Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Chương 213
Đã ba ngày kể từ khi tôi đến đây, và tôi đã có cuộc gặp đầu tiên với Joseph Ruth.
Joseph là một thiếu gia có vẻ ngoài hiền lành. Thật may mắn là cậu không tỏ thái độ thù địch với tôi hay chối bỏ tình cảnh buộc phải trở thành Omega như phần lớn những kẻ mà tôi từng quan hệ vì công việc này.
Không biết là do văn hóa nước Áo hay nếp nhà riêng của gia tộc Ruth, mà người hầu Omega của Joseph luôn túc trực bên cạnh cậu suốt buổi gặp gỡ. Gia nhân là Alpha hay Omega thường được gả cho quý tộc cấp thấp hoặc thương nhân với một khoản tiền lớn, vậy mà một gia đình đang muốn củng cố địa vị bằng cách biến con trai thành Omega để kết hôn với Alpha lại giữ một Omega làm người hầu thân cận bên mình ư? Đó là một chuyện lạ lùng, nhưng việc để một gia nhân Omega phơi bày Pheromone một cách không phòng bị trước mặt vị khách là Alpha như thế này, thì tự thân nó đã là chuyện hiếm thấy rồi.
Một Alpha là bạn của Joseph đã đến, và cả ba chúng tôi cùng dùng trà chiều. Vị Alpha ghé thăm hôm nay chính là đối tượng mà Joseph sẽ cầu hôn nếu vụ việc lần này thành công trót lọt. Tất nhiên, anh ta hoàn toàn không biết tôi đang lưu lại nhà Joseph vì mục đích gì. Anh ta chỉ biết tôi là con cái của một gia đình quý tộc “vĩ đại” nào đó từ Anh quốc sang du lịch nên đối đãi rất ân cần. Liệu rằng nếu biết rõ thân phận thật của tôi, anh ta có còn muốn ngồi cùng bàn dùng trà với tôi không? Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy nực cười.
Khi Joseph trở thành Omega, anh ta sẽ nghĩ Joseph là một Omega phân hóa tự nhiên và chấp nhận lời cầu hôn. Việc tôi có cảm thấy tội lỗi hay không cũng chẳng thay đổi được vấn đề gì.
Điểm kỳ lạ là hôm nay Erich vẫn hầu hạ suốt buổi, nhưng vị Alpha kia dường như hoàn toàn không cảm nhận được Pheromone của Erich. Nếu cảm nhận được, chắc chắn cả hai đã phản ứng ngay lập tức với Pheromone của nhau rồi. Thật là chuyện không thể nào xảy ra được.
Erich đã mua giúp tôi ít socola Thụy Sĩ ở chợ theo lời tôi nhờ vả. Đó là một trong số ít những món khoái khẩu mà thi thoảng tôi lại thèm.
Tôi cứ tưởng sẽ không mua được, nhưng với một người nắm rõ tình hình chợ búa trong lòng bàn tay như cậu ấy thì có vẻ đó chẳng phải việc gì khó khăn.
Chúng tôi vừa chia nhau ăn socola, vừa trò chuyện trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của Erich.
Erich nói rất ghen tị vì tôi được đi du lịch nhiều nơi, và cứ hễ rảnh rỗi cậu ấy lại nhờ tôi kể chuyện về những đất nước khác. Nhưng một kẻ chỉ chuyển từ dinh thự quý tộc này sang biệt thự của thương nhân giàu có nọ, rồi lại đến dinh thự của quý tộc khác như tôi thì có gì để kể chứ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những chuyện lầm lỡ nực cười của đám quý tộc kiêu ngạo hay những tình huống dở khóc dở cười do khác biệt văn hóa mà thôi. Vậy mà Erich vẫn lắng nghe những câu chuyện đó một cách đầy thích thú.
Những lúc như thế, Pheromone của Erich kích thích tôi đến mức khiến tôi buột ra tiếng thở dài, nó ngọt ngào và dịu dàng như những đóa hồng tháng Năm đẫm ánh mặt trời. Đó là một mùi hương mê hoặc và choáng ngợp mà tôi chưa từng cảm thấy ở bất kỳ loại Pheromone nào trước đây.
Erich.
Tôi đã quan hệ với Joseph đến lần thứ bảy rồi.
Với cơ thể Beta không thể co giãn đàn hồi để phù hợp với việc thắt nút của Alpha, tôi không thể quan hệ liên tục trong thời gian ngắn, vì thế thường phải mất vài tháng để đối phương trở thành một Omega hoàn chỉnh.
Thành thật mà nói, xét trên khía cạnh hai bên đã thỏa thuận giảm thiểu tiếp xúc không cần thiết và kết thúc nhanh chóng, hiệu quả nhất có thể, thì cậu ta là “khách hàng” dễ chịu hơn bất cứ ai tôi từng quan hệ từ trước đến nay, nhưng mà…
Mặc dù vậy, vụ việc lần này lại là đau đớn nhất đối với tôi. Còn hơn cả giai đoạn đầu khi mới bắt đầu “công việc kinh doanh” này, khi tôi còn chưa biết cách đóng chặt cửa sổ cảm xúc và tự nhốt mình lại, đến mức từng nôn mửa, sốc thuốc hay thậm chí tìm cách tự sát.
Không phải vì đối tượng làm việc là Joseph, mà là vì Erich.
Tôi không thể đóng cửa sổ cảm xúc lại, và tôi không thể ngăn được thứ ánh sáng rực rỡ cùng cơn mưa gió dữ dội đang ùa vào tận sâu nơi phế tích hoang tàn này.
Mỗi khi tiến vào bên trong Joseph, tôi đang nhớ đến ai? Và sau khi kết thúc, tôi lại nhớ đến ai để rồi chìm trong tội lỗi và bi thương? Chắc chắn ta sẽ không thể hiểu rõ sự tột cùng đau đớn của việc chung chăn gối với người mình không yêu, cho đến khi có một người để yêu thương.
Sự chăm sóc của Erich, người luôn xót xa cho tôi khi thị lực tôi mờ đi tạm thời, là phần thưởng như trong mơ duy nhất dành cho tôi sau khi xong việc với Joseph.
Tuy thời gian và cường độ mỗi lần có chút khác biệt, nhưng đại khái là mọi vật sẽ trở nên mờ ảo trong vài giờ, không đến mức không thấy đường để sinh hoạt hay di chuyển.
Nhưng có lẽ do thị lực giảm sút cùng với đôi mắt trở nên đục ngầu như đống tro tàn còn lại trong lò sưởi, hay như cách mọi người vẫn gọi tôi là Ghost, nên Erich luôn coi tình trạng của tôi nghiêm trọng hơn thực tế và lo lắng cho tôi hết mực ân cần.
Vì cảm thấy dễ chịu trước lòng trắc ẩn dịu dàng và sự tử tế đó, và vì muốn nhận được sự quan tâm của cậu ấy nhiều hơn, tôi đã cố tình va đùi vào cạnh giường, diễn cái vẻ vụng về và nhõng nhẽo để dựa sát hơn vào cơ thể cậu ấy khi được dìu đỡ… Cầu mong cậu ấy hãy tha thứ cho tôi.
Được nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cậu ấy khi nghe những câu chuyện về phiêu lưu và du hành mà cậu hằng khao khát, và được nhận sự an ủi chân thành từ cậu dành cho cuộc đời như bóng ma của tôi, một người sống bằng nghề biến Beta thành Omega như một phần của “công việc kinh doanh” để vực dậy gia tộc… Những khoảnh khắc đó là niềm hạnh phúc trọn vẹn và mang tính “con người” nhất mà tôi từng có từ khi sinh ra…
Pheromone chảy trong khắp cơ thể tôi đang đòi hỏi tôi hãy trở thành Alpha của em, chứ không phải của Joseph hay bất kỳ ai khác… Tôi muốn nói với cậu ấy điều đó.
Erich là Beta.
Không, ngay từ thời điểm cậu ấy có Pheromone, tôi không biết liệu có thể gọi cậu ấy là Beta được nữa hay không. Dù sao thì điều chắc chắn là cậu ấy chưa từng trải qua kỳ phát tình nào, và khi ở cùng không gian với bạn bè của Joseph hay những Alpha khác thường xuyên lui tới dinh thự, chưa một lần nào họ cảm nhận được Pheromone hay nhận thức Erich là một Omega cả. Tôi hiện giờ đang trong trạng thái hoàn toàn kích động.
Tối nay, Erich bị ông chủ tát và lăng mạ.
Không phải vì cậu ấy phạm lỗi gì đặc biệt, chỉ là ông chủ giận cá chém thớt mà thôi.
Cha của Joseph là một trong những thế lực từng ủng hộ mạnh mẽ việc xuất binh cùng Phổ để ngăn chặn nỗ lực sáp nhập Schleswig và Holstein của Đan Mạch. Nhờ được Hoàng đế tin dùng, chỉ vài tháng trước ông ta còn có ảnh hưởng rất lớn trong triều đình Áo.
Sau đó, ông ta cũng tham gia vào phe chủ trương phải dấy binh chống lại Phổ vì đã vi phạm Hiệp định Gastein. Gần như chắc chắn rằng chỉ cần cuộc chiến này thắng lợi, ông ta sẽ được chọn vào cơ quan trực thuộc Hoàng đế để chính thức chủ đạo việc thống nhất.
Tuy nhiên, theo tin đồn thì tình thế có vẻ không trôi chảy theo hướng có lợi cho nước Áo.
Ông chủ nhà Ruth hầu như không về nhà vì bận cùng các đồng sự vắt óc tìm diệu kế. Mà ngay cả những ngày về nhà, bầu không khí cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Hồi tôi mới đến đây, ông ta vẫn giữ lễ nghi mời một kẻ bị bán đến làm “ngựa giống” như tôi dùng bữa tối hay tham dự hòa nhạc, nhưng dạo gần đây, dù tôi có xuống chào khi nghe tin ông ta về, ông ta cũng chỉ liếc nhìn với ánh mắt khinh miệt như đang nhìn một con quái vật dị dạng ghê tởm.
Không biết ông ta sẽ bắt bẻ vì vấn đề gì, nên hễ ngày nào ông ta về là cả dinh thự lại đóng băng trong căng thẳng. Nạn nhân hôm nay là Erich, vì tội không chỉnh trang y phục cho Joseph được gọn gàng.
Tôi không có mặt ở đó, nhưng tin tức trong dinh thự thì chưa đầy 30 phút đã lan ra khắp mọi ngóc ngách.
Erich vẫn tỏ ra vui vẻ dọn chỗ ngủ cho tôi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cũng đã rơi nước mắt.
Tôi thấy lòng mình quặn thắt trước những giọt nước mắt ấy, đến mức cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình vì đã nhen nhóm một niềm vui nho nhỏ khi nghĩ rằng cậu ấy dựa dẫm đến mức bộc lộ cả góc yếu đuối nhất trước mặt tôi. Ngay cả niềm vui của tôi xuất phát từ cậu ấy cũng là một tội lỗi.
Erich nói rằng gặp được thiếu gia tốt bụng như Joseph quả là may mắn, nhưng cuộc sống mà bản thân không thể tự quyết định điều gì, không thể rời khỏi thành phố này, bị đối xử bất công cũng chỉ biết câm nín chịu đựng, thật sự quá mịt mờ và vô vọng. Cậu ấy nói mình giống như hạt bụi vậy.
Erich đã thổ lộ những cảm xúc về cuộc đời mà bình thường cậu vẫn chôn sâu trong lòng, những chuyện chẳng liên quan gì đến sự việc hôm nay, rằng sau này liệu có ai nhớ đến cái tên của một kẻ như hạt bụi tầm thường là cậu hay không.
Tôi có thể ôm lấy vai cậu ấy, có thể lau nước mắt cho cậu ấy, nhưng lại chẳng thể nói nên lời nào.
Chỉ một người, một Beta mang Pheromone mà chỉ mình tôi cảm nhận được.
Em mang một tổ hợp duy nhất không trùng lặp với bất kỳ ai, ít nhất là đối với tôi, em là sự tồn tại vượt lên trên tất cả, biến mọi sự phân chia Alpha, Omega hay Beta của thế giới này thành vô nghĩa.
Tôi đã không thể nói điều đó với Erich.
***
Yihyun thẳng lưng dậy, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Dù thời gian đã trôi về chiều muộn, bầu trời nhìn qua khung cửa vẫn xanh ngắt như giữa trưa. Tuy nhiên, không biết là do tâm trạng hay do góc chiếu của mặt trời đã xế bóng, mà trái ngược với bên ngoài cửa sổ, trong phòng dường như đã phủ một lớp bóng râm.
Yihyun đặt xấp giấy trên tay xuống và đứng dậy khỏi giường, đi đến bồn rửa nhỏ ở góc phòng đối diện với giường qua cánh cửa, rót một cốc nước máy uống cạn. Như thể chừng đó vẫn chưa đủ, cậu bắt đầu vục nước rửa mặt.
Dù hắt nước lạnh lên mặt nhiều lần, cảm giác thực tại vẫn không sao hồi phục. Mọi thứ trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giống như người vừa mới được trở về nhà sau một thời gian dài bị ai đó giam cầm.
Cậu chẳng màng đến việc lau khô nước trên mặt, lần mò quay người lại dựa vào bồn rửa như kẻ mất hồn. Những món đồ lấy ra từ chiếc hộp mà cậu đã vội vã mở ngay khi về phòng trong niềm vui sướng, giờ nằm vương vãi lộn xộn trên giường.
Thứ Marcus gửi đến là một bức thư tay dài, một cuốn nhật ký cũ kỹ nhất trong số những món đồ Yihyun từng thấy tận mắt, và một xấp giấy đánh máy lại nội dung nhật ký ở những chỗ bị nhòe hoặc mốc meo khó đọc.
Vẫn còn gần một nửa số trang, nhưng cậu không đủ can đảm để đọc tiếp phần sau.
Yihyun nuốt khan, đưa tay vuốt chậm rãi khuôn mặt ướt đẫm. Đúng như lời Ben nói, căn phòng đang hầm hập nóng, nhưng da gà trên người cậu lại nổi lên từng đợt. Xung quanh tĩnh mịch đến kỳ lạ, những tiếng ồn quen thuộc thường ngày dường như bị chặn lại, như thể cả căn phòng đang chìm sâu dưới đáy nước.
Yihyun chợt bước đến bàn làm việc trước cửa sổ, lấy bao thuốc và bật lửa trong ngăn kéo ra như thể may mắn vì nhớ ra một việc gì đó để làm. Là loại thuốc lá giống loại Liu hay hút. Bao thuốc mua từ hồi đầu xuân vẫn còn lại một nửa. Để lâu nên có vị hôi, nhưng dù sao cậu hút cũng không phải để thưởng thức hương vị.
Việc biết rằng người đó đang dõi theo mình không làm cho nỗi đau của sự nhớ nhung thuyên giảm.
Yihyun bắt đầu ngày mới từ sớm, chia thời gian làm việc thành hai buổi sáng chiều, học tiếng Anh và tiếng Pháp, tranh thủ giúp việc vặt trong văn phòng. Các đồng nghiệp khác ở “The Hands” thường trêu chọc pha lẫn thán phục rằng cậu sống như một nhân viên công sở gương mẫu hay công chức chứ không phải họa sĩ, giống như một nhà tu hành không vướng bụi trần… nhưng thực tế lại khác.
Cậu không hề ổn, và cũng chẳng hề bình yên.
『Dù là tinh thần hay thể xác, những lúc mệt mỏi thì tốt nhất là nên cố gắng duy trì nếp sống như bình thường.』
Cậu chỉ đang chống chọi lại cơn đau bằng cách giữ nguyên dáng vẻ ấy, không để nếp sống thường nhật sụp đổ, để những gã u ám bên trong không tìm thấy chỗ mà trỗi dậy.