Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 212
Những định kiến đã ăn sâu vào máu thịt Nick do ảnh hưởng từ xã hội và gia đình sẽ không thể thay đổi chỉ sau một đêm, hay bởi một câu nói mang tính quyết định nào đó. Nhưng nếu có điều gì cậu cảm nhận được trong nửa năm qua, thì đó là sự thay đổi không phải là điều hoàn toàn bất khả thi.
“Anh… không đi nghỉ hè à?”
Nick vừa huyên thuyên một hồi về chuyến du lịch gia đình đến nhà bà nội ở vùng Loire miền trung nước Pháp theo kỳ nghỉ của bố, bỗng lên tiếng hỏi.
Tuy miệng thì càm ràm vì không được đi các nước châu Âu khác như bạn bè, nhưng có vẻ cậu nhóc vẫn mong chờ chuyến đi mỗi năm chỉ có một lần này. Có vẻ như ngay lúc này, Nick đã hoàn toàn quên mất sự thật rằng mình đã trở thành Omega và phải mang theo thuốc ức chế để tận hưởng chuyến đi khác với mọi khi.
“Thay vào đó thì có một người bạn đến từ Hàn Quốc.”
“Bạn á?”
“Ừ, nên ngày mai anh định ra sân bay đón.”
“Chắc là… bạn thân lắm nhỉ. Thấy lặn lội đến tận đây cơ mà.”
Yihyun gật đầu khi nghe Nick hỏi một cách có chút dè dặt như đang thăm dò thái độ. Đôi mắt của Nick, đứa trẻ mà mới 10 phút trước còn đòi chết và bi quan về cuộc sống, giờ đã quên sạch sành sanh mọi chuyện và lấp lánh sự tò mò.
Có lẽ đúng như lời Bobo, chỉ cần thời gian và sự quan tâm, Nick rồi sẽ thích nghi và chấp nhận bản thân một cách lành mạnh. Dù sao thì Bobo cũng đã trải qua những tình huống như thế này hơn cậu rất nhiều, nên cậu chỉ còn cách tin vào lời anh ta và mỗi người tự giữ vững sự chân thật của mình ở vị trí của bản thân để lay chuyển đứa trẻ.
Chia tay Nick và về đến ‘The Hands’, lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Dù nhiệt độ thấp hơn Hàn Quốc nhưng do thời tiết trong veo không một gợn mây nên nắng rất gắt. Cậu đang rảo bước với ý định nhanh chóng về phòng tắm rửa và uống một lon bia mát lạnh thì một người đàn ông tóc dài bước ra từ tòa nhà ‘The Hands’ giơ tay vẫy chào.
“Yihyun.”
“Ben.”
“Nhìn mồ hôi cậu kìa.”
“Ừ, hôm nay nóng thật đấy.”
Yihyun vừa dùng mu bàn tay quệt mồ hôi dưới cằm vừa nói.
“Căn hộ cũng như cái lò hấp ấy, thà ra quán cà phê còn hơn.”
“Ở đó cũng nóng như nhau mà.”
“Ở đó ít ra còn được ngắm mấy nam thanh nữ tú xinh đẹp.”
Ben lẩm bẩm như đang nói về một chân lý hiển nhiên mà ai cũng đồng tình. Ben đơn thuần thích ngắm nhìn những con người xinh đẹp như những chủ thể nghệ thuật, và anh ta không giấu giếm sở thích, gu thẩm mỹ đó của mình.
“Không đi cùng à?”
Yihyun cười và lắc đầu khi nghe lời rủ rê của Ben. Vào những ngày có buổi gặp mặt ‘Phân hóa muộn’, cậu đã lên kế hoạch làm việc từ chiều đến tối.
Trái với lời than vãn như cái lò hấp của Ben, vừa bước vào sảnh, luồng không khí mát lạnh đã khiến cậu dễ thở hơn hẳn. Dù tầng dưới mát mẻ nhưng chắc chắn các studio ở phía trên vẫn đang hầm hập nóng.
Yihyun liếc nhìn vào bên trong cánh cửa mở, có vẻ hôm nay là chủ nhật nên khách tham quan khá đông. Cậu định lặng lẽ đi lên phòng thì một giọng nói quen thuộc gọi giật lại từ phía sau.
“Yihyun, có một bưu kiện gửi cho em đấy.”
Yuni đang một tay ôm gói bưu kiện nhỏ bên hông trái, tay kia vẫy vẫy với vẻ mặt tinh nghịch. Có vẻ cô nàng đang ở văn phòng thì thấy cậu về nên chạy theo ra. Yihyun cười, bước xuống khỏi cầu thang.
“Nó đến từ thứ Sáu cơ, chắc Pierre đi nghỉ mát nên quên nhắn lại bảo chuyển cho em rồi.”
Chiếc hộp cô đưa cho cậu là một hộp giấy nhỏ, chiều dài chưa đầy hai gang tay, cũng không nặng lắm.
“Hình như gửi từ Mỹ, em có người quen ở Mỹ hả?”
Yihyun nhìn xuống chiếc hộp và kiểm tra tên người gửi. Ngay cả trong nét chữ cũng toát lên sự ngay ngắn và dịu dàng.
Marcus Dunham. Là Marcus.
***
Từ khu nghỉ dưỡng ở Jimbaran đến bãi biển Double Six mất hơn 40 phút đi ô tô. Khoảng cách đường chim bay không xa lắm, nhưng con đường sát biển nhất lại quá hẹp xe ô tô không vào được, nên đành phải đi vòng vèo qua đường nội địa.
Liu dừng xe trước một quán cà phê với những bức tường trát vữa để lộ gạch mộc và được trang trí bằng cây dây leo, lách qua hàng xe máy đang đậu thẳng tắp để bước vào bãi biển.
Anh lấy chiếc kính râm cài ở túi bên trái đeo lên theo thói quen rồi bắt đầu đi bộ về phía Bắc.
Những chiếc ghế lười, dù che nắng và bàn ghế sơn màu sặc sỡ mà các quán bar bãi biển bày ra chiếm đến một nửa bãi cát. Bãi biển Double Six nổi tiếng là nơi có hoàng hôn đẹp nhất nhì Bali. Dù còn hơn hai tiếng nữa mặt trời mới bắt đầu lặn, nhưng những người muốn có chỗ ngồi đẹp đã gọi sẵn cocktail và thong thả chờ đợi khoảnh khắc ấy.
Morae và Yihan.
Cả hai đều đang làm huấn luyện viên toàn thời gian tại một trường dạy lướt sóng lớn. Lịch trình kín mít từ sáng đến tối, sau khi kết thúc giờ dạy, họ còn phải dùng video đã quay để phân tích tư thế và hướng dẫn thêm cho học viên. Đổi lại việc được bao ăn ở, họ phải làm việc như nhân viên của trường, giao lưu với học viên và khách lưu trú để tạo không khí vui vẻ, coi như một phần công việc mở rộng. Theo những gì tìm hiểu được thì đó không phải là cuộc sống ung dung tự tại, vừa thong thả lướt sóng vừa tận hưởng thiên đường nghỉ dưỡng.
Họ có thể làm huấn luyện viên bán thời gian hoặc làm những công việc khác linh động thời gian hơn để sống thoải mái, nhưng mức thu nhập đó chỉ đủ giải quyết nhu cầu sống trước mắt.
Nhìn vào số tiền hai người gửi cho Liu thông qua Yihyun mỗi tháng, có vẻ như họ đã quyết tâm chịu khổ 1-2 năm để trả cho xong món nợ 100 triệu won càng sớm càng tốt.
Liu đến trước quán bar bãi biển do trường lướt sóng nơi họ làm việc điều hành, chọn một chỗ ngồi trên chiếc ghế bãi biển được xếp thành từng cặp trước tòa nhà gỗ xây theo kiến trúc truyền thống Bali. Một nhân viên mặc đồng phục áo phông polo trắng và quần short lập tức tiến lại đưa thực đơn. Liu gọi một chai bia của thương hiệu hay uống và xin một chiếc gạt tàn, rồi rút thuốc lá ra ngậm.
Trong lúc chờ bia, anh ngậm đầu lọc thuốc mà chưa châm lửa, phóng tầm mắt nhìn ra biển. Sóng biển êm đềm, những con sóng với độ cao đều đặn xô vào từ xa khơi, rồi nhẹ nhàng tan biến vào bờ cát.
Nhìn cảnh tượng ấy, cơn thèm thuốc cũng vơi đi. Liu thả điếu thuốc chưa hút vào gạt tàn, uống ngụm bia mát lạnh sảng khoái và dõi mắt theo chuyển động của những người lướt sóng trên biển.
Chiếc quần lanh ống rộng thoải mái phấp phới trong gió biển, cát len lỏi vào giữa đôi xăng đan da chạm đất. Cái nóng đặc trưng của miền nhiệt đới và cơn buồn ngủ lơ đãng dường như đang nới lỏng chút ít nội tâm anh, nơi tưởng chừng như đã mắc kẹt trong mùa đông khắc nghiệt suốt gần một năm qua.
Anh ngả hẳn người vào lưng ghế, gác chân lên ghế duỗi dài, hai cổ chân vắt chéo nhau, hai tay đan sau đầu, mắt tự động khép lại.
Chẳng biết tại sao anh lại quyết định đi chuyến này.
Dù đã đến Bali ba bốn lần, nhưng ngay từ khi quyết định nghỉ phép hai tuần, anh chẳng thể nghĩ đến nơi nào khác.
Có lẽ anh muốn thay Yihyun tận mắt xác nhận tình hình của hai người kia, hoặc có lẽ, anh muốn tìm kiếm một sự an ủi mong manh rằng mình vẫn đang kết nối với Yihyun, thông qua việc tiếp xúc dù chỉ gián tiếp với những người hiểu rõ quá khứ của Yihyun mà mình không hề hay biết.
Dù sao thì họ cũng không biết mặt Liu, nên việc xác nhận họ vẫn sống khỏe mạnh cũng chẳng hại gì. Để lỡ như… có ngày anh có thể kể lại cho Yihyun nghe thì sao.
Giữa những người mới tập lướt sóng đang lặp đi lặp lại việc đứng lên rồi ngã xuống trên ván dưới sự hỗ trợ của huấn luyện viên ở vùng nước nông, một tay lướt sóng đang vượt qua những con sóng thu hút sự chú ý của anh.
Sóng êm nên cũng chẳng phải phô diễn kỹ thuật hoa mỹ gì, nhưng đường lướt mềm mại ấy lại đặc biệt cuốn hút ánh nhìn. Một sự trôi chảy tự nhiên như thể những con sóng đang nhẹ nhàng đưa người đó vào bờ, đến mức khó tin rằng người đó đang ở trên mặt nước. Hơn hết, dù ở khoảng cách xa không thấy rõ biểu cảm, nhưng cảm giác người đó đang tận hưởng khoảnh khắc trên biển bằng cả cơ thể vẫn truyền đến tận đây. Liu chắc chắn đó chính là Morae.
Anh không thể không nghĩ đến Yihyun của những ngày tháng trẻ hơn, người có lẽ cũng từng ngồi một mình trên bãi cát nhìn Morae và Yihan tự do cưỡi sóng, giống như anh của lúc này.
Dù là quá khứ đã qua, anh vẫn muốn nỗi cô độc như thể chìm sâu vào bóng tối và sự tĩnh lặng của đáy biển thẳm mà cậu thiếu niên khi ấy phải chịu đựng, được chuyển nguyên vẹn sang lồng ngực mình. Cũng giống như lòng tham muốn được cùng cậu ở thì tương lai, anh cũng tham lam cả quá khứ của cậu. Liu ước rằng mình có thể san sẻ dù chỉ một đêm trong vô vàn những đêm cậu trằn trọc không ngủ được. Đến tận giây phút này, sự khẩn thiết ấy vẫn không hề thay đổi.
Cô gái bước lên từ biển khơi ấy, trái ngược với cái tên Morae của mình, lại giống với đại dương bao la tiếp giáp với bờ cát hơn. Dù đã quen mặt qua ảnh, anh không ngờ mình có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên dù cô đang mặc đồ lặn và tóc tai ướt sũng.
Có vẻ như cô vừa biểu diễn mẫu một lần theo yêu cầu của học viên sau khi giờ học kết thúc. Morae bước lên bờ, trò chuyện một lát với hai ba người Hàn Quốc đang đợi sẵn, rồi dẫn họ chầm chậm đi về phía quán bar bên này.
Liu dõi theo đường đi của cô từ sau cặp kính râm, có cảm giác khi khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, cô cũng nhận ra anh và đang mỉm cười chào lại. Chắc là ảo giác thôi, vì dù cô có nhận ra anh đi nữa, thì cũng chẳng có lý do gì để cô bày ra vẻ mặt vui mừng như gặp lại bạn cũ ở một nơi bất ngờ thế này.
Nhưng có vẻ không phải là ảo giác, cô dừng lại ngay trước chiếc ghế bãi biển của Liu, khi anh đang xoay người định cầm lấy chai bia.
“Ơ? Anh Thỏ!”
“…….”
Liu cau mày sau lớp kính râm. Anh không biết cô vừa nói gì, liệu mình có nghe nhầm không. Cô định giải thích gì đó bằng lời, nhưng lại lắc đầu và ra hiệu cho Liu đi theo mình.
Bước vào bên trong quán bar mang đậm phong cách nhiệt đới với những chiếc ghế sofa êm ái và đệm tựa phong cách Á Đông, cô đưa tay vuốt những giọt nước đọng trên khuôn mặt rám nắng rồi cười toe toét, chỉ tay lên tường.
“…….”
Giữa những góc tạp chí xé vội nham nhở, bản đồ các nơi trên thế giới, và những bức ảnh polaroid chụp gương mặt tươi cười của đủ loại khách khứa từng ghé qua có lẫn vài bức tranh của Yihyun.
Đó chỉ là những bức ký họa vẽ thoải mái bằng bút bi trên những tờ giấy xé ra từ sổ lò xo, nhỏ hơn khổ A4 một chút, nhưng Liu nhận ra ngay đó là tranh của Yihyun.
Bên cạnh bức tranh vẽ Yuni và Juhan rõ mồn một, có một hình ảnh người đang đeo đôi tai thỏ to tướng và chăm chú nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi treo trên áo gile, chắc chắn là chính bản thân anh .
Liu bay đến tận đây để nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ thương cậu, nhưng không phải theo cách này. Anh hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với dấu vết của cậu ở một nơi không ngờ tới thế này.
Cô gái đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn bức tranh và nói.
“Không thể không nhận ra đúng không? Yihyun thực sự có tài mà.”
Anh đã thực sự thấm thía câu nói cảm xúc ập đến như sóng trào. Mọi sự kiên nhẫn trong suốt một năm qua như vỡ đê, anh cảm tưởng như mình sắp quay ngược lại khoảnh khắc cùng Yihyun nhìn ra biển mưa xối xả ấy. Thực ra, là quay về khoảnh khắc anh muốn khơi gợi lại tình yêu còn sót lại trong Yihyun dành cho mình, muốn bán rẻ quá khứ của bản thân để khơi dậy lòng trắc ẩn của cậu, để van xin cậu đừng đi.
Liu đưa tay che kín đôi mắt mình, cảm nhận hơi lạnh của biển tỏa ra từ người cô gái.