Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 181
“Em không nghĩ nó là của mình. Nếu Trưởng phòng Han không từ Hong Kong về cùng em thì Phantom đã chẳng tồn tại.”
Liu đứng phía sau lưng Trưởng phòng Han ở phía lối vào phòng ăn, vuốt ngược mái tóc một cách thô bạo và nói.
“Được rồi, tôi không nghi ngờ suy nghĩ đó của Giám đốc Liu. Nhưng về bản chất, và cả trên giấy tờ thì Phantom vẫn thuộc sở hữu của Giám đốc. Việc này nếu có thêm thời gian, chuẩn bị với sự tôn trọng hơn thì có lẽ đã kết thúc mà không ai phải tổn thương, nhưng lý do tại sao nhất định phải vội vàng thúc ép tiến hành ngay lúc này… thú thực là đến giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu nổi. Cậu đâu phải là người có dã tâm đến mức đó về thành công hay sức ảnh hưởng. Hoặc là, có lẽ có nhiều điều tôi chưa biết về Giám đốc Liu chăng?”
Nói xong, Trưởng phòng Han cúi xuống nhìn Yihyun một lúc. Trong số vô vàn tác giả trực thuộc Phantom, việc Liu đòi đưa Yihyun thậm chí còn chưa chính thức ra mắt đi cùng sang New York, có lẽ phải đến hôm nay Trưởng phòng Han mới xác nhận chắc chắn được mối quan hệ giữa hai người.
Vì cảm giác tội lỗi do đã giấu kín mối quan hệ, Yihyun cụp mắt xuống, nhưng ánh mắt Trưởng phòng Han nhìn cậu lại không chứa đựng sự oán trách, mà là nỗi lo âu và quan tâm. Liu dán mắt vào dáng vẻ cúi đầu của Yihyun bên kia bàn, lẩm bẩm một cách yếu ớt như kẻ đã bị rút hết mọi độc khí.
“Bởi vì chúng ta không thể nào biết hết tất cả về một ai đó…. Như lời Kwon Juhan nói, em là kẻ không thể chấp nhận ai bước sâu vào đời mình.”
Gương mặt Yihyun hôm nay trông thiếu sức sống hơn hẳn, chậm rãi ngước lên nhìn anh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dốc hết sức lực để tin tưởng và yêu anh bằng trái tim non nớt đầy thương tích ấy, anh cảm thấy như mình đang từ từ chìm xuống đáy vực thẳm không thể cứu vãn.
“Nếu đã vậy thì dù có những sự thật chưa từng nói với bất kỳ ai ở đây… cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.”
Anh bồi thêm một câu như thể đã buông xuôi bằng ánh mắt và giọng nói lờ đờ, rồi thô bạo đẩy vai Inwoo ra và quay lại bên cửa sổ tìm thuốc lá.
Giọng Trưởng phòng Han vang lên sau lưng anh.
“Tôi mong cậu đừng nói những câu kiểu như ‘phân biệt công tư’ về phản ứng vừa rồi của Juhan. Đó là kết quả của việc Giám đốc Liu đã không đối xử với bọn trẻ chỉ như nhân viên đơn thuần.”
Trước khi theo sau Trưởng phòng Han rời đi, Yuni đặt tay lên vai Yihyun, và Yihyun lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay ấy.
Không ai mở miệng cho đến khi nghe tiếng hai người họ rời khỏi phòng ăn, băng qua phòng khách và khuất sau cánh cửa huyền quan. Dưới gầm bàn ăn chỉ còn lại những túi quà lưu niệm họ bỏ lại.
“Cái này là sushi của Kyubey à? Tiếc thật đấy.”
Inwoo ngồi phịch xuống chỗ Trưởng phòng Han vừa ngồi, nhìn quanh bàn ăn.
Bữa tối là suất sushi Omakase xa xỉ được đặc biệt nhờ vả từ cửa hàng quen vốn không bán mang về, nhưng mọi người chỉ động đũa lấy lệ, thức ăn gần như vẫn còn nguyên.
“Không sao đâu, cứ để đó đi.”
Thấy Yihyun ngập ngừng định đứng dậy dọn dẹp và cầm lấy chiếc đĩa, Liu trầm giọng ngăn lại. Yihyun nhìn Liu rồi lại nhìn Inwoo, sau đó lặng lẽ đặt chiếc đĩa xuống và vuốt dọc cánh tay mình.
“Vậy em… xin phép xuống dưới trước.”
Nghe cậu nói sẽ xuống dưới, Liu vừa an tâm định dập điếu thuốc vào gạt tàn thì Inwoo đã gọi giật Yihyun lại khi cậu vừa vòng qua bàn ăn định bước ra khỏi phòng.
“Yihyun này, sức khỏe em sao rồi? Trong lúc đi du lịch không bị nặng hơn chứ?”
“Vâng… nhờ ơn anh….”
Trước hành động phớt lờ bầu không khí căng thẳng như dây đàn và bắt chuyện thường ngày của Inwoo, Yihyun nở nụ cười gượng gạo và trả lời cứng nhắc.
Liu đưa điếu thuốc định bẻ gãy trong gạt tàn lên môi, rít một hơi thật sâu, bàn tay đang nắm khung cửa sổ sau lưng tự động siết chặt.
“Em biết là bệnh do thần kinh càng khó chữa trị dứt điểm mà, đúng không? Nếu lại thấy chán ăn hay buồn nôn thì cứ đến bệnh viện chúng anh bất cứ lúc nào. Dù anh không có ở bệnh viện, nhưng nếu là Yihyun thì anh có thể gặp riêng để khám cho em bất cứ lúc nào, nên chuyện tư vấn y tế cứ giao cho anh. Nhé?”
“Vâng, cảm ơn anh….”
Inwoo vờ như không nhận ra sự lúng túng của Yihyun, quay người nhấp một ngụm rượu vang ai đó uống dở trên bàn.
“Trong lúc hai người đi công tác, bệnh viện chúng tôi đã xảy ra một chuyện lớn. Trải qua chuyện đó mới thực sự thấm thía rằng con người ta không biết được chuyện gì sẽ xảy ra, ở đâu và lúc nào.”
Inwoo cầm ly rượu vang, xoay người gác tay lên lưng ghế, nhướn mày cười đầy ẩn ý.
“Luôn cẩn thận nhé, Yihyun. Cẩn thận chẳng bao giờ thừa đâu.”
“…….”
Yihyun không hiểu chính xác ý đồ của Inwoo qua sự nhấn mạnh đầy mờ ám đó, thoáng vẻ nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu, rồi cậu nhìn về phía Liu đang đứng bên cửa sổ.
Cậu đang bị phản bội mà vẫn không hay biết, ngược lại còn nhìn anh bằng ánh mắt ấm áp đầy lo lắng. Liu nuốt tiếng rên rỉ vào trong, dụi tắt điếu thuốc một cách qua loa rồi rảo bước tiến về phía cậu.
“Em mệt rồi phải không? Xuống dưới nghỉ ngơi chút đi.”
Anh ôm lấy vai cậu dẫn ra khỏi phòng ăn, trong đầu lúc này chỉ có suy nghĩ duy nhất là phải cách ly cậu khỏi Inwoo càng nhanh càng tốt.
Yihyun liếc nhìn tấm lưng Inwoo đang ngồi trước bàn ăn, có vẻ ngập ngừng vì không muốn để hai người ở lại.
“Hai bọn anh sẽ uống chút rượu, đúng lúc hôm nay anh cũng đang muốn say một chút, thế lại hay.”
Anh cần rất nhiều năng lượng để giả vờ thản nhiên trước sự ghé thăm của Inwoo, thậm chí còn phải nói đùa rằng thế lại hay. Liu vuốt ve mái tóc dài phủ xuống gáy Yihyun rồi thì thầm bảo cậu ngủ trước. Nghe thế, cậu gật đầu thận trọng như thể hoàn toàn hiểu cho tâm trạng muốn say của anh. Anh hôn nhẹ lên môi cậu trước cầu thang dẫn xuống studio tầng dưới.
Yihyun có vẻ vẫn lo lắng, vừa vịn tay lan can đi xuống vừa ngoái lại nhìn Liu nhiều lần. Liu đứng dựa vai vào tường, khoanh tay nhìn xuống, làm động tác giả vờ lau nước mắt trêu chọc, lúc ấy Yihyun mới hé một nụ cười nhạt.
Ngay khi cậu vừa khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Liu tắt ngấm. Anh sải bước nhanh qua phòng khách lao vào phòng ăn, lao thẳng tới túm lấy cổ áo Inwoo và giật ngược người hắn đứng dậy. Ly rượu trên tay Inwoo đổ xuống, chất lỏng đỏ thẫm tràn lan trên mặt bàn, nhưng anh chẳng bận tâm.
“Cậu đang làm cái trò gì vậy?”
“Cái gì?”
Inwoo thậm chí chẳng buồn gỡ tay anh ra, chỉ hất cằm lên đầy thách thức.
“Cậu thấy tình huống này thú vị lắm hả?”
“…….”
“Ừ, vui nhỉ. Nhìn cái bộ dạng đứng ngồi không yên của cậu làm sao mà không vui cho được.”
Liu siết chặt tay trước sự khiêu khích của Inwoo, vặn cổ áo sơ mi của hắn mạnh hơn như muốn bóp nghẹt hơi thở của đối phương để trả thù cho sự ngột ngạt của chính mình, đôi mắt anh long lên vì sợ hãi và điên cuồng.
“Nhưng mà, Choi Inwoo. Dù là lỡ lời hay cố ý, nhưng nếu vì cậu mà Seo Yihyun biết được, và mọi thứ đảo lộn hết lên… thì lúc đó cậu sẽ không còn thấy vui được nữa đâu. Hiểu chưa?”
Anh buông cổ áo Inwoo ra như vứt bỏ một thứ rác rưởi, đẩy hắn ra rồi loạng choạng bước về phía bàn ăn, cầm cả chai rượu lên tu ừng ực.
“Tôi nghe tin đồn về chi nhánh New York rồi.”
“…….”
Liu quệt miệng bằng mu bàn tay, quay lại nhìn Inwoo phía sau lưng với vẻ mặt của một kẻ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
“So với lời tuyên bố rằng đi Chicago về sẽ thú nhận tất cả với Yihyun, thì cái sự kiện cậu chuẩn bị này có vẻ hoành tráng quá nhỉ?”
Nhìn đôi lông mày Liu giật giật nhíu lại, Inwoo cười khẩy.
“Tuy không phải là tác giả được đãi ngộ như Shushu, nhưng tôi cũng là nghệ sĩ trực thuộc Phantom. Và dù không thân thiết như mối quan hệ giữa cậu và Trưởng phòng Han, nhưng tôi cũng là bạn của cậu ấy. Hay là, đây là bí mật đặc biệt?”
Chuyện Choi Inwoo làm sao biết được cũng chẳng quan trọng nữa. Liu lại đưa miệng chai lên môi, ngửa cổ nuốt rượu.
Inwoo rút một nắm khăn giấy dày từ hộp đựng giữa bàn, phủ qua loa lên vũng rượu vang đổ.
“Mọi người đều bảo lạ khi cậu thúc ép mở chi nhánh New York quá gấp gáp, và lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra không… nhưng tôi thì nghĩ mình biết lý do. Thế nên tôi không lo cho cậu, mà lo cho người khác.”
Liu dằn mạnh cái chai đã cạn đáy xuống bàn, vẫn nắm chặt cổ chai và cười khẩy như thể việc hắn lo lắng cho ai đó không phải anh là một chuyện nực cười.
“Bệnh viện vừa tiếp nhận một bệnh nhân tự sát.”
“…….”
Liu liếc mắt nhìn lại phía sau. Inwoo ngồi phịch xuống ghế, dùng tay vuốt mặt nhiều lần.
“Cái chủ nghĩa an toàn thái quá, hễ bệnh nhân nào hơi nguy hiểm chút là chuyển ngay lên tuyến trên, mang tiếng là bệnh viện đa khoa nhưng chỉ là cái vỏ rỗng… nhưng lúc đó bệnh nhân quá nguy kịch nên không thể làm thế được.”
Không còn giọng điệu cợt nhả hay mỉa mai khiêu khích như ban nãy nữa. Liu xoay người lại, thấy khuôn mặt Inwoo đỏ bừng, trông có vẻ bất ổn.
“Cô ấy đã uống thuốc trừ sâu.”
“…….”
“Cũng may là loại thuốc trừ sâu không quá mạnh thường dùng cho cây cảnh gia đình, lại được mẹ phát hiện ngay và đưa đi cấp cứu nên giữ được tính mạng… nhưng đã lâu lắm rồi… tôi mới có trải nghiệm dựng tóc gáy để cảm nhận rõ mình là một bác sĩ.”
Inwoo như muốn rũ bỏ cảm giác chóng mặt khi nhớ lại cảnh tượng đó, cố kéo khóe môi định cười, nhưng đôi mắt thấm đẫm sự sợ hãi.
“Acephate tuy không phải kịch độc chí mạng so với các thành phần nông dược khác, nhưng vấn đề là cô ấy uống một lượng khá lớn. Tôi đã phải bơm hơn 3.000cc dung dịch rửa ruột vào dạ dày cô ấy. Vì dung dịch rửa ruột mà thân nhiệt giảm xuống khiến toàn thân cô ấy run bần bật.”
Những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay đang nắm cổ chai của Liu. Inwoo tìm đến anh vào đúng thời điểm như hôm nay chắc chắn không phải chỉ để kể lể về cú sốc từ “chuyện lớn” xảy ra ở bệnh viện khi anh đi vắng.