Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 226
- Trở lại biển khơi
Màn đêm buông xuống, tuyết đã gần như tan chảy hết. Trước khi xe dọn tuyết kịp đi qua, chỉ còn lại những đống tuyết do người ta vun vào lề đường, lấm lem bùn đất và vẫn còn vón cục ở vài nơi. Khung cảnh ấy chẳng khác Hàn Quốc là bao.
Đúng như đã hẹn trước, Liu đang đứng đợi trước một cửa tiệm đang sửa chữa lại, nằm cách quán ‘Tout’ một đoạn. Anh đang hút thuốc khi đứng bên cạnh chiếc xe hơi màu bạc nhám. Liu không khoác áo choàng, chỉ mặc một chiếc áo len cashmere mỏng màu đen phối cùng quần jeans.
Yihyun rảo bước nhanh hơn, ánh mắt dán chặt vào anh. Có vẻ như Liu cũng đã chăm chú nhìn cửa ra vào của ‘Tout’ suốt từ nãy, bởi ngay khi thấy Yihyun băng chéo qua con đường hẹp để tiến lại gần, anh liền dập tắt tàn thuốc, mở cửa ghế phụ và vứt đầu lọc vào gạt tàn bên trong.
Yihyun đứng trước mặt Liu, liếc nhìn chiếc xe qua vai anh rồi hỏi: “Cái này… là xe của Giám đốc ạ?”
Liu khẽ ngưng lại một chút rồi gật đầu.
Chiếc xe được dán kính đen, tuy là thương hiệu cao cấp nhưng lại là mẫu xe thường thấy ở trung tâm Paris, không phải loại sedan cỡ lớn phô trương đến mức quá nổi bật. Với địa vị của anh, chắc chắn có thể tậu những mẫu xe đẳng cấp hơn nhiều, nhưng Yihyun lờ mờ đoán được lý do anh thỏa hiệp ở mức độ này, khiến cậu cảm thấy gương mặt mình hơi nóng lên.
“Vậy sao anh không ngồi trong xe đợi? Trời lạnh thế này mà.”
“Anh mới ra ngoài một lát để hút điếu thuốc thôi.”
Liu không giấu được nụ cười, tiện tay chỉnh lại cổ áo khoác vốn chẳng có gì xộc xệch của Yihyun.
“Là người này sao?”
“……”
Cậu thiếu niên nãy giờ đứng cách sau lưng Yihyun khoảng hai bước chân như thể không thể chờ đợi để được giới thiệu thêm giây phút nào nữa, bỗng chốn chồm lên một bước, thì thầm vào tai cậu.
Liu luân phiên nhìn cậu nhóc và Yihyun, không che giấu ánh mắt tò mò về danh tính của người mới tới, như thể anh cũng đang thắc mắc cậu nhóc này là ai.
“À… Đây là Nicholas, cùng sinh hoạt trong nhóm với em. Em bảo là bạn trai… sẽ đến đón nên phải về sớm, thế là nhóc này cứ tò mò đòi giới thiệu cho bằng được…. cứ nằng nặc đòi theo….”
Trái ngược với Yihyun đang đỏ bừng cả vành tai và nói năng ấp úng ở hai chữ ‘bạn trai’, gương mặt Liu bỗng sáng bừng lên. Anh xóa sạch vẻ biểu cảm cứng nhắc, vui vẻ chìa tay ra bắt tay Nick và chào hỏi ngắn gọn bằng tiếng Anh.
“Rất vui được gặp nhóc, anh là Liu Wei Kun.”
Ngược lại, Nick vừa len lén quan sát anh như thăm dò, vừa rụt rè nắm lấy tay anh. Ánh mắt Liu dừng lại một chốc nơi vai của Nick, chỗ đang áp sát vào cánh tay của Yihyun.
“Chà… Anh ấy cũng đẹp trai thật đấy.”
Yihyun bật cười khẽ khi nhìn Nick rõ ràng là đang bị khớp khi gặp người thật nhưng vẫn cố tỏ ra ngầu và bình thản.
“Nhưng mà anh ơi, người này đẹp trai đến mức hơi khả nghi đấy. Bố em bảo những người như thế này nếu không phải lừa đảo thì cũng là phường trăng hoa….”
“Nick, em đã hứa là sẽ cư xử lịch sự rồi mà.”
Liu thích thú nhìn Yihyun đang hạ giọng nhắc nhở Nick. Anh tự nhiên kéo cánh tay người đang đứng đối diện về phía mình, rồi quàng tay ôm lấy vai cậu.
“Anh sẽ coi câu ‘đẹp trai đến mức khả nghi’ như một lời khen nhé. Lừa đảo thì không biết thế nào, chứ trăng hoa thì tuyệt đối không phải đâu, nên nhóc không cần lo lắng về khoản đó.”
Tuy biểu cảm và giọng điệu của Liu có vẻ trêu đùa, nhưng Nick vẫn không giấu nổi sự bối rối. Cậu nhóc đỏ mặt, tuôn ra một tràng oán trách rằng nếu anh biết tiếng Pháp thì sao không nói sớm. Nhưng sự thật là chính Yihyun cũng không biết điều đó nên không thể báo trước được. Ngẫm lại thì giữa họ vẫn còn quá nhiều điều chưa biết về nhau.
“Em bảo chỉ nhìn mặt một cái rồi đi mà. Giờ được rồi chứ?”
Yihyun xoay vai Nick lại, đẩy lưng cậu nhóc về hướng quán ‘Tout’. “Adieu! (Tạm biệt!)” Nick vừa ngoái lại nhìn Liu đang vẫy tay chào, vừa khẽ nghiêng đầu chào lại rồi biến mất sau cánh cửa của ‘Tout’ như chạy trốn.
Rõ ràng người thất lễ là Nick, nhưng Yihyun lại cứ cảm thấy mặt mình nóng ran.
“Xin lỗi, chắc anh hoang mang lắm nhỉ?”
“Cậu bé mới mười mấy tuổi thôi mà. Với lại… nghe là biết thằng nhóc lo lắng cho Seo Yihyun rồi, có sao đâu.”
Liu nhún vai như thể chẳng bận tâm, rồi anh rút bàn tay đang đút túi quần sau ra, nhẹ nhàng đặt lên lưng Yihyun, dẫn cậu về phía ghế phụ và mở cửa xe. Anh đi vòng sang ghế lái và ngồi vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói:
“Trước giờ anh chỉ biết Seo Yihyun là em trai, là em út, giờ được thấy một Seo Yihyun trong vai trò người anh lớn, cảm giác cũng mới mẻ thật.”
“Mấy ngày nữa là em cũng hai mươi tư tuổi rồi mà.”
“Phải rồi. Hai mươi tư.”
Trước khi khởi động xe, Liu xoay người sang nhìn Yihyun. Anh vươn tay cẩn trọng vuốt lại mái tóc mái của cậu bằng những đầu ngón tay, rồi lẩm bẩm lại trong miệng một lần nữa… hai mươi tư.
“Vì kẻ ngốc là tôi đây đã ném bỏ toàn bộ cơ hội để được ở bên một Seo Yihyun tuổi hai mươi ba.”
“……”
Quan sát sắc mặt Yihyun như một người vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ, có vẻ anh đang hối hận vì đã lỡ lời thốt ra những điều trong lòng. Sợ làm lòng Yihyun nặng trĩu, anh cố tình chuyển chủ đề bằng giọng điệu tươi tỉnh hơn trong lúc nổ máy xe.
“Nicholas, là người mẫu đó phải không? Tác phẩm thứ ba trong loạt tranh <Colorful Ghosts>.”
“À… Ừm. Đúng rồi ạ.”
Liu vừa xoay vô lăng để rẽ phải liên tiếp hai lần, vừa liếc nhìn sang phía cậu.
“Những tác phẩm được công bố ấy dù anh không thể mua chúng, nhưng vẫn luôn theo dõi và kiểm tra tất cả.”
Yihyun đã luôn tự trấn an bản thân và tin rằng ở một nơi nào đó anh vẫn luôn dõi theo hoạt động của mình, tuy nhiên cũng như mọi chuyện trên đời, cậu không thể chắc chắn 100%. Nhưng hóa ra anh thực sự vẫn luôn dõi theo. Yihyun mân mê dây quai túi xách đặt trên đầu gối, chỉ biết cắn nhẹ môi dưới.
“Có vẻ cậu bé ấy đã rất hoang mang sau khi phân hóa thành Omega, còn nhỏ tuổi thế mà đã tham gia hội nhóm rồi.”
“Chuyện là Omega… anh nhìn cái là biết ngay sao?”
Liu không trả lời cụ thể trước câu hỏi của Yihyun, chỉ nhìn về phía trước và mỉm cười nhạt. Inwoo trong quá khứ từng nói, anh là một máy thẩm định Omega còn chính xác hơn cả kết quả phân tích gen. Hơn nữa, hiện tại khi đã có kiến thức khá vững về Alpha và Omega, Yihyun cũng hiểu rằng một Golden Alpha ở đẳng cấp như Liu hoàn toàn có thể phân biệt giới tính của đối phương mà không cần Pheromone và xác suất thất bại gần như bằng không.
Giờ thì cậu cũng hiểu lý do vì sao anh cứ liên tục đoán một Beta như mình là Omega. Những mùi hương mà Liu từng bộc lộ với cậu ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, khi mà lời nói của anh vẫn còn đầy vẻ lạnh lùng cứng nhắc, bản thân điều đó chính là biểu hiện của sự quan tâm và lực hấp dẫn mà anh dành cho cậu.
Người mẫu cho series <Colorful Ghosts> đều là những người cậu quen biết thông qua hội ‘Phân hóa muộn’. Những người đã từng ít nhất một lần coi bản thân là quái vật và chìm sâu dưới đáy của sự tuyệt vọng.
Đầu thu vừa qua, cuối cùng Nick cũng đã thông báo sự thật về việc phân hóa cho gia đình. Sau đó, mối quan hệ giữa cậu bé và bố vẫn tiếp tục đứt gãy, mãi đến gần đây mới bắt đầu có sự chuyển biến. Tất nhiên, trong quá trình đó có sự nỗ lực rất lớn của Bobo. Người bố vốn dĩ bảo thủ của Nick đang cố gắng từng chút một để tìm hiểu về Alpha cũng như Omega. Và như một kết quả nhỏ bé được vun đắp từ nỗ lực của cả hai phía, hôm nay Nick đã cùng cả gia đình đến tham dự bữa tiệc.
Dù bố của Nick giữ vẻ mặt căng thẳng suốt buổi tiệc, nhưng sau khi gặp gỡ những Omega nam trông có vẻ giống “đàn ông bình thường” theo tiêu chuẩn của mình, ông ta có vẻ đã an tâm phần nào.
Trong một thế giới mà Alpha và Omega tồn tại hiển nhiên, nhưng ông lại sống cả đời trong môi trường chỉ phân loại con người theo hai giới tính nam và nữ, và trong đó quy định nghiêm ngặt về sự nam tính và nữ tính, thì có lẽ đó đã là sự chấp nhận tốt nhất mà ông có thể làm. Người đàn ông tự an ủi bằng việc con trai mình ít nhất vẫn trông giống đàn ông ở vẻ bề ngoài và cam chịu chấp nhận hiện trạng đó.
Tuy nhiên, hy vọng rằng vài năm nữa, ở thế hệ sau, môi trường sẽ trở nên tốt đẹp hơn dù chỉ một chút, các cá nhân và tổ chức bao gồm cả ‘Phân hóa muộn’ vẫn đang lặng lẽ và kiên trì làm những việc mình cần làm và bám trụ tại vị trí của họ.
Trong lúc cậu bình tĩnh kể lại những chuyện đó, chiếc xe đã rời khỏi khu Marais từ lúc nào và đang chạy dọc theo con kênh nằm bên phía tay trái.
“Tuy anh có đến tận đây và lẩn quẩn quanh em, nhưng anh chưa từng dò hỏi tin tức của em từ Yuni hay bám đuôi em đâu. Anh hoàn toàn không biết việc em đang tham gia hội nhóm như vậy.”
Sáng nay chỉ mới nghe Yihyun giải thích vắn tắt, Liu dù cố gắng không biểu lộ ra mặt nhưng có vẻ anh đã rất bất ngờ. Có lẽ bởi vì anh đã lờ mờ đoán được lý do Yihyun trở thành thành viên của ‘Phân hóa muộn’.
“Không chỉ là thích nghi với hội nhóm, Bobo còn giúp đỡ em rất nhiều trong cuộc sống ở Paris. Vì Kun sắp về Seoul, nên em mới bảo chắc mình phải về sớm một chút… Thật ra Bobo cũng muốn gặp Kun lắm, anh ấy bảo sao không rủ anh đến cùng….”
“Phải đấy, sao em không mời anh một tiếng.”
“Em sợ anh thấy bất tiện… Với lại, hôm nay mắt của Giám đốc lại như vậy nữa.”
“Ừm, mắt thì đành chịu thôi… Nhưng nếu có thể được giới thiệu với những người đang có mối quan hệ và ảnh hưởng đến Seo Yihyun của hiện tại, thì với anh đó là vinh dự lớn vô cùng.”
Yihyun nhìn Liu đang nói mà vẫn chưa xóa hết vẻ ngỡ ngàng trên mặt, có vẻ anh không hề nói những lời khách sáo.
Khác với khi đi phương tiện công cộng, từ ‘Tout’ về đến ‘The Hands’ mất chưa đầy 20 phút. Quãng đường thu ngắn lại quá nhanh khiến người ta chỉ thấy tiếc nuối. Vì đã muộn nên con đường trước ‘The Hands’ xe cộ đã đậu kín mít. Kể cả sau khi tạm dừng xe ở ngay đầu con hẻm gần nhất, cả hai vẫn chẳng ai muốn bước xuống xe ngay.
Cậu xoay người về phía đối phương, mân mê tay nhau để kéo dài thời gian, cuối cùng Yihyun nghĩ rằng chắc anh sẽ khó lòng mở lời đề nghị điều gì đó trước với cậu.
“Khoan đã… Anh có muốn lên nhà một lát không?”
Liu mở to mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Như thế có được không? Em không mệt sao?”
“Anh có mệt không?”
“……Không.”
Liu cười và lắc đầu khi nghe câu hỏi ngược lại của Yihyun. Chừng nào còn có nhau ở bên cạnh, trạng thái hưng phấn khiến họ chẳng còn kẽ hở nào để cảm thấy mệt mỏi.
Khoảng 10 phút sau, hai người bước xuống xe. Liu vừa khoác áo vừa đi về phía vỉa hè nơi Yihyun đang đứng. So với con hẻm ở Marais nơi có quán ‘Tout’, chỗ này vắng vẻ hơn và tuyết còn đọng lại nhiều hơn, do lòng hẻm hẹp nên ánh nắng không chiếu rọi đủ.