn ở tuổi 20 nữa, lớn hết cả rồi.”
“……”
“Không ngờ đời này ta bác được thấy cảnh Liu Wei Kun dẫn người yêu về nhà ra mắt.”
Marcus nghiêng người về phía trước từ tư thế dựa lưng thoải mái vào ghế, nhấn mạnh từ “người yêu” bằng giọng điệu trêu chọc. Ông cũng nói về việc sự kiện này đặc biệt đến thế nào khi xét đến tính cách của anh mà ông biết. Rằng việc anh đến thăm cùng tôi khiến ông vui hơn gấp mấy lần so với việc anh đến một mình.
Ít nhất thì những người xung quanh anh đều có cái nhìn nhất quán về chuyện yêu đương của anh, tôi cười thầm và uống thêm chút rượu trong ly của mình.
Marcus nhắc lại cuộc trò chuyện về Jonas tối qua và hỏi vài câu về Morae và anh trai. Vì là chuyện của người vắng mặt nên ông không hỏi sâu, nhưng chỉ qua vài lời đề cập ngắn gọn, một người giàu kinh nghiệm và thông minh Marcus đã có thể đoán được cốt lõi vấn đề.
“Bác và Ellen cũng chẳng dễ dàng gì.”
Marcus mân mê phần đáy ly rượu, hạ giọng xuống một chút.
“Việc có con trai với bà ấy, rồi sống cùng bà ấy mấy chục năm qua cho đến khi thành ông già thế này… đôi khi đến giờ vẫn không tin nổi… Đã có lúc bác không tự tin vào tương lai của cả hai.”
Nhìn nụ cười như đang đi trong mơ của Marcus khi nói về người bạn đời đã gắn bó mấy chục năm cứ như thể nói về người mới yêu, trên môi tôi cũng vương một nụ cười nhẹ.
“Quyết định nghiên cứu về Pheromone của bác… có phải chịu ảnh hưởng lớn từ bà Ellen không ạ?”
Tôi lấy hết can đảm để hỏi, và Marcus vẫn giữ nụ cười trên môi, chậm rãi gật đầu.
“Là Beta, bác vĩnh viễn không thể trải nghiệm được sức ảnh hưởng của Pheromone… nhưng bác muốn biết về cô ấy, muốn hiểu cô ấy, dù chỉ là trên lý thuyết.”
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nổ lách tách của những ngọn nến sắp tàn, giọng Marcus trầm và bình thản vang lên.
“Từ khi gặp bác lúc còn là học sinh trung học, bà ấy đã là một Golden Alpha có khả năng kiểm soát Pheromone gần như hoàn hảo, nên khi quen à ấy, bác hoàn toàn không cần phải bận tâm đến sự tồn tại của Pheromone… Nhưng càng nghiên cứu sâu, bác càng nhận ra rằng… dù nói là yêu cô ấy… nhưng chỉ vì không cảm nhận được, chỉ vì bà ấy không than vãn, mà bác đã coi Pheromone như một thứ ảo ảnh không tồn tại, không gây ảnh hưởng gì đến bà ấy cả.”
Marcus ngừng lại một chút, uống cạn chút rượu còn sót lại dưới đáy ly. Tôi nhìn xuống ngọn nến đang lay lắt trong giá đỡ, chờ đợi câu chuyện tiếp theo.
“Trở thành Golden không có nghĩa là Pheromone biến mất, chỉ là họ đang kìm nén nó mà thôi. Dù không trực tiếp trải nghiệm Pheromone… nhưng cái mức độ căng thẳng và gánh nặng khi phải gượng ép kiềm chế cơn thèm ăn hay cơn buồn ngủ thì một Beta như bác cũng có thể tưởng tượng và đồng cảm được.”
“……”
“Bác nhận ra mình đã đối xử với bà ấy bằng lối tư duy đậm chất Beta.”
Lời của Marcus như một cú đánh mạnh vào đầu khiến tôi choáng váng, chóng mặt và xấu hổ. Ánh mắt tôi không dám nhìn thẳng vào Marcus đối diện mà đảo loạn xạ trong không trung.
“Mất khoảng một năm bác mới lấy lại được thăng bằng. Đột nhiên bác cảm thấy bà ấy xa cách như một sinh vật đến từ hành tinh khác hay chiều không gian khác mà mình tuyệt đối không thể hiểu được và không tự tin mình có thể làm tốt. Giờ nghĩ lại thấy mình lúc đó yếu đuối và cảm tính đến mức khó coi. Trước đó bác chưa bao giờ suy nghĩ sâu sắc về bà ấy với tư cách là một Alpha, nên mọi thứ mới trở nên hỗn loạn đến thế.”
Tôi cắn chặt môi dưới, thẫn thờ nhìn xuống những dấu vết anh để lại ở chỗ ngồi bên cạnh. Cái đĩa sạch trơn thức ăn, dao nĩa xếp ngay ngắn, chiếc khăn ăn trên chiếc ghế trống, từng thứ một đều gợi nhớ đến anh.
Người chưa một lần yêu cầu tôi phải thấu hiểu bản thân anh với tư cách là một Alpha.
“Nếu bác là Omega, cả hai đã có thể trở thành một cặp đôi hoàn hảo. Hoặc ít nhất nếu bác là Alpha thì cũng có thể hiểu và đồng cảm với bà ấy về Pheromone một cách thực tế chứ không phải trên lý thuyết. Tại sao bác… chỉ là một trong vô số những Beta bình thường… như hạt bụi thế này. Sau đó bác còn rơi vào trạng thái tự phủ nhận bản thân tồi tệ như vậy đấy.”
Tôi nâng chiếc ly còn đầy một nửa lên và uống rượu như uống nước. Cơn say mơ màng tan biến ngay lập tức, đầu óc trở nên tỉnh táo lạ thường khiến tôi cảm thấy cần thêm nhiều rượu hơn nữa.
“Trong giới Beta, người ta chỉ nhấn mạnh vào những xung động động vật, những mặt tiêu cực của Pheromone, nhưng thực ra đó là chuyện của một bộ phận Alpha – Omega có vấn đề, lơ là việc quản lý Pheromone thôi. Còn đa số Alpha và Omega, nếu không phải là Golden thì họ đều phải sống cả đời dùng thuốc để kiểm soát Pheromone.”
Nếu so sánh với Beta, thì giống như bệnh nhân mắc bệnh mãn tính như hen suyễn hay tiểu đường vậy.
Có vẻ cơn say hay cơn mệt mỏi đang ập đến, Marcus vuốt mặt bằng lòng bàn tay và nói thêm bằng giọng khô khốc. Đôi mắt màu nâu nhạt với những nếp nhăn hiền hậu nơi khóe mắt dường như đã vằn đỏ.
“Khi biết Pheromone không phải chỉ toàn là thứ giống như ma túy nguy hiểm gây ra tội phạm tình dục… mà khi tác động giữa Alpha và Omega yêu nhau, nó đóng vai trò trung gian khơi dậy sự giao cảm tuyệt vời nhất và mang lại cảm giác tự do gần như giải phóng, ta càng thấy khó chịu đựng hơn. Dù biết bà ấy không giao cảm bằng Pheromone với ai khác ngoài mình, nhưng việc biết rằng bên trong ấy tồn tại một thế giới giao cảm sâu sắc mà bác không bao giờ chạm tới được, và không có khả năng chia sẻ điều đó, chỉ sự thật ấy thôi cũng khiến bác bị giằng xé bởi sự ghen tuông không đối tượng và cảm giác mặc cảm.”
Tôi cầm chai rượu còn một nửa gần đó rót đầy ly mình, Marcus cũng đưa chiếc ly rỗng của ông ra. Nhớ lại lời anh dặn lo cho sức khỏe của Marcus, tôi có chút do dự nhưng không thể không rót.
Từ phía sân sau vọng lại hai tiếng sủa của Ted. Có vẻ Ellen và anh đang tận hưởng khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi kể từ hôm qua. Marcus và tôi chìm vào im lặng một lúc, chỉ tập trung uống rượu.
Những người xung quanh anh đều nói rằng anh là Golden Alpha có thể kiểm soát Pheromone hoàn hảo, là một Alpha hiếm hoi cực kỳ ghét và khinh thường tác động của Pheromone.
Anh chưa bao giờ tỏ ý mong muốn tôi là Omega thì sẽ tốt hơn. Vì thế tôi đã hoàn toàn an tâm, đã quên mất sự thật anh là một Alpha, ít nhất là tôi đã không coi trọng điều đó. Đúng như lời Marcus nói, tôi đã suy nghĩ theo kiểu Beta, giống như tôi đã từng nghĩ về Morae.
Đặc điểm của Alpha là gì, cần sức kiềm chế thế nào, đó là gánh nặng ra sao… chỉ vì họ không than vãn mà tôi đã không muốn tìm hiểu. Tôi đã tự tiện phán đoán rằng nếu Pheromone không cản trở cuộc sống thường ngày của họ thì đó không còn là vấn đề quan trọng trong cuộc đời họ nữa.
Nhưng mặt khác, tôi lại để tâm đến sự tồn tại của Omega, những người có thể hưởng thụ Pheromone của anh và dùng Pheromone để chạm đến nơi sâu thẳm nhất của anh. Giống như Marcus trong quá khứ.
Nhưng đó không phải là do anh tỏ thái độ không rõ ràng với tôi. Khi ham muốn một người khác không phải là chính mình, nỗi bất an yếu đuối trỗi dậy từ bên trong có thể kích động trí tưởng tượng hoang đường. Đó có lẽ là một mặt bản năng xấu xí mà ngay cả người có tinh thần trưởng thành nhất, ví dụ như Marcus cũng khó lòng tránh khỏi.
“Bác đã nghĩ rằng nếu sống cùng một Beta như mình, bà ấy sẽ phải chối bỏ con người tự nhiên là Alpha của mình cả đời, phải kìm nén, và sống mà đánh mất cơ hội được giao cảm tự do… Bác kết luận rằng mình là một tồn tại khiếm khuyết không thể yêu bà ấy một cách trọn vẹn, và đã có khoảng một năm chúng ta chia tay.”
Marcus xoa miệng cười tự giễu, bộ râu bạc ngắn được cắt tỉa gọn gàng lấp lánh dưới ánh nến. Ông lắc nhẹ chiếc ly vừa được rót đầy và đã vơi đi quá nửa trong tay, mỉm cười nhìn tôi ở phía đối diện.
“Nhưng bây giờ, bác lại nghĩ… chính vì chúng ta là Alpha và Beta… nên ngay cả khi việc ở bên nhau mỗi ngày đã trở thành thói quen, chúng ta vẫn không quên rằng hạnh phúc không phải là điều hiển nhiên, và nhờ đó mà có thể biết ơn sự hiện diện của nhau dài lâu hơn chăng? Bác đã có thể nghĩ như vậy, để tiếp tục bên nhau, để thấu hiểu nhau trọn vẹn hơn… chúng ta luôn không được quên rằng mình là Alpha và Beta, những người cần sự nỗ lực không ngừng nghỉ.”
Marcus nhìn xuống chiếc ghế trống của Ellen bên cạnh mình một lúc, mỉm cười ôn nhu như thể bà đang ngồi ở đó, rồi vươn dài cánh tay qua bàn đề nghị cụng ly với tôi. Tôi vui vẻ đưa ly của mình ra.
Một tình yêu không coi hạnh phúc bên nhau mỗi ngày là điều hiển nhiên, đó có lẽ là sự thực hành tình yêu khó khăn nhất. Giống như ta không ý thức về sự quý giá của trời, đất và không khí mỗi ngày vậy. Dù vậy, đó không phải là điều bất khả thi. Không, có lẽ đó là việc đáng để nỗ lực vì người mình yêu thương nhất, hơn cả việc lấp đầy những ngày kỷ niệm đặc biệt bằng các sự kiện.
Giọng nói của Ellen và anh vọng lại cùng với tiếng mở và đóng cửa sau dẫn ra sân vườn ở cuối hành lang. Marcus vội vàng uống cạn chút rượu còn lại trong ly như để phi tang chứng cứ. Chúng tôi nhìn nhau cười không thành tiếng.
“Hai người đang nói chuyện gì đấy? Lại nói xấu anh phải không?”
Anh cúi người từ phía sau, ôm lấy cổ tôi và hôn lên má. Trước cử chỉ thân mật đó của anh, Marcus và Ellen mở to mắt nhìn nhau. Đặc biệt là Marcus, ông ấy còn hắng giọng và uống ừng ực cốc nước thay vì rượu.
“Cứ đà này con sợ về đến Seoul là bị tuyên bố chia tay mất. Làm ơn đừng nói xấu con nữa đi mà.”
Câu đùa của anh đã khép lại bữa tối dài. Để ngày mai Margaret dọn dẹp dễ dàng hơn, mọi người cùng nhau chuyển bát đĩa vào bếp rồi rời khỏi phòng ăn. Marcus lúc ngồi trông vẫn ổn, nhưng có vẻ cơn say ập đến cùng lúc nên bước đi hơi loạng choạng, ra đến hành lang mới thấy mặt ông đã đỏ bừng. Anh định dìu ông về phòng ngủ, nhưng Marcus bảo chưa đến mức đó rồi dắt Ted đi về phía phòng ngủ ở trong cùng tầng 1 trước.
Tôi đang lo lắng nhìn theo bóng lưng Marcus và định bước lên tầng 2 thì Ellen nhẹ nhàng giữ tay tôi lại. Anh quay lại nhìn, bảo sẽ lên trước rồi khẽ nắm lấy gáy tôi một cái trước khi đi lên tầng 2. Ellen nhìn theo anh với vẻ tò mò và đầy tinh nghịch một lúc, rồi bà ân cần vuốt ve cánh tay tôi dưới chân cầu thang.
“Ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, sợ rằng sẽ không bao giờ được thấy thằng bé dành tình cảm cho ai đó và mong muốn được đáp lại. Vì nó là đứa cố chấp từ chối để người khác bước vào cuộc đời mình…”
Bà nói rằng đối với bà và Marcus, chuyến thăm này là món quà quý giá hơn bất cứ thứ gì, rồi cảm ơn và hôn lên má tôi. So với việc tôi chẳng làm gì ngoài việc được anh yêu, thì lời cảm ơn này dường như quá lớn, nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp lại bà.