Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 211
Thằng bé vẫn tiếp tục dựng lên một bức tường và xù những chiếc gai nhọn hoắt ở phía sau bức tường ấy. Suốt cả buổi gặp mặt, nó cứ khoanh tay trước ngực, trưng ra vẻ mặt bất mãn và xéo xắt, ánh mắt lườm nguýt vào một khoảng không vô định nào đó khiến người ta chẳng thể biết liệu nó có đang nghe câu chuyện của mọi người hay không.
Dù vậy, Bobo vẫn giữ lập trường cứ thong thả chờ đợi, với niềm tin rằng chỉ riêng việc cậu nhóc tự nguyện tham gia đều đặn vào một buổi gặp mặt không hề có tính ép buộc này đã là một niềm hy vọng rồi.
“Hôm nay thế nào? Khi biết rằng không chỉ có mỗi mình em thấy khổ sở thì cũng đỡ hơn chút chứ hả? Rằng trên đời này có bao nhiêu là kẻ ‘bất thường’ ấy mà.”
Sau buổi gặp, khi mọi người đã ra về, Bobo đứng trước bàn tiệc trà dài được kê sát tường, vừa vỗ nhẹ vào vai thằng bé đang bốc bánh quy ăn, vừa cười híp mắt. Đó là một lời đáp trả tinh quái mượn lại chính cách dùng từ của thằng bé, đứa trẻ từng cho rằng Omega nam và Alpha nữ là những kẻ ‘bất thường’.
“Bánh quy để ăn sau đi, giờ giúp anh dọn dẹp chút trước đã nào, hửm?”
Bobo vòng tay qua cổ thằng bé từ phía sau rồi kéo lại. Dù bị mất thăng bằng lôi đi và miệng thì càm ràm, nhưng ánh mắt thằng bé lại cho thấy nó không hoàn toàn ghét bỏ những trò đùa giỡn kiểu đó của Bobo.
Bobo không đối xử với thằng bé một cách quá thận trọng. Anh phán đoán rằng việc cố ra vẻ dạy đời một cách nho nhã, hay tiếp cận với tư cách một ‘người lớn’ luôn thấu hiểu mọi chuyện sẽ chẳng có tác dụng gì với đứa trẻ này.
Ba tuần trước, Bobo và bạn trai anh lần đầu gặp thằng bé ở công viên La Villette. Tại một góc khuất ít người qua lại phía sau tòa nhà hướng dẫn, giữa một công viên yên bình nơi lũ trẻ đang nô đùa, những gia đình đi dã ngoại vừa ăn sandwich vừa cười nói, và các cặp đôi mặc đồ bơi tắm nắng trao nhau nụ hôn, thằng bé ngồi bệt dưới đất, người co rúm lại và toát mồ hôi lạnh.
Thấy lạ khi thằng bé có vẻ như cố tình lẩn trốn thay vì kêu cứu, Bobo và bạn trai đã tiến lại hỏi xem nó có cần giúp đỡ không.
Thằng bé đang bắt đầu kỳ phát tình. Trong tình trạng chưa uống thuốc ức chế, hai người họ lập tức đưa nó đến một bệnh viện nhỏ gần đó để kê đơn và cho uống thuốc.
Cậu thiếu niên 14 tuổi tên là Nicholas ấy không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã phân hóa thành một Omega. Nó không báo cho nhà trường hay gia đình, và đang trong tình trạng nguy hiểm khi cố chịu đựng kỳ phát tình bằng cơ thể với suy nghĩ rằng mình không cần đến mấy thứ như thuốc ức chế.
Hai người đã mời thằng bé đến nhóm ‘Phân hóa muộn’. Đứa trẻ từng tuyên bố tuyệt đối sẽ không sống như một Omega rồi chia tay hai người hôm đó, hôm nay đã là lần thứ ba nó ló mặt đến buổi gặp.
“Nick này, giờ cũng đến lúc phải nói chuyện với bố mẹ rồi đấy.”
Bobo vừa gấp đôi chiếc ghế đã dùng xếp gọn vào phía sau phòng triển lãm, vừa ướm lời. Nhưng thằng bé lập tức đỏ mặt tía tai và nhảy dựng lên.
“Tuyệt đối, tuyệt đối không được! Bố mà biết sẽ đuổi em đi mất!”
“Chẳng phải em ghét bố lắm sao, thế mà vẫn sợ bị đuổi ra khỏi nhà à?”
“…….”
Nếu biết nó trở thành Omega, bố sẽ không thèm nhìn mặt nó nữa, thậm chí có thể vì xấu hổ và ghê tởm mà tống nó vào trại tâm thần. Từ lần đầu tiên đến buổi gặp mặt, thằng bé đã nói với vẻ mặt đầy sợ hãi như thế. Nó bi quan như thể cuộc đời mình đã hoàn toàn chấm dứt, rằng sẽ bị tẩy chay và bắt nạt ở trường, rồi cũng chẳng thể kiếm được một công việc tử tế.
Rốt cuộc, sự phủ nhận bản thân là Omega của Nick không hẳn xuất phát từ phán đoán của chính nó, mà là do những định kiến về Omega của xã hội và những người xung quanh áp đặt lên.
“Dù sao thì. Thật đấy. Cấm em tự ý nói với bố mà không bảo với anh tiếng nào. Hiểu chưa?”
“Tại sao anh phải làm thay việc mà em tự mình làm được chứ? Tốt cho ai hả? Đừng có mà mong đợi mấy chuyện đó.”
Bobo cười đầy ranh mãnh, đẩy nhẹ trán thằng bé đang bám lấy tay mình với vẻ mặt gần như van lơn, một cái đẩy không hề gây đau đớn.
Liệu sự bất an và lòng phản kháng bùng nổ có khiến thằng bé bỏ chạy không? Và nếu thế, liệu nó có một đi không trở lại? Yihyun nãy giờ vẫn thấp thỏm quan sát hai người họ, sau khi dọn xong chiếc ghế cuối cùng liền khoác chiếc túi cũ để trên bàn tiệc trà lên vai.
“Tôi… xin phép về trước đây.”
“Ơ? Em cũng đi cùng!”
Thằng bé vội vơ lấy mấy chiếc bánh quy đính đầy sô cô la chip to bự rồi chạy theo Yihyun. Nhà của cậu bé và ‘The Hands’ cách nhau khoảng 20 phút đi bộ, ngăn cách bởi một con kênh. Kể từ ngày biết được điều đó vào lần đầu tiên cậu bé đến nhóm, đây là lần thứ ba họ cùng nhau đi về.
Trên tàu điện ngầm, Nick tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về chuyện Alpha hay Omega, nhưng khi đi bộ trên đường phố, nó lại bộc bạch những câu chuyện này nọ một cách tích cực và thẳng thắn hơn nhiều so với khi ở trong ‘Tout’.
“Tại sao lại tồn tại thứ như Omega nam chứ? Em chỉ muốn chết quách cho xong.”
Cả hai xuống ga Riquet, đi dọc theo con kênh bên phía tay trái, Nick vừa đút tay túi quần đá những hòn đá lăn lóc dưới đất vừa nói. Dù là một phát ngôn cực đoan không hề phù hợp với buổi chiều chủ nhật đầy nắng thảnh thơi này, nhưng Yihyun giờ đã hiểu rằng lời nói muốn chết của Nick không mang sức nặng nghiêm trọng đến thế.
“Cũng có những Beta nam ghen tị với Omega nam vì muốn có con với người yêu là Alpha đấy.”
“Người đó chắc là gay rồi!”
“Ừm… nhưng người yêu của người đó là Alpha nữ mà?”
“Đàn ông… trở thành Omega, chỉ vì muốn mang thai con của bạn gái mình á?”
Thằng bé quay lại nhìn Yihyun với vẻ mặt như vừa nghe thấy một tội ác man rợ và kinh tởm, cú sốc lớn đến nỗi nó dừng cả bước chân.
“Hai người họ muốn có một đứa con chung của cả hai, và nếu có thể làm được điều đó, người ấy nghĩ rằng việc bản thân trở thành Omega cũng chẳng sao cả. Giữa hai người yêu nhau, việc ai là người mang thai quan trọng đến thế sao?”
Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi Yihyun do dự bắt đầu tham gia nhóm ‘Phân hóa muộn’. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã gặp gỡ những người ở nhiều hoàn cảnh khác nhau, lắng nghe những câu chuyện thầm kín, những trăn trở, tổn thương và sự vượt qua, hoặc cả những tuyệt vọng không thể vượt qua của họ. Đó là nửa năm để cậu nhận ra rằng không có giới tính nào là tuyệt đối đúng đắn hay tốt đẹp, và tùy thuộc vào hoàn cảnh, môi trường, giới tính mà mỗi người mong muốn hay cách họ chấp nhận giới tính của mình đều khác nhau.
Yihyun kể cho Nick nghe về vài Omega nam có thể phá vỡ định kiến của thằng bé. Tuy nhiên, phản ứng nhận lại cũng chẳng khác trước là bao.
“Mặc kệ mấy người đó thế nào, em chưa bao giờ muốn cả! Vậy thì cứ biến mấy gã đàn ông đó thành Omega đi! Em… em thật sự ghét… trở thành quái vật như thế này.”
Nick hét lên với vẻ mặt như sắp khóc, cắn chặt môi dưới rồi quay lưng lại với Yihyun và bắt đầu bước đi.
Trước câu nói của thằng bé, Yihyun cảm thấy hơi choáng váng như thể vừa bị ai đó gõ nhẹ vào đầu.
Cậu nhớ lại hình ảnh của chính mình, từng gọi bản thân là quái vật khi mắc kẹt ở trạng thái lửng lơ, chẳng phải Beta cũng chẳng phải Omega… ngay tại chính nơi này.
『Yihyun à.』
Người cất tiếng gọi cậu lúc ấy, trông như một kẻ đang đứng dưới bầu trời sụp đổ. Giờ cậu mới hiểu rằng, khi tự gọi mình là quái vật trước mặt người đàn ông thậm chí còn chẳng dám tùy tiện đến gần mình ấy, cậu không chỉ tự làm đau bản thân mà còn cắm một nhát dao sâu hoắm vào trái tim người đó.
Lần này, đến lượt Yihyun dừng bước. Nick đi trước vài bước, nhận ra Yihyun đã dừng lại mới muộn màng quay đầu nhìn. Vì đối diện với ánh nắng gay gắt nên Nick nheo mắt lại.
“Đàn ông thì thâm nhập, còn phụ nữ thì tiếp nhận sự thâm nhập. Để mang thai cần cả nam và nữ, nhưng thực tế người mang thai lại là phía nữ… Việc coi đó là ‘bình thường’ chỉ là tiêu chuẩn của Beta mà thôi.”
“Nhưng đa số người trên thế giới là Beta mà.”
“Đa số là Beta không có nghĩa tất cả đều là Beta. Chỉ vì đa số là như vậy mà coi đó là ‘bình thường’, và coi thiểu số còn lại là ‘bất thường’ liệu có chính đáng không?”
“…….”
Yihyun nghĩ rằng mình đang nói những chuyện quá khó hiểu với một cậu bé mười bốn tuổi nên thả lỏng vai và thở dài một hơi. Cậu tháo chiếc kính râm đang đeo xuống, cài vào túi áo trước ngực trái.
“Ý anh là… không cần thiết phải tôn vinh một thứ là bình thường để biến tất cả những thứ khác thành bất thường.”
Nick vẫn nhìn lên Yihyun với vẻ mặt xéo xắt, tỏ ý vẫn chưa hiểu lắm.
“Thế anh là gì? Anh thực sự là Beta à?”
Giọng điệu đầy vẻ nghi ngờ. Đứa trẻ này đã lớn lên trong một thế giới nơi các Beta mặc nhiên coi mình là ‘bình thường’, giống… ở một nơi như ngôi làng của ông nội vậy.
Yihyun đối diện với đôi mắt thành thật pha lẫn hỗn loạn, bất an, giận dữ và sợ hãi của Nick, va chậm rãi mở lời.
“Anh… chẳng là gì cả.”
“Thế nghĩa là sao.”
“Có thể là Beta, cũng có thể sau này… sẽ trở thành Omega.”
Yihyun hít một hơi thật sâu. Dù Nick không hiểu, nhưng bản thân cậu khi nói ra câu này biết rõ ý nghĩa và sức nặng ẩn sau nó.
Cậu không ngờ mình lại có thể nói ra miệng về chủ đề mà suốt gần 10 tháng qua kể từ khi rời Seoul, cậu cứ liên tục xây lên rồi lại phá bỏ trong lòng, cứ định đến gần rồi lại quay lưng bỏ chạy.
“Ở trong nhóm em thấy rồi đấy, có biết bao nhiêu người phân hóa ở độ tuổi ngoài 20. Chẳng ai biết trước sau này mình sẽ trở thành gì cả, và… dù sau này có trở thành gì hay không, anh vẫn là anh, không phải là quái vật.”
“…….”
“Vì anh không muốn nhìn bất kỳ ai khác ngoài mình là quái vật, nên anh mới tham gia ‘Phân hóa muộn’.”
Dù vẫn còn đó những bất mãn và nghi hoặc, nhưng vẻ mặt của Nick đã dịu đi so với lúc đầu. Yihyun bắt đầu bước đi trở lại, vỗ nhẹ vào lưng Nick như để khích lệ. Nick nhìn Yihyun rồi gật đầu chậm rãi.