Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 248
Nếu anh vẫn còn đang trằn trọc giữa ranh giới của giấc ngủ và hiện thực thì cậu không muốn cố tình đánh thức, nhưng sau một thoáng do dự, Yihyun vẫn chạm vào biểu tượng cuộc gọi.
[Xong việc rồi hả?]
Anh bắt máy ngay như thể đang chờ đợi, Yihyun nằm đó lấy mu bàn tay che mắt cười không thành tiếng. Nghe giọng nói hoàn toàn tỉnh táo của anh, may là cậu không đánh thức anh dậy.
“Vâng, em đang ở trong phòng.”
[Giọng em… nghe như bị khản thì phải.]
“À… chắc do mệt thôi. Hôm nay thời gian làm việc dài hơn mọi khi một chút.”
[Vậy phải mau ngủ một giấc thật ngon đi.]
“Vâng, buồn ngủ lắm. Ưm… có khi em sẽ ngủ rất lâu đấy.”
Cậu dùng mu bàn tay dụi mắt, nói chậm rãi.
[Anh sẽ không lo lắng kể cả khi không liên lạc được đâu, nên đừng bận tâm, cứ ngủ cho đủ giấc đi.]
Lời dặn “đừng lo lắng vì sợ lo lắng” của anh nghe thật thú vị, cậu xoay người nằm nghiêng rồi cười yếu ớt. Dù anh quan tâm giục đi ngủ sớm, nhưng cậu vẫn tiếc nuối chưa muốn tắt máy.
“Anh đang làm gì đấy?”
Một câu hỏi có thể nghe hời hợt hoặc sáo rỗng, nhưng nếu đối tượng là người mình yêu thì đó lại là biểu hiện của sự quan tâm.
Anh kể rất chi tiết rằng vì một giấc mơ kỳ quái mà anh bắt đầu ngày mới sớm hơn thường lệ, để thay đổi tâm trạng anh đã tự tay làm bữa sáng kiểu Anh, còn nướng thêm hai cái bánh pancake, vừa mới ăn xong và đang uống cà phê.
Nhận thấy ý tứ muốn được khen ngợi vì đã tự tay nấu bữa sáng, Yihyun bèn nói vài câu khen anh giỏi. Khoảnh khắc mà khoảng cách tuổi tác trở nên vô nghĩa và vai trò cố định của người lớn tuổi – người nhỏ tuổi bị đảo lộn như thế này cũng là một phần cảm giác thực tế của việc đang yêu. Yihyun nín cười khi tưởng tượng ra cảnh anh cúi cái lưng cao lớn xuống và chính mình đang xoa đầu anh, để anh không phát hiện ra.
“Bánh pancake Giám đốc nướng cho em ngon lắm.”
[Lần tới gặp nhau, em muốn mấy cái anh cũng nướng cho.]
“Em muốn gặp anh nhanh nhanh.”
[…….]
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi giọng nói trầm ấm dỗ dành vang lên.
[Chịu khó thêm một ngày nữa thôi, ngày kia là gặp được rồi.]
Cậu bật cười vì người lảng tránh những câu “nhớ anh” kiểu này luôn là cậu, thế nhưng nay lại đổi vai. Yihyun co chân lên giường, vùi mặt vào gối. Mi mắt đã trĩu nặng, nhưng cậu vẫn muốn nghe giọng anh thêm chút nữa. Có lẽ lòng cũng yếu mềm theo cơ thể, nên cậu bỗng nảy sinh ý muốn làm nũng với anh, điều chẳng giống cậu ngày thường chút nào. Nhưng nếu cuộc gọi kéo dài, sợ rằng anh sẽ nhận ra tình trạng sức khỏe của cậu. Cậu không muốn trao cho anh nỗi lo âu ngay khi anh vừa bắt đầu ngày mới. Ngày kia anh sẽ đến đây rồi, từ giờ đến lúc đó chỉ cần tập trung hồi phục thể trạng thì việc ốm nhẹ này chắc sẽ giấu được thôi.
“Em ngủ đây, chúc anh một ngày tốt lành.”
[Ngủ ngon. Mơ về anh nhé.]
Cậu cười cho đến tận giây cuối cùng trước trò đùa cố tình hạ giọng cho thật sến súa của anh rồi tắt máy.
Trái ngược với Seoul đang bắt đầu ngày mới, nơi đây đang là đêm sâu tĩnh mịch. Trong căn hộ hay ngoài con hẻm bên cửa sổ đều yên ắng.
Cảm giác cơ thể chìm sâu xuống nệm trong sự mơ màng giữa không gian tĩnh lặng không hề khó chịu. Nó hơi giống khoảnh khắc đắm chìm trong pheromone. Cứ ngỡ sẽ ngủ ngay lập tức, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy xáo trộn. Yihyun kéo chăn lên quá vai, nhắm mắt rồi lại với tay lên kệ đầu giường.
Cậu cầm lấy chiếc hộp da màu đen có những vật dụng dùng hàng ngày như ví tiền, đồng hồ đeo tay, chùm chìa khóa…đặt cạnh mấy cuốn sách đang đọc dở và khung tranh được Suki Kim tặng, rồi nằm xuống lại.
Mỗi khi gọi video, cứ hễ bàn tay trái của anh lướt qua màn hình là ánh mắt cậu lại dán vào chiếc nhẫn. Cậu chưa từng nói với anh, nhưng mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn tỏa sáng trên ngón tay thon dài thẳng tắp ấy, cậu lại cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ, cái cảm giác độc chiếm và sở hữu mà cậu còn chẳng biết là mình có.
Không, thực ra Yihyun đã từng thoáng nhận ra những dục vọng dị thường hướng về phía anh trước đây. Chỉ là, chẳng cần cậu yêu cầu hay cưỡng ép, anh đã chủ động lấp đầy chúng đến mức dư thừa nên cậu không có cơ hội để bộc lộ ra thôi.
Có lẽ bây giờ Yihyun và anh mới chính thức bắt đầu yêu đương, nhưng không có nghĩa là độ sâu đậm của tình cảm mới ở giai đoạn khởi đầu.
Tình yêu đã chín muồi trong nội tâm và lĩnh vực yêu đương, phương thức để biểu đạt và trao đổi tình yêu ấy thoạt nhìn có vẻ trùng khớp nhưng lại có thể vận hành riêng biệt. Sự hiện diện của đối phương đã cắm rễ sâu vào cuộc đời nhau, nhưng thật kỳ diệu khi hình thức yêu đương với anh lại giống như những cặp đôi mới chớm hẹn hò.
Không phải là sự mất cân bằng đến mức loại bỏ tất cả mọi thứ khác để tập trung vào đối phương với tốc độ đáng sợ, cũng không phải sự nôn nóng mù quáng chỉ chăm chăm vào ham muốn được kết nối sâu sắc ngay lập tức bằng cách đốt cháy giai đoạn… Mà là muốn biết đến cả những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống đời thường, dè dặt để lộ sự ghen tuông, nhưng đồng thời không chỉ thỏa mãn dục vọng độc chiếm của bản thân mà còn sẵn lòng tự kiểm duyệt và kiềm chế chính mình để trở thành người thấu hiểu trung thành của đối phương… Lần này, họ đang yêu nhau như thế.
Liu từng muốn đến đây thường xuyên hơn, nhưng chính Yihyun là người đã giới hạn số lần ghé thăm của anh xuống còn mỗi tháng một lần, với lý do đừng để cuộc sống bị đảo lộn vì mối quan hệ này. Nhìn chung thì cậu chịu đựng được, nhưng đôi khi cũng thấy rất khó khăn.
「Bất cứ lúc nào, dù chỉ là ngẫu hứng bỗng nhiên thấy nhớ, cứ nói là anh sẽ chạy đến ngay.」
Đã có những lúc cậu muốn phớt lờ cái quy tắc mỗi tháng một lần do mình tự đặt ra ấy, mượn cớ lời hứa xưa cũ kia để gọi anh tới đây. Càng quyến rũ hơn khi biết rằng chỉ cần nói muốn anh đến, anh sẽ bay sang ngay lập tức. Mối quan hệ với anh làm cho cuộc sống nơi đây thêm sức sống, nhưng lý do khiến nỗi cô đơn trở nên đậm đặc hơn cũng chính là sự trống trải vì không có anh ở đây. Nỗi đau thể xác của việc không thể chạm vào, không thể ôm lấy, ở một khía cạnh nào đó còn kịch độc và rõ nét hơn cả những ý niệm tinh thần.
Thực ra, cậu mơ thấy anh thường xuyên hơn những gì kể cho anh nghe, việc thỉnh thoảng Yihyun lại ở trong phòng một mình ngẩn ngơ ngắm nhìn chiếc nhẫn trong hộp cũng không thể kể cho anh biết.
Yihyun đóng nắp hộp lại, thậm chí chẳng thể đặt nó về chỗ cũ, cứ thế mệt nhoài bị hút vào giấc ngủ. Lời chào “hãy mơ về anh” chỉ là câu đùa vui vẻ, nhưng riêng hôm nay, cậu mong lời chào ấy sẽ trở thành một câu thần chú.
***
Ba ngày nữa tôi sẽ rời đến Firenze. Sau khoảng một tháng trao đổi thận trọng, quyết định đã được đưa ra vào hai tuần trước. Ở nhà, mọi người cố tình tạo ra bầu không khí háo hức như thể tôi đi nghỉ mát, họ bảo rằng Firenze, thủ đô của Vương quốc Ý chắc hẳn là một thành phố tràn đầy sức sống. Nhưng những kẻ chỉ biết ngồi uống trà bên bàn cạnh hồ nước trong khu vườn dinh thự ở Anh, dựa dẫm vào những tin tức truyền đến từ bên kia biển, mà lại chỉ là những tin tức được diễn giải tích cực theo ý muốn của họ, hoàn toàn không đọc được thực chất của sự thay đổi.
Dù bị coi là công cụ, bị chất lên tàu hỏa hay xe ngựa như những kiện hàng, thì giờ đây họ cũng không thể theo kịp những cảm nhận về thời cuộc mà ta đang cảm thấy bằng chính da thịt mình trên lục địa Châu Âu này.
Sự thống nhất nước Ý chưa đi vào ổn định, kinh tế các đô thị đình trệ do sự bóc lột đối với khu vực miền Nam khiến bất mãn và oán thán ngày càng chồng chất. Phải nhìn nhận rằng không chỉ Firenze, mà hiện tại ở Châu Âu chẳng có thành phố nào là an toàn cả.
Khắp Châu Âu, sự đàm phán đổ vỡ, chiến tranh liên miên tạo nên nỗi bất an, nhưng tách biệt với điều đó, một sự hưng phấn và kỳ vọng kỳ lạ đang trôi nổi giữa dòng người, làm xáo động bầu không khí. Mọi người run rẩy trước linh cảm về một sự thay đổi vĩ đại sẽ đảo lộn tất cả tận gốc rễ, nhưng mặt khác, tầng lớp bị trị lại thầm mong chờ điều đó trong sâu thẳm nội tâm.
Mọi thứ đang thay đổi, ngoại trừ tôi và gia tộc. Trong khi những quý tộc chỉ quan tâm đến việc duy trì quyền uy và tài sản của mình, thì toàn thế giới đang củng cố sự chuẩn bị và quyết tâm để lao vào làn sóng biến đổi.
Nhưng lần này, tôi cũng sẽ không im lặng để mặc họ nắm lấy cổ mình nữa.
Tôi đã nhận được tin gia chủ của Erich đã bỏ lại dinh thự và chạy trốn về phía Vương quốc Bohemia, nơi có nhà mẹ đẻ của bà chủ. Vì thông tin thu thập từ nơi quá xa nên cũng chưa chắc chắn, nhưng trong tình thế cấp bách, khả năng cao là họ không thể mang theo toàn bộ 50 người hầu. Chắc hẳn họ đã dúi cho đa số người hầu vài đồng rồi cho nghỉ việc để thu nhỏ quy mô đoàn chạy trốn.
Nếu là Erich, dù phải tự lo cái ăn cái mặc, em ấy chắc chắn sẽ không ngần ngại chọn tự do khi cơ hội đến.
Nhưng tôi không thể biết em đã đi đâu sau khi tách khỏi đoàn người, liệu em có đang dò la tin tức của tôi không?
Tuy không thể chi số tiền lớn để mua tin tức, nhưng những thông tin trôi nổi giữa những người dân đường phố đôi khi còn nhanh nhạy, sát thực tế và hữu dụng hơn cả những tin tức mà bọn quý tộc bỏ tiền ra mua.
Nếu em nghe được về chuyến đi lần này của tôi, liệu chúng tôi có thể gặp nhau ở Firenze không? Sau khi biết tin tức về gia chủ của em, thật khó để kìm nén sự kỳ vọng ấy.
Tuy nhiên, gặp lại không phải là sự hoàn thiện duy nhất của tình yêu, không thể ở bên nhau cũng không có nghĩa là ngừng yêu. Dù thời gian chúng tôi chia sẻ chỉ là một khoảnh khắc so với cả cuộc đời, thì cũng không cần phải dùng cả đời để nhận ra em là tình yêu của đời tôi.
Chỉ cuộc gặp gỡ trong khoảnh khắc ấy thôi cũng đủ thấy em đã thay đổi tôi và cuộc đời tôi nhiều đến thế nào. Đó là tình yêu gây ra sự biến đổi tựa như khiến máu chảy trong đá, không thể chỉ vin vào vấn đề thời gian mà coi đó là cơn cảm mạo nhất thời.
Không có nỗi sợ hãi về việc kế hoạch thất bại. Tôi thấy lòng mình thanh thản và quyết tâm đã rõ ràng, đến mức tự thấy bản thân thật thảm hại vì sao mãi đến giờ mới đưa ra được quyết định này mà cứ mãi đóng vai nạn nhân u sầu để bị kéo đi.
Tôi sẽ không bàng quan để họ hủy hoại và bóc lột nhân tính của mình thêm nữa, cũng không mong trở thành anh hùng khai phá vận mệnh. Nếu không thể lật ngược thay đổi, thì dù phải cắt bỏ bằng sự đoạn tuyệt, tôi cũng sẽ khiến cái vòng luẩn quẩn này dừng lại.
Tại Firenze, tôi sẽ có thể nắm bắt được tin tức chính xác hơn liên quan đến Áo, cũng có thể thuê người dò la tung tích của Erich. Giờ đây, tôi thậm chí còn mong hai tuần trôi qua thật nhanh.
Tôi có thể nghe thấy tiếng Erich hét lên với mình rằng, dù ở bất cứ đâu, hãy cứ sống sót. Nếu em mong tôi sống, tôi sẽ sống sót một cách ngoan cường. Nhưng giờ đây, không phải bằng sự cam chịu mà là một sự lựa chọn, như một chiến lược chờ đợi cơ hội.
Mùi hương của em không hề phai nhạt, dòng máu nóng khao khát em vẫn vẹn nguyên. Tôi không hề có chút lo âu nào về việc lòng em sẽ nguội lạnh, hay tôi và mùi hương của tôi sẽ phai mờ. Bản thân điều đó đã là một phép màu với một người bi thương như tôi.
Tôi có thể tin chắc như thể em đang thì thầm tấm lòng mình vào tai, dùng mùi hương để chứng minh điều đó. Nếu đây là nhờ sự kết nối đặc biệt giữa Didi và tôi, thì tôi sẽ không còn nguyền rủa việc mình sinh ra với cơ thể này nữa.