Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 246
Đúng như dự đoán, Yihyun đang tưới nước trong vườn.
Anh tạm hoãn kế hoạch trừng phạt cậu bằng nụ hôn, đứng tựa người vào khung cửa chính.
Sau khi Yihyun rời đi, khu vườn đã bị bỏ mặc một thời gian. Rồi đến lúc anh không chịu nổi khi nhìn thấy không gian mà cậu từng tưới nước và chăm sóc trở nên hoang tàn nên có định kỳ tưới nước và dùng kéo cắt tỉa cành theo cách của mình, nhưng nó không thể nào rực rỡ được như khi có bàn tay Yihyun chăm sóc.
Nhìn bóng lưng Yihyun đang mải mê tạo ra cầu vồng bằng vòi phun nước hơn là tập trung tưới cây, Liu nhận ra vấn đề không chỉ nằm ở kỹ thuật làm vườn. Có lẽ ngay cả khi đó, trong vô thức anh cũng đã biết điều này. Chỉ là nếu kiểm tra lại từng lý do như thế, anh sợ mình không trụ vững nổi nên đành chôn chặt nó đi thôi.
Bây giờ đang là đầu hạ, trước khi cái nóng thiêu đốt thực sự bắt đầu. Những tán lá xanh mập mạp tràn trề nhựa sống và bóng lưng Yihyun đang bắn cầu vồng lên không trung. Dù khoảng cách khoảng chừng hơn 10 mét khiến mọi đường nét trở nên mờ ảo, nhưng sự tươi mát truyền đến vẫn rõ ràng như thể được viền lại bằng bút dạ.
Anh nhớ lại chính mình của ngày nào, cũng đứng ngay tại vị trí này, nhìn ngắm chính khung cảnh này trước khi để Yihyun rời đi. Liu của khi đó đã không thể mỉm cười trước bóng lưng của Yihyun. Chính vì thế, khoảnh khắc này càng trở nên đặc biệt hơn.
Đó là một khung cảnh mà dù có ngắm nhìn mãi cũng vẫn thấy thật tuyệt.
Anh bước vào trong khung cảnh ấy, tuy có chút chói mắt, nhưng lại không muốn đeo kính râm. Đó là một loại đặc quyền. Liu nhẹ nhàng bước tới, giảm nhẹ tiếng bước chân rồi ôm chặt lấy cơ thể trần trụi phía trên của Yihyun.
“Lúc ngủ anh không bị xấu trai đấy chứ? Lần sau hãy vẽ lúc anh đang thức đi. Anh tự tin mình làm mẫu tốt hơn Kwon Juhan đấy.”
Yihyun cười, vuốt ve cánh tay Liu.
“Anh ngủ ngon không?”
“Ừm. Nhờ vận động trên giường đến tận sáng nên ngủ ngon lắm, nhưng không có Seo Yihyun bên cạnh nên thấy cô đơ….”
Giọng nói đang thao thao bất tuyệt của Liu khi ôm lấy cơ thể Yihyun và tựa cằm lên vai cậu bỗng im bặt. Trong khu vườn chỉ còn tiếng nước vẽ nên một đường vòng cung rồi rơi xuống thảm cỏ.
“Yihyun à….”
Giọng nói gọi tên Yihyun run rẩy. Nếu không thốt ra cái tên ấy, anh cảm giác như mình sẽ nghẹt thở bởi mùi hương đang xâm chiếm buồng phổi trong nháy mắt. Không, mùi hương chỉ là ảo giác, Yihyun không hề giải phóng pheromone.
Yihyun tắt vòi phun nước, xoay người lại đối diện với Liu. Vài giọt nước đọng lại ở đầu vòi nhỏ xuống tí tách rồi ngừng hẳn.
“Xin lỗi vì em không thể nói cho anh biết quyết tâm của mình bằng những lời lẽ gãy gọn, chỉn chu như A Wei đã làm.”
Anh biết Yihyun luôn bận tâm về sự vụng về trong cách thể hiện tình cảm của mình. Nhưng trái với lo lắng của cậu, Liu chưa bao giờ coi đó là khuyết điểm. Đâu phải cứ thì thầm lời yêu thương mỗi giây mỗi phút mới là tình yêu sâu sắc. Hơn nữa, với những điều thực sự quan trọng, những điều cần phải truyền tải rõ ràng, thì Yihyun chưa bao giờ im lặng hay nói lấp lửng.
Quan trọng hơn cả, Yihyun đã tha thứ và chấp nhận anh một lần nữa, dường như chẳng còn tình yêu nào lớn hơn thế.
“Dù vậy, nếu được tham lam một chút thì… chiếc nhẫn này chính là tấm lòng của em, là tình yêu của em… em mong nó sẽ truyền tải được đến A Wei.”
Liu cố gắng mỉm cười trên gương mặt đang cứng đờ, rồi khẽ chạm vào má Yihyun.
“Anh bảo mà, em là người mà một khi muốn nosu chuyện gì thì sẽ nói rất rõ ràng mà.”
“…….”
Yihyun nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt như muốn hỏi ý nghĩa câu nói đó.
“Ý là Seo Yihyun… cứ như hiện tại là được, không cần phải thay đổi gì cả.”
“Em lại không thấy như thế….”
Dù đã trao đi tình yêu tuyệt vời nhất tưởng chừng không gì sánh bằng, Yihyun vẫn đang trao cho anh những điều lớn lao hơn nữa. Vì không muốn để lộ nước mắt, Liu xoay người Yihyun lại, ôm lấy cậu từ phía sau một lần nữa. Thấy anh hôn lên đỉnh đầu mình mà mỉm cười, Yihyun hỏi.
“Sao anh lại cười?”
“Vì nhớ tới chuyện từng xảy ra ở nhà hàng của chúng ta ngày trước.”
“À….”
Chỉ cần gợi ý đơn giản Yihyun cũng đoán ra ngay, cậu bật cười theo.
Đó là vào đầu xuân khi những mầm non bắt đầu nhú lên ở công viên Buttes-Chaumont nơi họ từng đi dạo cùng nhau, hai người đã dùng bữa tại nhà hàng trong khách sạn nơi Liu cầu hôn. Đó là dịp kỷ niệm sinh nhật Yihyun, vì là giờ ăn trưa nên ánh sáng rực rỡ tràn ngập qua trần nhà kính như nhà kính thực vật của nhà hàng.
Bàn bên cạnh có vẻ đang có một bữa trưa kết hợp bàn công việc. Khoảng cách giữa các bàn không quá hẹp nên ban đầu họ không để ý lắm, nhưng anh có cảm giác một người đàn ông trong số đó cứ liếc nhìn về phía này.
Không phải do tưởng tượng, nhân lúc người đi cùng rời đi một lát, người đàn ông đó đã bắt chuyện với vẻ trịnh trọng đến mức bi tráng.
Anh ta nói mình đã tìm kiếm chiếc nhẫn cưới lý tưởng suốt mấy tuần nay. Hôn lễ còn chưa đầy một tháng nữa là diễn ra, nhưng bạn đời của anh ta nhất quyết không chịu thỏa hiệp về chuyện nhẫn cưới.
Ánh mắt khẩn thiết của người đàn ông nhìn xuống bàn tay trái của Liu, và rồi anh ta hỏi rất thận trọng rằng liệu có thể cho biết thương hiệu và tên mẫu nhẫn được không.
Lúc đó Liu và Yihyun đã cùng nhìn nhau. Phản ứng không trả lời ngay mà kéo dài thời gian của Liu dường như bị người đàn ông hiểu là sự khó chịu.
Anh ta xin lỗi rối rít, nói rằng biết việc yêu cầu chia sẻ thông tin về nhẫn cưới chứ không phải nhẫn thường là rất khiếm nhã và gây khó chịu, nhưng vì quá gấp gáp nên đã thất lễ.
“Không, cũng không hẳn là vậy đâu….”
Tuy đã có vài chuyện xảy ra liên quan đến chiếc nhẫn, nhưng chuyện như thế này thì là lần đầu.
Liu kéo dài giọng, rồi lén nắm lấy bàn tay trái của Yihyun đang đặt trên bàn và hỏi.
“Sao nào? Nói cho anh ta biết có được không?”
Người đàn ông không giấu được sự bối rối, nhìn chằm chằm luân phiên vào tay Liu và tay Yihyun một cách lộ liễu. Chắc chắn là do quá ngạc nhiên nên mới có hành động vô thức như vậy. Vì chỉ có một bên đeo nhẫn, nên việc không đoán được Yihyun ngồi đối diện là bạn đời của Liu cũng là điều dễ hiểu.
“Không biết người đó lúc ấy có mua được chiếc nhẫn này không nhỉ?”
“Hừm, ai biết được.”
Liu cọ môi lên đỉnh đầu Yihyun mà trả lời qua loa. Anh đang cười và nhắc lại kỷ niệm cũ vì sợ rằng chỉ cần lơ là một chút thôi là nước mắt sẽ trào ra, đầu óc anh lúc này không thể suy nghĩ thấu đáo được.
Chẳng biết đang mải suy nghĩ điều gì, Yihyun tựa lưng vào ngực Liu, ngước nhìn lên cây sồi một lúc Liu rồi khẽ mở lời.
“Cuốn nhật ký ấy ạ…. A Wei đã đọc đến trang cuối cùng chưa?”
Liu dừng lại một chút rồi trả lời.
“Lúc đó anh cần phải bám víu vào bất cứ tia hy vọng nào mà. Anh đã đọc đi đọc lại mấy lần với suy nghĩ biết đâu tìm được manh mối để xoay chuyển tình thế. Dù chẳng có thứ thuốc giải nào mà tôi tìm kiếm cả.”
“Liệu người đó và Erich có gặp được nhau ở Florence không nhỉ.”
“…….”
Liu dùng tay trái vuốt tóc mái của Yihyun ra sau, rồi anh ấn nhẹ lên trán khiến cậu hơi ngửa đầu ra, đặt lên đó một nụ hôn chụt như đóng dấu.
“Ai biết được….”
Yihyun đang dựa vào người anh bỗng đứng thẳng dậy, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào sườn Liu rồi quay lại nhìn. Gương mặt cậu tràn ngập ý cười.
“Mọi câu hỏi anh đều trả lời là ‘Ai biết được’ thế hả?”
“Thử hỏi xem anh có yêu em không đi.”
Liu ưỡn ngực, làm vẻ mặt đầy tự tin. Yihyun cười như thể bất lực.
Người nào đó đã gieo vào anh thân phận Ghost mà anh chưa từng mong muốn, lại trớ trêu giấu Didi ở đâu đó trong vũ trụ bao la này. Đã từng có lúc Liu ở lại ngôi nhà này một mình, oán hận kẻ đó nhiều như oán hận chính bản thân mình. Nhưng nếu Yihyun đã tha thứ cho anh, thì anh cũng nên thể hiện sự khoan dung với kẻ đó.
Yihyun bất chợt tiến lại gần, khoảng cách gần đến mức nhìn rõ từng đường nét khuôn mặt.
“Kun.”
“Hửm?”
“Em yêu anh.”
“…….”
Liu thẫn thờ buông thõng hai tay, có lẽ vì ngượng, Yihyun nghiêng đầu mỉm cười. Từ lồng ngực vừa bị Yihyun “tấn công”, một cơn đau ngọt ngào lan tỏa. Đó là một khung cảnh mà dù có ngắm nhìn mãi cũng vẫn thấy thật tuyệt.
Hết ngoại truyện 1 Diamond Dust.