Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 177
3. Kết thúc (Close-out)
Chiếc sedan rời khỏi đường cao tốc sân bay, băng qua cầu Banghwa và vừa mới tiến vào đường cao tốc ven sông Gangbyeon.
Cách một dòng sông Hàn, đường chân trời của Yeouido hiện ra trong tầm mắt từ phía xa. Chỉ mới rời đi chưa đầy một tuần, vậy mà phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe dường như đã đổi khác.
Từ nhỏ, đối với Liu, những chuyến đi đã là một phần của cuộc sống. Thế nhưng mỗi khi rời khỏi thành phố này để đến một nơi khác rồi quay trở về nơi ở cũ, cảm giác lệch lạc tinh tế này luôn khiến anh bận lòng hơn cả sự chênh lệch múi giờ.
Cảm giác như trong lúc anh vắng mặt, ai đó đã lén thay đổi một phần của thành phố rồi bỏ đi mất. Một sự thay đổi cực kỳ nhỏ nhặt đến mức khó lòng nhận ra ngay, nhưng chính vì thế mà thành phố quen thuộc anh từng biết dường như không còn là nó nữa. Hoặc giả, giống như cảm giác cứ mãi lấn cấn trong lòng khi trở về nhà sau một chuyến đi xa và thấy như có ai đó đã lục lọi căn nhà của mình…
Nhìn những tòa nhà cao tầng đang ngày một tiến lại gần bằng ánh mắt vô cảm, Liu Wei Kun vuốt ngược mái tóc ra sau rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Một sự hiếu thắng kỳ lạ trỗi dậy thôi thúc anh tìm ra một phép ẩn dụ chính xác cho cái cảm giác quái đản mà mình luôn cảm thấy từ thuở ấu thơ này.
Suốt hơn hai mươi tiếng bay, bao gồm cả thời gian quá cảnh tại sân bay JFK New York, những cọng râu lởm chởm mọc lên khiến anh nhíu mày khi đưa tay sờ vào.
Nó giống như… cảm giác nhìn thấy người tình cũ, người mà ta từng chung sống rất lâu và yêu thương đến điên cuồng, nhưng giờ đây đã trở thành một kẻ hoàn toàn xa lạ. Đã từng thuộc về ta như thể không bao giờ có thể tách rời, nhưng giờ đây lại chẳng gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến cuộc đời nhau nữa…
Tự thấy mình so sánh đao to búa lớn chẳng hề phù hợp, Liu cười khẩy rồi buông bàn tay đang nắm tóc ra. Anh cũng đâu đã từng trải qua một tình yêu nào gắn bó dài lâu đến thế.
Ạm lần tìm bao thuốc trong túi áo khoác, rồi chợt quay sang nhìn ghế bên cạnh. Thấy khuôn mặt đang say ngủ của Yihyun vùi sâu vào ghế, anh đặt bao thuốc về chỗ cũ và chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
Anh không còn tin rằng chỉ có tình yêu lâu dài mới có thể tạo nên một mối quan hệ bền chặt.
「Đây là tài liệu duy nhất bác có thể tìm thấy về sự tồn tại của ‘Ghost’ như con mô tả.」
Thứ mà Marcus đưa cho anh khi nói câu đó là một cuốn nhật ký cũ kỹ, à không, từ “cũ kỹ” vẫn chưa đủ, nó trông như một di vật từ thế kỷ 19.
Khoảng hai tháng kể từ khi anh gọi điện cho Marcus để nói về Yihyun lần đầu tiên, Marcus đã nỗ lực hết mình để tìm ra dù chỉ là một thông tin nhỏ nhất. Tuy sự tò mò mang tính học thuật cá nhân của Marcus cũng đóng một vai trò, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy một Liu luôn bình tĩnh lại hoang mang tột độ và cầu cứu sự giúp đỡ một cách tuyệt vọng đến thế. Ông biết anh đang gặp rắc rối lớn và muốn giúp đỡ bằng mọi giá.
Marcus là một nhân vật lập dị nổi tiếng với niềm đam mê cuồng nhiệt về Ghost, một truyền thuyết không mấy được ưa chuộng trong giới buôn đồ cổ lớn ở châu Âu. Nhờ đó, hễ có bất kỳ món hàng nào liên quan đến Ghost xuất hiện trên thị trường, người ta thường liên lạc với Marcus đầu tiên.
Lần này cũng vậy, Marcus đã mua được cuốn nhật ký đó từ một thương nhân ở Vienna, Áo với mức giá khá hời là 1000 Euro. Đối với anh và Marcus, đó là tư liệu thực tế quý giá, nhưng với những thương nhân chỉ coi Ghost là sự hoang tưởng của một nhóm nhỏ những kẻ lập dị, thì đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết vô danh đã cũ nát, chẳng có giá trị gì cao sang.
Marcus phỏng đoán chủ nhân cuốn nhật ký là một trong những tổ tiên của Liu. Thực tế chuyện gia đình đằng ngoại của cha anh là một gia tộc quý tộc đã sa sút vì tranh đấu chính trị, sử dụng một thành viên trong gia tộc là Ghost làm công cụ để khôi phục tài sản và danh dự cũng đã diễn ra vào khoảng giữa đến cuối thế kỷ 19. Thời điểm đó trùng khớp với ngày tháng ghi trong nhật ký.
Sau khi bầu không khí hiểm ác thời trung cổ coi Alpha và Omega là biến chủng hay ác quỷ hoàn toàn tan biến, tại các cung đình châu Âu lúc bấy giờ, Alpha và Omega lại trở nên vô cùng được ưa chuộng. Các vương công quý tộc khắp châu Âu đều khao khát biến con trai hay con gái mình thành Omega để thực hiện những cuộc hôn nhân chính trị có lợi.
Theo lời kể của gia đình, bí quyết vực dậy gia tộc là nhờ khả năng nắm bắt thời cuộc quốc tế nhạy bén đi trước một bước và khả năng ngoại giao táo bạo, mở rộng quan hệ từ Anh ra toàn bộ hoàng gia châu Âu. Nhưng nói toạc ra, đó là sự gầy dựng của cải và mạng lưới quan hệ thông qua một hình thức mại dâm khác là tạo ra Omega thông qua giao hợp.
Giờ đây, khi gia tộc đã hoàn toàn khôi phục địa vị trong quá khứ, dẫu có phát hiện ra Ghost trong dòng họ thì cũng không cần phải “bán thân” như trước nữa. Tuy nhiên, khả năng biến đổi Beta thành Omega vẫn có thể trở thành đối tượng của những giao dịch ngầm giữa tầng lớp thượng lưu biến thái. Ít nhất đó là một chất liệu tốt để sử dụng như biểu tượng của quyền lực và sự thống trị.
Anh buộc phải nói với Yihyun rằng hành động đó là để bảo vệ anh khỏi những kẻ muốn có một Golden Alpha xuất sắc làm người thừa kế. Nhưng lý do thực sự khiến cha mẹ Liu chọn ly hôn là để bảo vệ anh với tư cách là một Ghost.
Đối với người đời, Ghost có thể chỉ là những truyền thuyết kiểu “tin hay không tùy bạn” thỉnh thoảng xuất hiện trên các chương trình như Sự thật hay Dối trá, nhưng với gia đình bên ngoại của cha Liu, Ghost là một thực thể rõ ràng, là niềm kiêu hãnh thầm kín. Họ tin rằng Ghost tiếp theo có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong đám con cháu. Cha mẹ Liu vì muốn chắc chắn con trai mình thoát khỏi khả năng đó, nên ngay khi anh nhận kết quả phân loại là Alpha, họ đã đến gặp Marcus, người mà họ vẫn duy trì quan hệ riêng tư từ trước.
Và kết quả kiểm tra lại hoàn toàn trái ngược với mong muốn của cha mẹ. Xác suất để một người trúng xổ số ba lần liên tiếp, sau đó thoát chết ba lần liên tiếp, để rồi để chết vì một vết uốn ván cỏn con là bao nhiêu phần trăm cơ chứ. Thế nhưng con trai họ là một Ghost đã trúng vào cái xác suất gần như bằng không đó.
Nếu cuốn nhật ký kia đúng như Marcus suy đoán là di tích của tổ tiên anh, và những nội dung Marcus tóm tắt lại là sự thật, thì có lẽ anh không thể chỉ trách cứ sự lựa chọn của cha mẹ là sự phòng vệ thái quá được nữa.
Cuốn nhật ký viết chưa hết một quyển, ghi chép ngắt quãng các sự kiện trong khoảng một năm. Chủ nhân cuốn nhật ký, người đang “làm việc” cho gia tộc bằng cách đi khắp các nước châu Âu, đã được phái đến Áo trong thời kỳ biến động. Tại đó, người này đã trải qua cảm giác bị thu hút mãnh liệt bởi một nam Beta, người hầu của đối tượng mà mình cần phải biến đổi thành Omega.
Một vị khách quý từ gia đình công tước bên Anh sang để thực hiện giao dịch bí mật, và một tên người hầu Beta thuộc tầng lớp hạ lưu. Hai người là mối quan hệ không thể đến được với nhau chỉ xét riêng về thân phận. Hơn nữa, người mà chủ nhân cuốn nhật ký cần phải thực hiện quá trình chuyển đổi lại chính là chủ nhân của tên người hầu đó.
Nhưng hai người bọn họ có lẽ do ảnh hưởng của Pheromone, đã bị cuốn vào niềm đam mê như lửa đốt cháy cơ thể. Dù biết rằng nếu bị phát hiện việc biến đổi được thử nghiệm lên tên người hầu thường xuyên hơn là lên đối tượng hợp đồng thì cả hai đều có thể mất mạng, nhưng họ vẫn chẳng thể giữ được chút lý trí nào.
Khi Áo bại trận trong chiến tranh Áo-Phổ, gia tộc yêu cầu biến đổi đứng trước nguy cơ sụp đổ, cả gia đình rơi vào hỗn loạn khiến việc biến đổi cho hôn nhân chính trị không còn quan trọng nữa. Nếu chủ nhân cuốn nhật ký không bị coi như gánh nặng phiền phức trong tình thế nguy cấp và bị đuổi khỏi Áo như một kẻ trốn chạy, thì có lẽ người đó đã phải chịu một cái chết nhục nhã tại Áo cùng với cùng với “DD” của mình – “Diamond Dust” là cái tên người đó tự đặt cho người tình.
Hiện tượng những tinh thể băng phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh trong không khí mà Yihyun từng nhắc tới, vào thời điểm đó vẫn chưa có tên gọi là “Diamond Dust”. Và dù có tên gọi đó đi chăng nữa, lý do chủ nhân cuốn nhật ký đặt cái tên ấy cho người yêu mình cũng không phải vì thế.
「Nếu đúng như nội dung cuốn nhật ký, chừng nào con còn ở bên cạnh chàng thanh niên ấy, thì việc chống lại sức mạnh của Pheromone đang gắn kết hai người là bất khả thi. Chưa bàn đến tác dụng của Pheromone, nếu con bị thu hút bởi chính con người ấy và yêu về mặt tinh thần thì điều đó càng đúng hơn nữa.」
Liu nhớ lại khuôn mặt lo lắng của Marcus, rồi quay lại nhìn ghế bên cạnh một lần nữa. Khuôn mặt Yihyun khi nhắm mắt trông thật bình yên. Nhìn Yihyun đang dần biến đổi thành Omega vì mình, anh vừa cảm nhận được niềm hạnh phúc dâng trào khiến từng tế bào trong cơ thể rung chuyển mà không gì đánh đổi được, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi đau đớn tê dại như thể trái tim bị bóp nghẹt vắt kiệt máu. Cả hai cảm giác ấy ập đến cùng lúc.
Đau đớn gì đó anh có thể chịu đựng bao nhiêu cũng được, miễn là Yihyun không đẩy anh ra, miễn là anh không để mất cậu.
Hưm… Liu thở hắt ra một hơi như tiếng rên rỉ của con thú bị trọng thương rồi đưa tay về phía má Yihyun. Anh muốn cảm nhận thêm chút nữa hơi ấm và xúc cảm của người vẫn đang ở bên cạnh mình, người nói rằng yêu mình.
Bàn tay Liu dừng lại trước khi chạm vào má Yihyun khi cảm nhận được tiếng rung của chiếc điện thoại trong túi quần. Người gọi là Shushu.
[Đến nơi rồi chứ?]
Câu đầu tiên ngay khi vừa bắt máy đầy mùi thuốc súng đúng như dự đoán.
[Có chuyện cần gặp mặt nói trực tiếp đây. Biết là mệt nhưng dành chút thời gian đi. Bù lại tớ sẽ đến tận nhà.]
“Không thể để đến mai nói được sao? Bây giờ tớ hơi… mệt.”
Liu chống khuỷu tay lên cửa sổ, day day giữa hai lông mày rồi cúi đầu xuống.
[Tớ đã đợi trong lúc cậu vui vẻ du lịch ở Boston vì không muốn phá hỏng tâm trạng. Đằng nào cậu cũng đã nghỉ ngơi đủ trên khoang hạng nhất rồi, gặp một chút thôi.]
Giọng nói bên kia đầu dây kiên quyết như đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Liu nhận thấy đây không phải vấn đề có thể né tránh bằng cách từ chối nên trả lời cộc lốc.
“Vậy gặp ở ngoài đi. Tớ không muốn… làm ai đó phải bận tâm.”
Shushu không buồn hỏi người mà anh “không muốn làm bận tâm” là ai, có vẻ cậu cũng chẳng quan tâm đến điều đó.