Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 228
Yihyun cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào vệt nước đọng trên bàn. Cậu không thể không nhớ lại những ngày ngồi trước chiếc bàn này, hút loại thuốc lá giống anh, cố gắng xoa dịu dù chỉ một phần nỗi nhớ nhung khắc khoải.
“Anh chắc hẳn đã muốn tìm đến em, nhìn thấy mặt em và cầu xin em tha thứ hàng trăm ngàn lần. Chính vì thế….”
Dù cảm nhận được ánh mắt của Liu đang tập trung vào mình, nhưng cậu không dám nhìn lại vì sợ cảm xúc sẽ vỡ òa mất.
“Không thể cầu xin tha thứ, không thể nói lời yêu thương… Phải buông bỏ mọi cơ hội để thuyết phục em bắt đầu lại và chỉ biết chờ đợi… Khoảng thời gian đó… không gì khác là một loại hình phạt, đối với A Wei… Em biết điều đó.”
Nói đến đó, Yihyun hít vào thở ra một hơi thật sâu như người vừa vượt qua một con dốc khó khăn.
Cho đến khi nội tâm vốn bị cú sốc và nỗi buồn khuấy đảo trở nên đục ngầu, dần dần tìm lại được độ trong trẻo vốn có, cho đến khi có thể nhìn thẳng vào tương lai mà bản thân thực sự mong muốn. Trong suốt thời gian qua, cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Điều giúp cậu chịu đựng được khoảng thời gian đó, nực cười thay lại chính là niềm tin và sự chắc chắn rằng Liu cũng đang nhớ nhung cậu với cùng một tâm trạng, và cũng đang nỗ lực đi qua khoảng thời gian này giống như cậu.
Yihyun mím chặt môi rồi lại buông ra như để củng cố quyết tâm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh. Đôi mắt xanh thẫm vẫn luôn ở đó, trở về với vẻ bình thản thường ngày, chỉ nhìn về phía cậu. Anh không hối thúc rằng mình sắp chết mất, cũng không nài nỉ nói lời yêu thương.
“Cảm ơn anh, vì đã đợi em.”
“……”
Gương mặt Liu không có biểu cảm gì thay đổi, không phải vì anh không cảm thấy gì, mà là ngược lại thì đúng hơn. Liu chậm rãi, cẩn trọng nhìn vào từng bên mắt của Yihyun, vẫn là thói quen cũ của anh. Anh nuốt khan một cách khó nhọc như thể đang nuốt một lúc mấy viên thuốc đắng, rồi mở đôi môi khô khốc.
“Lúc nhận kết quả là Alpha, cũng gần như đồng thời anh được xác định là Ghost… Và quá trình huấn luyện để học cách tự kiểm soát và kiềm chế dục vọng bắt đầu từ đó. Đã là Alpha còn là Ghost, anh là một sự tồn tại có thể gây nguy hiểm cho người khác. Tuy những người lớn xung quanh có đối xử với anh bằng tình yêu thương thế nào đi nữa, nhưng việc lớn lên chỉ với sự tập trung vào việc kìm nén bản thân và thu nhỏ dục vọng… khiến anh, mặc dù là vô thức, cũng buộc phải nghi ngờ về giá trị tồn tại của chính mình.”
Giọng anh đều đều không chút lên bổng xuống trầm như thể đang kể một câu chuyện chẳng mấy quan trọng, nhưng Yihyun nín thở lắng nghe.
“Anh hoàn toàn không có ý định làm hại ai… nhưng bất cứ ai cũng sẽ muốn tránh xa nếu biết con người thật của anh, điều đó là tất nhiên….”
Ánh mắt anh lơ đãng nhìn xuyên qua lớp vỏ chai màu xanh lục bán trong suốt như đang nhìn vào quá khứ, nơi anh phải tự tách mình khỏi thế giới vì một “năng lực” mà mình chưa từng mong muốn. Rồi anh đổi tư thế ngồi, thay đổi thái độ.
“Ý anh không phải là những sự huấn luyện đó là bất công hay không cần thiết. Ngược lại, nó là thiết yếu và là sự lựa chọn bắt buộc. Thực tế thì… việc có thể biến Beta thành Omega, đối với đối phương… đúng là một mối đe dọa nghiêm trọng.”
Từ khoảnh khắc bị phán quyết là Ghost, anh đã chuyển nơi ở, gián đoạn việc học, chỉ duy trì mối quan hệ tối thiểu với một số ít người thân cận và nỗ lực hết mình, nhưng… điều anh sợ hãi nhất và muốn tránh né nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Có lẽ đối với anh, cậu có thể trở thành bằng chứng cho sự thất bại mà anh không muốn đối diện. Yihyun chợt nghĩ như vậy. Tất nhiên cậu biết anh tuyệt đối không nghĩ thế, nhưng chỉ cần thêm một chút ích kỷ muốn coi mình là nạn nhân thì lối tư duy kiểu đó hoàn toàn có thể xảy ra.
“Chỉ là, những khoảng thời gian đó cứ chảy theo một hướng, dồn ứ lại trong anh… Đến sau này, không phải thế giới, mà chính bản thân anh lại tự coi mình… là một bóng ma. Ý anh là vậy.”
Liu cười nhạt đầy cay đắng rồi nâng chai lên uống ba bốn ngụm bia. Những giọt nước nặng trĩu đọng bên ngoài trượt dài theo thân chai rơi xuống quần jeans của anh. Tiếng còi xe cảnh sát với dư âm chẳng lành vang lên từ nơi nào đó xa xăm rồi lại khuất dần về phía xa hơn. Yihyun nhìn xuống vệt nước đậm màu mà giọt nước để lại trên đùi anh.
“A Wei nghĩ thế nào về việc bị Pheromone chi phối và khuất phục… Để không trở nên như thế, từ thời niên thiếu anh đã phải kiểm soát bản thân nghiêm khắc đến mức nào, em biết mà.”
Lúc nghe Inwoo nói điều đó trong quán rượu kiểu Tây Ban Nha, cậu vẫn chưa hiểu nó mang ý nghĩa gì. Yihyun đã không biết một Alpha muốn ức chế Pheromone thì phải cần bao nhiêu sự nhẫn nại. Có lẽ cậu đã nghĩ nó đơn giản như việc bật tắt công tắc. Giờ cậu mới biết nó giống như nỗi đau khổ khi phải chống chọi với cơn buồn ngủ hay cơn đói cực độ. Có người còn ví nó với nỗi đau phải nhịn cơn buồn đi vệ sinh đột ngột khi đang đau bụng. Không phải là những nhu cầu phụ trợ như muốn kiếm nhiều tiền hơn hay muốn đẹp trai hơn… đối với Alpha và Omega, Pheromone là vấn đề thuộc về bản năng và sinh tồn.
“Vì em biết anh là người đã chiến đấu quyết liệt thế nào với Pheromone để giữ gìn nhân tính theo cách anh nghĩ. Nên là… em mới có thể tha thứ cho lỗi lầm của A Wei.”
Đôi mắt Liu nhìn Yihyun dao động dữ dội, như một người đang chứng kiến một hiện tượng kỳ diệu không thể tin nổi ngay trước mắt.
“Việc ngã gục trước Pheromone và ‘biến đổi’ em không phải là bản chất của con người Liu Wei Kun, mà là một sai lầm phạm phải khi mất phương hướng và mù quáng…. Khi thời gian trôi qua và bình tâm nhìn lại, em đã có thể nhìn nhận tình huống chính xác hơn. Liu Wei Kun ít nhất không phải là người dùng pheromone như vũ khí và bào chữa.”
Giờ thì anh hé môi, lắc đầu và nheo mắt lại.
“Lý do anh khác biệt với mọi người mà anh từng nói ở Boston, lý do anh luôn cảm thấy nỗi cô độc như thể sẽ chẳng được ai chấp nhận…. Không chỉ vì là Alpha, mà còn vì là Ghost nữa….”
Tách biệt khỏi lỗi lầm anh gây ra, giọng Yihyun run lên nhè nhẹ khi nghĩ về nỗi cô độc mà người mình yêu đã phải gánh vác suốt cả cuộc đời. Nhưng cậu không muốn bị hiểu lầm là đưa ra quyết định vì mủi lòng hay thương hại, điều đó cũng không phải sự thật.
Yihyun cúi đầu.
“……”
Liu kéo ghế lại gần hơn, rồi anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay Yihyun đang để hờ hững trên bàn. Anh luồn những ngón tay vào khe hở lỏng lẻo giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu, nắm nhẹ lấy, dùng lòng bàn tay ẩm ướt bao phủ toàn bộ mu bàn tay cậu.
Sợ nhìn mặt anh thì sẽ không kìm được nước mắt nữa, Yihyun chỉ tập trung ý thức vào hai bàn tay đang lồng vào nhau.
“Thực ra… khi nghe Yuni hỏi có phải chúng ta đang hẹn hò lại không, anh thấy xao xuyến thật, nhưng… đó không phải tất cả.”
“……”
Câu chuyện của anh bắt đầu theo một hướng bất ngờ khiến Yihyun căng thẳng.
“Vừa xao xuyến, nhưng đồng thời, một cảm giác khó chịu nào đó cứ lạo xạo trong lòng anh.”
Bàn tay đang nhẹ nhàng bao bọc mu bàn tay cậu bỗng siết lại với lực mạnh hơn một chút. Cậu cảm nhận được hơi thở của anh phồng lên trong lồng ngực rồi từ từ xẹp xuống cùng với cơn run rẩy.
“Vì anh đã chuẩn bị tinh thần là phải chờ đợi lâu hơn nữa… nên chuyện xảy ra tối qua, và cả việc anh đang ở đây cùng em lúc này vẫn chưa thực sự cảm nhận được nó là thật… Nhưng nói thế không có nghĩa là suốt thời gian qua anh chỉ để thời gian trôi đi mà không vẽ ra tương lai cùng em. Câu nói ‘dù em không chấp nhận thì anh vẫn thuộc về em’ đã trở nên kiên định trong lòng anh hơn trước kia, và khoảng thời gian đó cũng làm rõ ràng hơn việc tình yêu anh dành cho em hoàn toàn không liên quan đến sự bỡn cợt của Pheromone.”
Anh vươn cánh tay trái đang không nắm gì rồi đặt lên vai cậu, như muốn cậu nhìn mình. Theo lực kéo nhẹ vào trong, Yihyun gồng mình lên rồi chậm rãi quay sang nhìn anh.
“Một khi đã thâm nhập thực sự thì sức người không thể kìm hãm sự biến đổi, điều đó là không thể tránh khỏi giữa anh và em, em biết mà. Việc em biết rõ điều đó nhưng vẫn quyết định tái thiết lại mối quan hệ của chúng ta, sức nặng trong sự giác ngộ đó của em… anh không dám đong đếm. Vì đó không chỉ đơn thuần là vấn đề em tha thứ cho anh và coi như chuyện cũ chưa từng xảy ra. Một mối quan hệ như thế… nếu chỉ định nghĩa là ‘đang hẹn hò’ thì có phải là quá thiếu sót không… Anh đã nghĩ như vậy.”
Bất chấp nỗ lực giữ bình tĩnh của anh, một sự hưng phấn kỳ lạ dường như đang từ từ bao bọc lấy anh từng lớp từng lớp. Liu ngừng lại một chút để lấy hơi, vai phải của anh chồng lên phía sau vai trái của Yihyun. Khoảng cách gần đến mức cậu cảm nhận được hơi thở rối loạn của anh nơi thái dương trái. Bàn tay đặt trên vai trượt lên vuốt nhẹ cằm Yihyun, trái tim anh đang đập mạnh mẽ.
“Giống như… gọi ‘bạn trai’ là ‘bạn bè’ vậy, từ đó… anh cảm thấy nó không xứng đáng với chúng ta.”
Bàn tay đang vuốt cằm chuyển sang vuốt ngược mái tóc mái lòa xòa của cậu ra sau, Liu mân mê bàn tay Yihyun mà anh vẫn đang nắm chặt trên bàn.
“Nói ra có thể hơi ích kỷ, nhưng nếu Didi của anh là ai khác không phải em, và vì thế… nếu anh phải chứng kiến bản thân mình gục ngã trước một đối tượng không xứng đáng để yêu và cũng không hề yêu, thì anh… chắc sẽ không chịu đựng nổi. Nếu những nỗ lực mà anh đã đánh đổi tất cả để gìn giữ từ sau khi phân hóa lại trở thành mớ giấy vụn bởi một đối tượng vô nghĩa….”
Liu cúi đầu lắc nhẹ, rồi quay lại nhìn Yihyun.
“Vì người khiến bức tường phòng ngự của anh trở nên vô dụng là em… nên anh thực sự, thực sự biết ơn. Đối với anh, có quá nhiều lý do để bắt buộc phải là em.”
Sự hiện diện của đối phương mà một câu “yêu” không thể chứa đựng hết, là một điều gì đó vượt lên trên cả cảm xúc đơn thuần. Có sai lầm, và cũng có thất vọng, đó là sự thật. Nhưng họ khao khát có nhau để đạt được sự thỏa mãn và hạnh phúc về bản chất, đó cũng là một sự thật không thể chối cãi.
Khác với những người nói yêu không cần lý do, giữa họ có quá nhiều lý do để yêu nhau, và quá nhiều lý do khiến họ không thể không yêu nhau.
Yihyun siết chặt lấy bàn tay Liu đang dùng ngón cái miết lên mu bàn tay mình. Cậu lờ mờ hiểu ý anh khi nói rằng định nghĩa là “hẹn hò” thì nghe thật thiếu sót. Cậu chọn tái thiết lại mối quan hệ này không phải với tâm thế thử hẹn hò xem sao, nếu không được thì lúc đó sẽ quyết định chia tay hoàn toàn…..
Nếu nhìn lại thì anh chưa từng làm cậu thất vọng vì không hiểu được lòng cậu.
“Trước khi gặp Giám đốc, cách em đối phó với sự im lặng của bố cũng là sự im lặng. Nếu con người em của hiện tại đã có đủ sức mạnh để đối diện với tình huống một cách đúng đắn, dù phải giữ khoảng cách… thì đó là vì… có Giám đốc ở bên.”
Việc giúp cậu có thể cầm cọ vẽ lại cũng đồng nghĩa với việc giúp cậu có thể sống lại một lần nữa. Người nhẹ nhàng vén màn sự im lặng bao quanh cậu, giúp cậu đứng dậy, bước trở lại vào thế giới và khơi dậy những điều cậu muốn vẽ, muốn nói… chính là Liu.
Người đã trao cho cậu bài toán khó khăn nhất buộc phải tha thứ cho những điều không thể tha thứ, nhưng cũng là người đã tặng cậu món quà mà cậu khao khát nhất. Một người kỳ lạ.
Có lẽ đối với Liu, cậu cũng là một sự tồn tại như thế. Một con dã thú bất khả chiến bại, sống cô độc trong tòa thành kiên cố và cao ngất để không phải dính dáng đến bất kỳ ai. Yihyun bật cười khi tưởng tượng ra cảnh con dã thú ấy đang toát mồ hôi hột và luống cuống trước sự xuất hiện của kẻ xâm nhập, người đã nhẹ nhàng phá hủy một góc tường thành được cho là kiên cố nhất thế giới, nơi không đại bác hay dũng tướng nào có thể xuyên thủng, dễ dàng như phá một lâu đài cát.
Thấy cậu đột nhiên bật cười, anh cúi sát mặt vào nhìn với vẻ tò mò. Có lẽ vì Yihyun cười, nên Liu cũng cười theo dù chẳng hiểu lý do. Yihyun áp hai tay lên má anh và lắc đầu.
Họ là những kẻ xâm nhập đến từ một xứ sở kỳ lạ đối với nhau, mang theo món quà là thứ mà đối phương khao khát nhất.