Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 241
- Side by Side
Có ai đó đang thổi kẹo cao su.
Trên tấm toan hình chữ nhật có kích thước khoảng 110 x 80 centimet là bức chân dung bán thân của một người đang thổi kẹo cao su choán hết cả khung hình, nhưng vì quả bóng kẹo quá lớn nên chẳng thể nhìn thấy gương mặt người thổi đâu cả. Màu hồng mãnh liệt của phông nền, thứ màu sắc khiến người ta cảm tưởng như chỉ cần ghé mũi lại gần là sẽ ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của kẹo mút, kết hợp cùng màu xanh lơ của quả bóng kẹo, tạo nên những gam màu gợi nhớ đến phẩm màu nhân tạo của những món đồ ăn vặt rẻ tiền, xa rời những gì tự nhiên hay lành mạnh. Chính sự kết hợp ấy đã làm nổi bật lên vẻ vui tươi kỳ quái, một sự vui tươi đầy khó chịu đặc trưng trong tác phẩm của Choi Inwoo.
“Nghe nói tranh đã bán hết sạch rồi hả?”
Shushu đã đứng rất lâu trước bức tranh vẽ kẹo cao su trong số ba tác phẩm mà Inwoo công bố tại triển lãm lần này, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
“Giờ thì cậu ta cũng có khá nhiều fan rồi mà. Cũng có hai, ba nhà sưu tập cuồng nhiệt nữa.”
“Triển lãm cá nhân quả thực rất ấn tượng, các tác phẩm sau đó cũng đều rất tốt.”
Shushu gật gù ra chiều công nhận, như thể đó là điều hiển nhiên.
Tại triển lãm cá nhân của mình, cũng là triển lãm đầu tiên sau khi Phantom mở cửa trở lại, Inwoo đã công bố tổng cộng mười tám tác phẩm. Hắn vẫn duy trì cá tính độc đáo trước đây, nhưng đã nhận được cơn mưa lời khen khi thể hiện được cái tôi và thế giới quan sâu sắc hơn, cũng như những chiêm nghiệm nghiêm túc về nghệ thuật. Sự kiện diễn ra thành công rực rỡ, toàn bộ tác phẩm đều được bán hết ngay trong thời gian triển lãm, khiến cả Liu và trưởng phòng Han đều ngạc nhiên. Nếu nhớ lại thời điểm ở Hội chợ Nghệ thuật Hồng Kông, khi tranh của Inwoo từng là một trong những tác phẩm nằm lại đến phút chót, thì đây quả là một kết quả đáng kinh ngạc.
“Ngoài giờ khám bệnh ra thì cậu ta hầu như chỉ vùi đầu vào vẽ tranh, dạo này khó gặp mặt lắm.”
Shushu bật cười khi nghe Liu nói như thể đang kể về sự thay đổi khó tin của đứa con trai hư hỏng. Hai người rời khỏi khu vực trưng bày tranh của Inwoo để tiếp tục tham quan phòng triển lãm cuối cùng.
Phòng triển lãm tầng 2 của Phantom đã trải qua một đợt tu sửa, bức tường bê tông vốn chia sảnh lớn thành hai phòng trước đây đã được phá bỏ. Nhờ vậy, việc bố trí lại không gian cho phù hợp với tính chất và quy mô của từng triển lãm trở nên tự do hơn trước rất nhiều. Vị trí và kích thước các cửa sổ cũng được thay đổi toàn bộ để có thể trưng bày hiệu quả cả những tác phẩm cần thưởng thức dưới ánh sáng tự nhiên lẫn những tác phẩm không cần đến nó.
Trong triển lãm lần này, sảnh lớn được chia thành ba phòng. Để khách tham quan có cảm giác như đang dấn thân vào một chuyến du hành ngắn đầy thú vị, các phòng được nối với nhau bằng những hành lang tựa như mê cung. Đây là cách thức chưa từng thấy trong các triển lãm trước đây của Phantom, nơi vốn chỉ tập trung vào bản thân tác phẩm.
Trên những bức tường của hành lang mê cung, máy chiếu đang phát đi hình ảnh muôn vàn gương mặt của những vị khách đã ghé thăm Phantom trong khoảng 3 tháng qua. Liu đã giải thích mục đích quay phim và nhận được sự đồng ý của khách tham quan, rồi đích thân chụp ảnh, biên tập lại thành video. Đây là ý tưởng của Liu nhằm thể hiện chủ đề “Muôn hình muôn vẻ” của triển lãm.
Người thì tự tin tạo dáng như người mẫu, người thì xấu hổ che miệng cười, người lại cứng đờ căng thẳng, người làm mặt hóm hỉnh, người thoải mái nhìn thẳng vào ống kính…
Nếu bước đi chậm rãi và dõi mắt theo hình dáng của những con người với tính cách khác biệt lộ rõ qua ngoại hình ấy, người xem sẽ đến được căn phòng cuối cùng ngập tràn ánh nắng, tựa như tìm thấy ánh sáng nơi cuối hang động.
Đây là phòng triển lãm duy nhất có ánh sáng tự nhiên trong đợt trưng bày này. Ánh nắng mùa hè rực rỡ đổ xuống từ mái giếng trời nghiêng nghiêng cao vút khiến người ta chói mắt. Đôi mắt vừa thoát khỏi hành lang tối tăm cần một khoảnh khắc để thích nghi. Cấu trúc này được thiết kế như một mô hình thu nhỏ của hành trình thoát khỏi đường hầm hay hang động để đến được đích cuối cùng.
“Kế hoạch triển lãm hay đấy chứ? Vì là triển lãm cuối cùng nên cậu thực sự đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết nhỉ.”
Quả thực, sau khi quyết định rời khỏi Phantom, suốt 5 tháng qua Liu đã dốc hết sức chuẩn bị cho triển lãm này để không còn gì phải hối tiếc. Anh không buồn phủ nhận điều đó.
“Đến xem trước hôm nay thật đúng đắn. Khi triển lãm bắt đầu, chắc chắn sẽ không còn cảm giác thế này nữa đâu.”
Shushu như bị mê hoặc bởi không gian triển lãm tĩnh lặng ngập tràn sắc trắng đến mức hơi phi thực, vừa cảm thán vừa chậm rãi bước ra giữa phòng.
“…”
Ánh mắt cậu vốn đang lướt qua để thưởng thức từng tác phẩm, dần dần dừng lại cố định ở một bức tranh. Đó là tác phẩm mà Yihyun đã xin phép phía “The Hands” gửi về để Liu có thể trưng bày trong triển lãm cuối cùng do anh tổ chức tại Phantom.
Bức tranh khổ lớn chiếm trọn một mặt tường phòng triển lãm, vẽ một bầu trời rực rỡ được tô điểm bởi vô số vì sao và mặt trời cùng nhau toả sáng.
Sự cộng sinh của những thứ không thể cùng tồn tại. Dù thích hay không, dù thừa nhận hay không, chúng vẫn là những cá thể riêng biệt đã và đang cùng tồn tại như những thành phần cấu tạo nên thế giới này.
Tác phẩm của Yihyun mang ý nghĩa nhất quán với chủ đề của triển lãm lần này, gợi nhớ đến dự án hợp tác với Ben mà cậu đã công bố vào mùa đông năm ngoái. Giống như chủ nhân của bầu trời đêm không chỉ có trăng và sao, việc không nhìn thấy không có nghĩa là những vì sao đã biến mất khỏi bầu trời ban trưa.
Việc Liu chọn “Muôn hình muôn vẻ” làm chủ đề cho triển lãm đầu tiên và cũng là cuối cùng do mình độc lập lên kế hoạch và thực hiện tại Phantom, hay việc các tác phẩm của Yihyun dù cho thấy sự biến chuyển linh hoạt trong kỹ thuật và phong cách thể hiện vẫn giữ một mạch ngầm nhất quán về sự tôn trọng đa dạng và cộng sinh trong chủ đề ấy, tất cả đều không phải là ngẫu nhiên.
Những trải nghiệm làm rung chuyển tận gốc rễ cái tôi và các mối quan hệ đang dần thay đổi quan điểm của anh về bản thân và thế giới.
Shushu quay lại nhìn Liu đang đứng cách đó vài bước để không làm phiền việc thưởng thức tranh. Liu cảm thấy có điềm chẳng lành. Nhìn cái biểu cảm mím chặt môi nén cười rồi lắc đầu kia, kiểu gì cũng sắp có lời trêu chọc được thốt ra.
“Yêu một người vẽ ra những thứ thế này thì có cảm giác gì?”
“Hừm… Cảm giác mà có nói ra cậu cũng không hiểu được đâu?”
“Đồ nhạt nhẽo.”
Liu luôn là đối tượng bị trêu chọc kể từ khi mối quan hệ với Yihyun được hàn gắn và chính thức công khai là người yêu với những người xung quanh. Lý do là vì anh đang yêu đương một cách ồn ào, chẳng giống phong cách thường ngày chút nào.
Liu thấy oan ức vì lần nào cũng bị trêu, làm bộ vênh mặt đáp trả, Shushu liền bĩu môi rồi quay người về phía bức tranh.
“Cậu đấy, dù là với tư cách người yêu hay nhà môi giới nghệ thuật… tuyệt đối không được để tuột mất cậu Yihyun đâu.”
Liu gật đầu thật mạnh thay cho lời khẳng định rằng mình biết rất rõ điều đó, rồi bước lên vài bước, đứng sóng vai bên cạnh Shushu.
“Tớ đã muốn sở hữu nó đến chết mất, lần này thực sự rất sát nút.”
Shushu cười khẩy như muốn bảo đừng có hạnh phúc mà làm lố, nhưng Liu hoàn toàn nghiêm túc. Không chỉ vì sự chiếm hữu của một người tình, mà ngay cả với tư cách là một nhà sưu tập yêu nghệ thuật, ham muốn sở hữu tác phẩm lần này cũng khác biệt hẳn.
“Vậy là đã bán rồi sao?”
“Em ấy là hoạ sĩ đang gây tranh cãi ở Paris, đây lại là tác phẩm đầu tiên triển lãm tại Hàn Quốc mà. Có rất nhiều người muốn mua dù chưa hề nhìn thấy tranh.”
“Vậy mà cậu vẫn nhịn được sao? Tuyệt đấy. Một sự kiên nhẫn đáng được khen ngợi.”
Shushu khoác tay lên vai Liu, vỗ vỗ đầy tinh nghịch.
“Tớ đang rình rập chờ nó xuất hiện trên thị trường thứ cấp đấy, kiên nhẫn cái gì chứ.”
“Cậu đang học được cách kiểm soát ham muốn rồi đấy, có triển vọng phát triển.”
Liu dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào hông bạn, cười chép miệng. Khi vẻ trêu đùa đã vơi đi, Shushu vừa bước sang các tác phẩm khác vừa nói với giọng dửng dưng.
“Thực ra là khoảng 2 tuần trước nhỉ? Seonyu có đến xưởng vẽ một lần.”
“…”
“Cậu ta mang theo một tác phẩm đến chào hỏi, nói cảm ơn vì tôi đã kết nối để có thể mở triển lãm.”
Hong Seonyu đã trở về nước và loay hoay tìm kiếm phòng tranh để mở triển lãm, cuối cùng đã lặng lẽ biến mất mà không thu được kết quả gì. Khi ấy Yihyun đã đi Paris, Liu cũng không còn ở trong trạng thái muốn dành năng lượng cho chuyện của người khác, và Shushu cũng không nhắc đến cái tên Hong Seonyu nữa.
Cứ thế, hơn một năm trôi qua, khi cái tên Hong Seonyu và ấn tượng không mấy thiện cảm mà giới mỹ thuật Hàn Quốc dành cho cái tên ấy đã phai nhạt dần, thì tại một phòng tranh tư nhân nhỏ ở ngoại ô, triển lãm đầu tiên của “Hong Seonyu” – chứ không phải “SEONEW” – đã được tổ chức. Đó là nhờ sự môi giới của Shushu.
“Cậu ta nói… muốn bắt đầu lại với tớ. Bảo là thời gian qua đã suy nghĩ rất nhiều.”
“…”
Không hề cố ý, nhưng bước chân Liu vô thức khựng lại.
“Đừng có làm cái mặt đó, tớ từ chối rồi.”
“Gì chứ. Cuộc đời của cậu, quyết định của cậu mà. Dù cậu chọn thế nào thì giờ tớ cũng không can thiệp nữa đâu.”