Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 232
Liu khẽ lắc bàn tay đang nắm lấy tay cậu, cố tình cười và nói đùa, nhưng vẻ mặt Yihyun vẫn không giãn ra. Yihyun cúi đầu, không chịu nổi sức nặng từ tấm chân tình của anh. Cậu nắm chặt lấy những ngón tay anh đang đan vào tay mình.
“Chúng ta sẽ kết hôn… một nửa sao?”
“……”
“Em thì chưa kết hôn… còn A Wei thì là của em, một cuộc hôn nhân kỳ lạ như thế sao?”
“Ừ, một cuộc hôn nhân kỳ lạ như thế, nhưng ý nghĩa phổ quát của hôn nhân là gì thì có sao đâu. Chúng ta có thể biến đổi nó theo bất cứ hình thức nào chúng ta cần, và trong chuyện này cũng chẳng có đúng sai tuyệt đối.”
Cặp nhẫn lọt vào tầm mắt cậu là hai chiếc giống hệt nhau. Anh đang nói rằng chỉ cần được đeo một chiếc vào ngón áp út của mình thôi là anh đã mãn nguyện rồi.
Liu đặt chiếc hộp xuống bàn, nhẹ nhàng nâng cằm Yihyun lên. Sợ nhìn mặt anh sẽ khóc mất nên Yihyun cắn môi định tránh đi… nhưng không thể từ chối đôi bàn tay đang áp lên má mình.
“Em cứ đi đến bất cứ nơi nào em muốn, làm những việc em thích, trải nghiệm những điều em mong. Em không cần phải cố ép mình suy nghĩ để đưa ra kết luận về phần nhẫn của em đâu. Anh mong em đừng làm thế. Và rồi một ngày nào đó, khi suy nghĩ muốn đeo chiếc nhẫn này tự nhiên nảy sinh trong lòng em….”
“……”
“Lúc đó, mình kết hôn nhé.”
Tuy là chuyện của một tương lai xa xôi, nhưng chỉ cần thốt ra câu cầu hôn, giọng anh đã run rẩy.
Hương hoa thoang thoảng tỏa ra từ lọ hoa trang trí trung tâm, được kết hợp đầy đặn mà thanh tao giữa những đóa hồng Jana màu hồng phớt mong manh, hoa oải hương, mao lương và khuynh diệp. Nhưng rồi đột ngột, một mùi hương mãnh liệt khác xuất hiện, bao trùm hoàn toàn lên tất cả các mùi hương khác.
“Cho đến lúc đó, chỉ cần cuộc hôn nhân của riêng anh thôi là đủ, thậm chí là quá đủ rồi.”
Anh đang giải phóng mùi hương. Không phải Pheromone của Ghost bị kích thích và phản ứng bắt buộc trước Pheromone của Didi, mà là Pheromone của Golden Alpha do chính anh tự chủ động tháo bỏ kiểm soát và giải phóng ra.
Yihyun nắm lấy cổ tay anh đang ôm má mình kéo xuống, nghiêng đầu đi.
“Gì thế này. Thế này thì quá… Sao anh phải làm đến mức này….”
Cậu định nói rằng điều đó quá tàn nhẫn với anh, nhưng sợ cách diễn đạt ấy nghe như không tôn trọng tấm lòng của anh nên đành nuốt ngược vào trong. Lời cầu hôn kỳ lạ của anh khi muốn bị trói buộc nhưng không muốn trói buộc đối phương, không phải là một màn kịch để khơi gợi lòng thương hại.
Anh không phải đeo nhẫn vào tay đối phương, mà bằng cách cấy dấu hiệu sở hữu của đối phương lên ngón tay mình, anh đang… giao phó cả cuộc đời mình cho Yihyun.
Liu ngồi xích lại gần hơn, cúi người xuống và nghiêng đầu nhìn lên Yihyun.
“Nếu không gặp anh, em đã có thể sống cuộc đời của một Beta bình thường mà không phải trải qua những biến cố đó, có khi cả đời em cũng chẳng biết Didi là gì. So với quyết tâm mà em đã dành cho anh, thì chuyện này có là gì đâu. Ngược lại, bây giờ anh đang… nhờ chiếc nhẫn này mà cầu xin em hãy làm cho anh hạnh phúc đấy. Em mới là người chịu thiệt, đồ ngốc ạ.”
Cậu bật cười trước cái logic vô lý đó, và cùng lúc đó, nước mắt cũng trào ra. Yihyun chợt tự hỏi sao mình lại phải cố kìm nén nước mắt làm gì rồi cứ để nước mắt tuôn rơi như nó muốn. Gương mặt anh kề sát lại, hôn lên những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu như muốn nuốt lấy chúng, rồi anh ôm chặt lấy cậu, để ngực chạm ngực, má kề má.
“Seo Yihyun. Yihyun à, anh yêu em.”
Anh huy động tất cả, từ cảm xúc và lý trí của con người, cho đến bản năng của Alpha và Ghost, ngay cả những tầng sâu thẳm nhất trong nội tâm, những bản năng gốc rễ nhất mà chính anh từng phủ nhận và giam cầm….
“Toàn bộ con người anh đều đang yêu em.”
Đó là những lời như máu thịt, thêu dệt lên trái tim chứ không phải chỉ vang vọng bên tai. Yihyun nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy lưng anh. Ai nói rằng tình yêu của anh thấp kém và thiếu sót hơn tình yêu của cậu ư? Cậu sẽ không để bất cứ ai nói như vậy.
Cậu co ngón tay, nắm chặt lấy áo khoác của anh, nhắm mắt lại chìm đắm trong mùi hương tỏa ra. Một sự thay đổi mà dường như cậu đã khao khát từ rất lâu, từ lúc nào không hay, giờ đang tiến lại rất gần, ngay trước mắt, ngay tại hiện tại này.
“Em yêu anh. Và, em sẽ yêu anh.”
***
Chuyến bay AF0268, khởi hành từ Paris, đến Incheon, hạ cánh lúc 06:19, trễ 24 phút so với dự kiến.
Vừa bước ra khỏi cổng sân bay, gió đã ập tới, quất mạnh vào vạt áo khoác. Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm, thời tiết Seoul đang bước vào đợt rét đậm của mùa đông khắc nghiệt. Dù đã đưa khăn quàng cổ và găng tay của mình cho Yihyun và càm ràm cậu phải giữ ấm, nhưng so với ở đây, thời tiết Paris vẫn còn như mùa xuân chán. Tuy nhiên, Liu chỉ nắm chặt điện thoại trong túi phải, còn tay trái trong túi trái thì dùng ngón cái mân mê chiếc nhẫn ở ngón áp út, chẳng buồn cài kín cổ áo khoác.
Anh đi theo sau người tài xế đang xách chiếc túi Boston duy nhất vì không mang vali, vừa nhìn thấy xe, Liu liền rảo bước vượt lên trước. Vì muốn nói chuyện thong thả nên anh đã cố nhịn cơn thôi thúc muốn gọi ngay khi máy bay vừa hạ cánh, giờ thì không thể chờ thêm được nữa.
[Anh đến nơi rồi ạ?]
Có vẻ cậu cũng đang đợi điện thoại, chuông chưa kịp reo đến hồi thứ hai đã nghe thấy giọng Yihyun.
“Ừ, anh vừa lên xe xong.”
Nghe thấy giọng Yihyun, Liu mới thả lỏng vai, tựa lưng thoải mái vào chiếc ghế ấm áp. Anh đã có một nỗi bất an rằng, khi rời xa cậu và trở về Hàn Quốc, mọi chuyện ở đó sẽ như chưa từng xảy ra.
[Chắc anh mệt lắm, trên máy bay có ngủ được chút nào không?]
“Ừm… Không. Chẳng chợp mắt được chút nào.”
[Sao thế ạ?]
Yihyun lo lắng hỏi.
“Vừa vì lâng lâng cảm giác mọi chuyện ở Paris cứ như một giấc mơ, vừa nghĩ đến việc về nhà có món quà Seo Yihyun gửi đang chờ, nên anh chẳng ngủ được.”
[…….]
Đầu dây bên kia Yihyun im lặng, nhưng anh có thể hình dung rõ ràng cậu đang mỉm cười. Có tiếng đặt cái gì đó xuống bàn, tiếng kéo ghế trên sàn gỗ, có vẻ như cậu vừa pha một tách trà và ngồi vào bàn làm việc. Ngay cả những tiếng động vụn vặt đó nghe cũng thật êm tai.
Chiếc xe đang đi vào cầu Yeongjong. Liu nhìn ra biển Tây ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn xuống bàn tay trái và mỉm cười.
“Em không biết đâu, chỉ di chuyển trong sân bay thôi mà chiếc nhẫn này đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn rồi.”
Tại quầy vé, trong lúc làm thủ tục xuất cảnh, ở phòng chờ lên máy bay, và cả sau khi lên máy bay, không biết bao nhiêu ánh mắt của cả nam lẫn nữ đã chuyển từ gương mặt xuống ngón tay anh. Liu đoán qua sự thay đổi biểu cảm của họ, rồi hào hứng kể nhiều hơn mọi ngày về việc chiếc nhẫn nhỏ bé này phát huy tác dụng rõ rệt đến thế nào.
“Trước đây anh không biết rằng có nhiều người nhìn mình đến thế.”
[Anh bảo không biết nghe đáng ghét thật đấy. Sao mà không biết được chứ? Hay là… vì từ bé đã thế nên anh quen rồi….]
Liu cười thầm khi nghe giọng Yihyun nhỏ dần, lầm bầm như nói một mình ở cuối câu.
“Nhưng giờ thì anh lại cần những ánh nhìn đó.”
[…….]
“Anh muốn có người nhận ra là anh đã đeo nhẫn mà. Thế là anh quan sát mọi người, rồi mới nhận ra là mọi người cũng đang nhìn mình.”
Nghe nội dung cuộc đối thoại có vẻ không bình thường khi từ “nhẫn” xuất hiện liên tục, Liu cảm nhận được ngay cả người tài xế vốn không bao giờ phản ứng với chuyện ở ghế sau cũng khẽ cứng người lại.
[Người không biết nghe được chắc tưởng nhẫn em tặng Giám đốc đấy.]
“Là em tặng mà. Em cho phép anh đeo thì cũng là em tặng rồi.”
[…….]
“Seo Yihyun, em nhớ lời hứa của chúng ta chứ? Anh đang hạnh phúc thế này nên em đừng cảm thấy tội lỗi nhé.”
[Vâng. Em sẽ như thế.]
“Giờ anh đang lâng lâng đến mức chắc phải tránh tự lái xe một thời gian đấy.”
Tiếng Yihyun cười khúc khích vang lên qua điện thoại.
Anh muốn Yihyun không phải chịu bất cứ áp lực nào. Khi khoảnh khắc trái tim rung động tự nhiên đến, cậu sẽ tự mình lấy chiếc nhẫn còn lại ra khỏi hộp, giống như khi cậu tha thứ cho anh vậy. Cho đến lúc đó, anh chỉ cần yêu cậu là đủ. Yêu cậu là việc anh sẽ làm cả đời, chẳng có lý do gì phải vội vàng.
Kết thúc cuộc gọi, Yihyun biến mất khỏi đầu dây bên kia khiến Liu lại thấy hơi bồn chồn. Món quà Yihyun gửi đang chờ ở nhà là gì, sự mong chờ lớn đến mức gần như trở thành nỗi sợ hãi.
Anh không đợi nổi khoảng thời gian ngắn ngủi chờ cửa gara mở mà xuống xe trước. Chuyến bay 11 tiếng đồng hồ chẳng hiểu sao anh chịu đựng nổi khi giờ đây chẳng còn chút kiên nhẫn nào. Liu đi vào gara trước cả xe, mở cánh cửa dẫn xuống studio tầng hầm mà Yihyun từng sử dụng.
“……”
Tầng hầm vẫn do anh tự tay dọn dẹp và quản lý. Anh không muốn nơi này trở nên lạnh lẽo hoang tàn như những không gian bị bỏ trống lâu ngày, nên anh thường xuống đây đọc sách, xử lý nốt công việc, thỉnh thoảng còn tắm một mình ở đây. Nhưng dù thời gian trôi qua bao lâu, anh vẫn không thể ngủ một mình ở đây được.
Không biết chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày vắng nhà, bóng tối ẩm thấp mà anh cố công dọn dẹp mãi không hết đã tan biến, thay vào đó là ánh nắng trắng tràn ngập không gian hệt như thời Yihyun còn ở đây.
Liu quên cả sự vội vã lúc nãy, chậm rãi nhìn quanh studio một lượt, cười không thành tiếng và mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái. Có lẽ trong lúc không để ý, hành động đó đã trở thành thói quen.
Anh chạy lên cầu thang dẫn lên tầng trên, mỗi bước hai ba bậc, rồi từ từ chậm lại khi đến cửa phòng khách. Cạnh ghế sofa, có một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận đang đứng đó, dựa vào bức tường ngăn giữa phòng ăn và phòng khách.
Đến lúc nhìn thấy tận mắt rồi, anh lại tiếc nuối không nỡ chạm vào ngay. Thậm chí việc tiến lại gần cũng không dễ dàng, anh cứ đứng ở cửa phòng khách nhìn chằm chằm hồi lâu. Dù chưa biết bên trong là gì, chỉ nhìn gói bọc thôi cũng khiến cảm xúc dâng trào. Liu càng khó bình tĩnh hơn khi lờ mờ đoán được món quà của cậu là tranh.
Tắm rửa, thay quần áo, pha cà phê rồi đi qua đi lại trước món quà một hồi lâu, mãi đến chiều Liu mới mở lớp giấy gói ra.
“Ưm….”
Một tiếng rên rỉ thoát ra giữa đôi môi mím chặt. Liu hơi cúi người thu vai lại và nhíu chặt mày như thể cảm thấy đau đớn thực sự.
Lý do Yihyun đã mỉm cười không chút do dự khi phát hiện ra anh trên phố đêm Paris đầy tuyết, và lý do cậu ngay lập tức rơi nước mắt và níu giữ anh đừng đi.
Trong hộp là một cặp hai bức tranh canvas. Hai bức tranh vuông vắn mỗi chiều khoảng 1 mét vẽ cùng một hình ảnh. Hai tác phẩm giống nhau đến mức tinh xảo, cứ như được in ra từ nhà máy. Đó là hình ảnh màu xanh dương được tạo nên từ nhiều chất liệu và các tông màu xanh khác nhau, tạo ra một kết cấu độc đáo.
Việc phối màu y hệt để sao chép ra một tác phẩm giống hệt, ngay cả với chính tác giả đã sáng tạo ra nó cũng không phải việc dễ dàng. Hầu hết các họa sĩ thà chọn vẽ một bức tranh mới còn hơn. Đó là công việc không đòi hỏi gánh nặng sáng tạo nhưng lại yêu cầu sự kiên nhẫn và tinh xảo đáng kể.
Sau khi ngắm kỹ tác phẩm thứ nhất ở phía trước, rồi đối diện với tác phẩm thứ hai, Liu mới nhận ra hình ảnh màu xanh đó là biển cả.
Khác với bức thứ nhất, ở góc dưới bên phải của bức tranh thứ hai có vẽ một con người rất nhỏ, chỉ bằng đốt ngón tay. Một người chỉ mặc quần bơi đang lướt sóng.
“A….”
Nhân vật trong tranh được tối giản hết mức, nhưng sự tự do mà người đó đang tận hưởng trên mặt biển truyền đến rõ ràng, giống như Morae anh từng thấy ở Bali.
Đó là Liu Wei Kun trong mắt Seo Yihyun. Cậu đã diễn tả anh như biển cả dung nạp và mang lại tự do cho cậu, nhưng suy nghĩ của Liu lại ngược lại.
Thứ khiến hình ảnh màu xanh trừu tượng kia trông như biển cả, thứ khoác lên màu sắc cho bóng ma vô hình… chính là con người. Nhờ có người thả ván và cưỡi lên những ngọn sóng, biển mới có thể là biển. Khi có người lắng nghe tiếng nói và gọi tên mình, bóng ma mới được trao cho một hình hài, chính Yihyun đã giải phóng cho anh.
Liu đặt hai bức tranh song song nhau, ngắm nhìn hồi lâu rồi mở chiếc phong bì nằm trong hộp. Trên tấm thiệp kích cỡ bưu thiếp dường như do chính tay Yihyun vẽ bên ngoài, chỉ viết vỏn vẹn một dòng.
‘<Colorful Ghost> ― Anh và Em’.
Tiêu đề ở dạng số ít, chữ ‘s’ trong ‘Colorful Ghosts’ đã bị xóa đi, thu hút ánh nhìn của anh. Không cần phải viết những lời dài dòng trên tấm thiệp, bởi cậu đã truyền tải những điều muốn nói bằng ngôn ngữ mà cậu thấy thoải mái nhất rồi.
Liu hạ người xuống, quỳ gối trước bức tranh, dùng đầu ngón tay cẩn trọng vuốt ve những thớ màu xanh biếc tựa như vảy nàng tiên cá. Căn phòng khách vốn khô khốc như cát cạn nước kể từ sau khi Yihyun rời đi, giờ đây đang dập dềnh những con sóng xanh và bọt sóng trắng xóa.
Liu dùng bàn tay phải nắm chặt lấy bàn tay trái đang đeo nhẫn.