Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 182
“Là một cô gái hai mươi tư tuổi, trạc tuổi Baek Yuni hay Kwon Juhan. Cái tuổi kết hôn thì có vẻ hơi sớm, nhưng nghe nói cô ấy dự định sẽ cưới vào một tháng nữa.”
“…….”
“Với một người đàn ông Beta.”
Lông mày Liu nhíu chặt, trong mắt tóe lên những tia lửa xanh lạnh lẽo. Anh buông cái chai đang cầm, vuốt ngược tóc rồi vò rối tung lên, gào lên về phía Inwoo.
“Mẹ kiếp, thế thì sao!”
Không phải là tiếng hét lớn, mà là một âm thanh như bị nén chặt vào trong rồi nuốt ngược trở lại, nhưng rõ ràng đó là một tiếng gào thét tuyệt vọng.
Liu cũng trừng mắt không chịu thua kém gì như muốn thiêu đốt đôi mắt Inwoo đang ngước lên nhìn thẳng vào mình.
“Để kết hôn thì là độ tuổi sớm… nhưng để phân hóa thành Alpha thì lại là độ tuổi quá muộn.”
“…….”
Dù đứng yên tại chỗ, hơi thở của Liu vẫn rối loạn khiến bờ vai rộng phập phồng.
Inwoo nhếch một bên mép, cười đầy khinh miệt.
“Thực sự không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
“Đó là chuyện không liên quan đến chúng ta.”
Inwoo nhìn vào bóng lưng kẻ đang quay đi để trốn tránh tình huống, bật dậy ném về phía anh sự oán trách.
“Nhìn bệnh nhân đó… cậu có biết tôi cảm thấy thế nào không? Tại sao tôi lại phải cảm thấy nghẹt thở vì những chuyện rác rưởi mà cậu gây ra chứ!”
Liu bước vào căn bếp tối om chưa bật đèn, lấy một lon bia từ tủ lạnh và uống cạn hơn một nửa ngay tại chỗ như một kẻ đang khát đến đau đớn. Anh ném mạnh lon bia xuống bàn đảo rộng dùng làm bàn sơ chế, chống tay lên mép bàn và cúi đầu.
“Đưa em ấy đến một nơi không thân thích, rồi thú nhận ở đó. Cậu nghĩ làm thế thì xác suất bị vứt bỏ sẽ thấp hơn sao?”
Inwoo đứng trước bàn ăn, cố gắng không cao giọng, khuôn mặt nhăn nhúm lại. Liu quay đầu đi, liếm môi dưới.
“Cậu đổ một đống tiền, làm tổn thương cả gia đình Phantom để mở phòng tranh ở New York, tất cả là vì cậu, chẳng lẽ cậu định vứt bỏ hết tất cả rồi rời đi sao? Cậu định bắt Yihyun gánh vác cái trách nhiệm đó à?”
“…….”
“Dù lý do cậu muốn đưa em ấy sang New York là gì đi nữa thì tôi thấy cậu chẳng hề có ý định giữ lời hứa với tôi. Nếu thế, đến cả tao – người tin lời mày và tiếp tay cho cái trò này – cũng biến thành thằng chó đẻ sao?”
Liu lặng lẽ nghe những lời chỉ trích công kích, uống nốt chỗ bia còn lại, rồi bóp nát cái lon trong tay và nói.
“Cậu nghĩ gì tôi không quan tâm, cậu có trở thành thằng chó đẻ hay thằng rác rưởi đối với Seo Yihyun hay không, điều đó càng chẳng quan trọng.”
Liu hướng về phía Inwoo đang cười khan, ném ra một lời thú nhận trần trụi, không che đậy, sắc lẹm và tanh nồng mùi máu của chính mình.
“Phải đưa Seo Yihyun rời khỏi đây sớm ngày nào hay ngày ấy, trong đầu tôi bây giờ chỉ có suy nghĩ đó thôi. Ở nơi mà em ấy chỉ có mình tôi, không, ở nơi mà tôi vứt bỏ tất cả và chỉ còn lại duy nhất Seo Yihyun, tôi sẽ cầu xin sự tha thứ và bám víu lấy em ấy một cách thảm hại, đáng thương nhất có thể.”
“…….”
“Ngoài cách đó ra tôi còn cách nào khác đâu? Đến nước này rồi thì làm gì còn cách nào giải quyết cho ra dáng, cho lương thiện nữa.”
Liu đang tuôn ra xối xả bỗng im bặt. Anh nhìn chằm chằm vào lon bia đã bẹp dúm hồi lâu, rồi văng tục một câu khe khẽ và ném nó vào thùng rác.
“Tôi đã tự tay vứt bỏ cái tư cách để được ở bên em ấy một cách đường hoàng và trong sạch vào cái đêm Seo Yihyun đứng đợi trước cửa nhà này rồi.”
Liu nói về “đêm hôm đó” mà Inwoo không thể biết và cũng chẳng biết, anh nói như không còn ý thức về đối tượng giao tiếp nữa. Nghe vừa giống sự buông xuôi từ bỏ bản thân, lại vừa giống lời biện minh hướng tới Yihyun đang không có mặt ở đây.
Inwoo đứng lặng nhìn bóng đen to lớn của Liu chìm trong bóng tối nhà bếp, rồi chậm rãi bước về phía đó. Hắn bước qua khung cửa xếp mở rộng ngăn cách phòng ăn và nhà bếp, đặt chân vào vùng bóng tối mờ ảo.
Inwoo đứng đối diện Liu qua bàn đảo, chống tay lên mép mặt đá cẩm thạch, rướn người về phía trước.
“Đằng nào thì dù Seo Yihyun có bị biến đổi 100% thành Omega thì em ấy cũng chẳng biết gì về Alpha hay Omega cả. Biết trên lý thuyết thì có tác dụng gì chứ.”
Giọng điệu Inwoo đã dịu xuống như thể quyết định ngừng kích động cảm xúc của Liu, thậm chí bây giờ còn nhẹ nhàng như đang dỗ dành.
“Bản năng của Ghost kéo anh về phía em mãnh liệt thế nào, bản năng Alpha kích thích xung động muốn hòa làm một với em ra sao… Dù cậu có lải nhải những điều đó… em ấy cũng không thể hiểu được đâu, không thể chấp nhận được. Dù cơ thể có biến thành Omega, nhưng em ấy đã sống cả đời là Beta, và tinh thần vẫn là Beta. Cậu sống 20 năm là Alpha mà không biết rằng Beta tuyệt đối không thể hiểu được uy lực của Pheromone sao?”
Liu vẫn im lặng đưa sườn mặt về phía Inwoo nãy giờ, quay phắt lại trừng mắt nhìn hắn.
Có lẽ lời Inwoo nói không sai.
Dù nhiều Alpha và Omega đã tiến vào giới thượng lưu, nhưng thế giới này vẫn vận hành xoay quanh Beta. Ở những nhóm nghề nghiệp tương đối cởi mở như nghệ thuật hay giải trí thì tình hình có khác đôi chút, nhưng trừ khi là Golden, những kẻ có khả năng kiểm soát Pheromone đến mức Beta có thể nhận thức họ “gần như Beta” thì tỷ lệ Alpha và Omega tham gia chính trị cực kỳ thấp. Xã hội nào cũng vậy thôi.
Phim ảnh, truyền hình, quảng cáo chỉ phóng đại và tô vẽ những thuộc tính lãng mạn của Pheromone. Ngay cả những doanh nghiệp do Alpha hay Omega làm chủ cũng không thể tránh khỏi việc marketing tập trung vào sức mua của khách hàng chủ lực là Beta.
Những Alpha, Omega không kìm nén được xung động tình dục. Những sinh vật kém tiến hóa sử dụng Pheromone để tận hưởng đời sống tình dục hoang dại và bừa bãi. Những nhân tố nguy hiểm chẳng khác nào kẻ tàng trữ ma túy hợp pháp….
Bên ngoài những bộ phim lãng mạn, hình ảnh về Alpha và Omega trong mắt những Beta bình thường vẫn chỉ ở mức độ đó, và Liu cũng đã sống trong thế giới ấy cho đến nay, nên anh hiểu rõ việc khiến một Beta thấu hiểu được sức mạnh thực tế và tác động của Pheromone, thứ không thiên lệch về sự lãng mạn hay sự nguy hiểm, là điều gần như bất khả thi.
Nhưng cũng vì lý do tương tự, Inwoo không thể hiểu được bản năng mạnh mẽ của Ghost đang lôi kéo anh về phía “Diamond Dust” Yihyun của mình. Về lời của Marcus rằng “nếu bị thu hút bởi chính con người người đó và yêu về mặt tinh thần thì càng khó chối từ”, Choi Inwoo lại càng không thể hiểu nổi.
Dù là Beta, hay Alpha/Omega thường, hay thậm chí là một Golden ưu tú gần như hoàn hảo, không ai có thể hiểu được.
Thứ xuyên qua bức tường phòng thủ dày đặc và kiên cố mà anh đã xây dựng với tư cách là một Golden như một bóng ma….
Giống như việc không một nền khoa học cao siêu nào có thể ngăn cản sự thay đổi của các mùa biến hạ thành thu, ngăn cản mặt trời mọc khi đêm tàn hay ráng chiều rực cháy khi ngày tắt… Một sự tồn tại không thể ngoảnh mặt làm ngơ và không thể kháng cự.
Liu cúi người chống hai tay lên bàn đảo, một tay day mặt như muốn nghiền nát nó, nói bằng giọng nặng nề đẫm vẻ mệt mỏi.
“Seo Yihyun không chỉ là một Beta đơn thuần.”
“Thế là cái gì.”
“…….”
Liu ngậm miệng trước câu hỏi đó, nhưng ánh mắt anh nhìn Inwoo đang nói lên tất cả. Không phải anh không biết câu trả lời, mà là anh biết nhưng sẽ không nói.
“Đã tiến triển đến mức nào rồi, hãy cho em ấy kiểm tra kỹ lưỡng đi. Nếu thực sự chỉ mới biến đổi khoảng 20% thì vẫn có thể dừng lại được. Vẫn còn cách dừng lại ngay bây giờ và quay trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Liu rung vai cười khẩy. Anh khoanh tay dựa vào bàn đảo, ngước nhìn Inwoo với vẻ sắc lạnh.
“Quay về? Về đâu?”
Ánh mắt anh trông kiệt quệ như đã bị tẩy trắng, hốc mắt sâu nheo lại như đang đứng dưới ánh mặt trời gay gắt giữa ban ngày. Inwoo đối diện với đôi mắt đục ngầu nơi sức sống màu xanh đã bốc hơi và tro xám bay mù mịt rồi trầm giọng nói.
“Chính miệng cậu đã nói là không thể giữ được sự kiềm chế khi ở bên Seo Yihyun. Vậy thì chắc là quay về thời điểm trước khi gặp Yihyun rồi.”
Anh rời khỏi bàn đảo, lùi bước sâu hơn vào bóng tối để tránh xa thứ ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ phòng ăn và khẽ lắc đầu.
***
Vài năm trước, một họa sĩ trẻ đã thu hút sự quan tâm nồng nhiệt của giới mỹ thuật trong nước. Anh ta ra mắt hoành tráng ở độ tuổi giữa 20 (theo cách tính tuổi Hàn Quốc là vừa chớm bước vào ngưỡng cửa 30) bằng việc ký hợp đồng độc quyền với một phòng tranh có nền tảng khá vững chắc tại New York, tiền tuyến của nghệ thuật đương đại.
Thế giới tác phẩm lấy chủ đề chính là bản sắc của bản thân với tư cách là một nam giới đồng tính Beta được đánh giá là trần trụi đến mức giới mỹ thuật vốn có sức đề kháng cao, chẳng hề mảy may trước những mức độ tính dục thông thường, cũng phải dùng đến từ “táo bạo” sau một thời gian dài.
Đã ra mắt thành công ở New York, nên việc nhận được vô số lời mời gọi từ quê nhà là điều đương nhiên. Tuy nhiên, họa sĩ này đã từ chối tất cả các đề nghị triển lãm từ các phòng tranh trong nước vào thời điểm đó.
Bề ngoài lý do là lịch trình các triển lãm khác quá dày đặc nên khó sắp xếp, nhưng thái độ đó mang đậm hàm ý rằng một kẻ đã thành công ở New York như mình chẳng có lý do gì để quay lại Seoul, vùng đất cằn cỗi về mỹ thuật, hay Hàn Quốc, một quốc gia lạc hậu về nghệ thuật.
Thực ra, mục “Lời ngỏ của biên tập viên” số này đã được hoàn thành sớm hơn thường lệ. Nhưng vài ngày trước, thông qua một nguồn tin đáng tin cậy, tôi biết được tin họa sĩ của mấy năm trước đó đang tìm kiếm phòng tranh để mở triển lãm cá nhân tại Seoul, nên ngay trước khi đưa đi in, tôi đã quyết định viết lại lời ngỏ.
Không biết làm thế nào mà anh ta đã rũ bỏ được lớp bọt bong bóng kiêu ngạo của mình để trang bị sự khiêm tốn quay về “vùng đất mỹ thuật cằn cỗi như Seoul”, nhưng chừng nào các phòng tranh từng bị anh ta từ chối vẫn còn hoạt động vững mạnh, và chừng nào họ còn nhớ về quá khứ đó, thì cuộc đổ bộ vào trong nước của anh ta dự kiến sẽ gặp khá nhiều khó khăn. Ít nhất, việc triển lãm tại các phòng tranh lớn có tầm ảnh hưởng mà anh ta mong muốn hiện tại và từng từ chối trong quá khứ sẽ là bất khả thi.
Thâm niên trong nghề của tôi cũng không quá ngắn để bị sốc trước thực tế rằng sức hấp dẫn hay độ hoàn thiện của tác phẩm không nhất thiết phải đồng nhất với nhân cách của tác giả. Nhưng tôi viết lại lời ngỏ này với hy vọng rằng anh ta, cũng như tất cả các nghệ sĩ trên mảnh đất này, hãy khắc cốt ghi tâm sự thật rằng mỹ thuật cũng giống như mọi hoạt động khác trên đời, là sự hợp tác được tạo nên từ sự gặp gỡ giữa người với người.
Cũng có thể do tâm địa tôi hẹp hòi nên thay vì thấy chua xót cho tin tức một nghệ sĩ ngạo mạn sa cơ lỡ vận phải cúi đầu tìm chốn dung thân, tôi lại thấy hả hê.
Tác phẩm chẳng có gì để nói ngoài tình dục của anh ta ư? Có lẽ vì đã bị đá khỏi New York nên giờ đây trông chẳng còn “táo bạo” cũng chẳng còn cảm thấy “trần trụi” nữa. Dù sao thì, chúc may mắn.
***
Đó là một trong số những tạp chí đặt dài hạn vừa được phát hành hôm qua và chuyển đến nhà sáng nay. Đây cũng là một trong những tạp chí mà Liu và Yihyun thích xem nhất vì duy trì quan điểm linh hoạt thay vì phô trương sự chính thống đầy quyền uy. Yihyun vẫn thường bắt đầu đọc kỹ từ “Lời ngỏ của biên tập viên”, đặt cuốn tạp chí vẫn đang mở nguyên trên đầu gối và hít một hơi thật sâu.
Dù cái tên Hong Seonyu hay SEONEW không được nhắc đến một lần nào trong bài, nhưng càng đọc, cậu càng tin chắc rằng bài viết này nhắm vào Hong Seonyu.
Nếu điều đó là sự thật, và “nguồn tin đáng tin cậy” trong bài viết là Liu… thì có nghĩa là Liu đang để tâm đến tận việc Hong Seonyu chuyển địa bàn hoạt động về nước, và qua đó thu hẹp khoảng cách với Shushu.
Nhớ lại khuôn mặt hốc hác của anh dạo gần đây luôn về nhà muộn vì bận rộn gặp gỡ các tác giả trực thuộc, đối tác và những nhân vật quan trọng trong ngành để trực tiếp thông báo về việc Phantom tiến vào New York, Yihyun nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.
Ngay khi cậu định cầm điện thoại lên thì nghe thấy tiếng xe ô tô tiến vào bãi đỗ loáng thoáng vọng lại. Yihyun gấp tạp chí đặt xuống bàn. Lòng cậu nóng như lửa đốt, vội mở cửa trước khi anh kịp bấm mật mã đi vào.
“…….”
Qua khe cửa đẩy ra ngoài, cậu thấy khuôn mặt Liu giật mình lùi lại khi vừa định bấm mật mã.
Jennifer
Má, tình yêu này của anh Liu bị tiêu cực hóa, trở thành nỗi ám ảnh lun r 🥲 Ảnh nghĩ mọi cách để Yihun ko thể bỏ ảnh mà ko nghĩ ts cảm xúc của ẻm lun, hoặc là ảnh mặc kệ tất cả miễn Yihun ở cạnh ảnh là đc sao tr