Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 249
Cảm giác chất lỏng nóng hổi chảy từ khóe mắt xuống thái dương khiến cậu mở mắt. Yihyun đang nằm nhìn trần nhà trong căn phòng của mình tại studio của ‘The Hands’, toàn thân đau nhức như thể vừa xuyên không gian thời gian một cách quá sức từ một thời điểm nào đó trong quá khứ trở về hiện tại. Cậu phải nằm yên một lúc lâu để xoa dịu cảm xúc và tìm lại cảm giác thực tại.
Hình như cậu vừa mơ về Erich và ghost của người đó, nhưng nội dung chi tiết lại chẳng nhớ gì. Cậu thấy mình thức dậy trong nước mắt, nên chắc chắn là đã mơ cho đến tận lúc tỉnh, vậy mà ký ức lại bị xóa sạch trơn.
Thế nhưng, thứ cảm xúc dâng trào đến mức tủi hờn vẫn còn đó sống động, làm lồng ngực cậu nhói lên. Liệu trong mơ cậu có thấy cảnh họ gặp nhau lần cuối không? Cậu muốn nhớ lại dù chỉ điều đó thôi, nhưng không còn một manh mối nào sót lại, như thể ai đó đã cố tình xóa bỏ ký trước.
“…….”
Yihyun quay đầu lại vì nghe thấy tiếng lật sách khẽ khàng, bóng lưng ai đó đang ngồi dựa vào giường lọt vào tầm mắt. Cậu nhớ mang máng Yuni đã vào cho cậu ăn súp và uống thuốc một lần, nhưng bóng dáng này chắc chắn không phải Yuni.
Bờ vai rộng, đường gân cổ dài và săn chắc, mái tóc đẹp, đường nét góc nghiêng rõ ràng khi nhìn nghiêng.
Cảm giác thiếu thực tế như thể giấc mơ vẫn còn kéo dài, như thể một bức ảnh quá khứ được cắt dán vào hiện tại.
Cậu nín thở, lau đi vệt nước nơi khóe mắt, rồi cánh tay cẩn trọng vươn ra khỏi chăn, chạm nhẹ vào đuôi tóc người nọ. Gương mặt khiến cảm xúc cậu rung động theo một ý nghĩa khác ngay lập tức quay lại, nở một nụ cười đầy lo lắng.
“Em dậy rồi à?”
“Em… đã ngủ lâu đến thế sao?”
Cổ họng bị cơn sốt hành hạ khép chặt, giọng nói đặc quánh lại.
Theo dự định anh sẽ đến vào tối thứ Năm, cuộc gọi cuối cùng trước khi ngủ là khoảng nửa đêm thứ Tư giờ Paris. Giả sử anh đến đây đúng lịch trình, thì tính ra cậu đã ngủ li bì ít nhất hơn 40 tiếng. Dù cậu có nói là sẽ ngủ lâu, và cảm giác đúng là đã ngủ một giấc rất dài như vừa sống một cuộc đời khác rồi tỉnh lại, nhưng không lý nào lại ngủ liền tù tì 40 tiếng đồng hồ.
Liu đặt cuốn sách đang đọc xuống, xoay hẳn người về phía này, nhẹ nhàng vuốt tóc Yihyun. Anh mặc chiếc áo phông cộc tay màu đen trơn, cậu không đoán được anh đã ở đây bao lâu rồi.
“Anh đến sớm một ngày.”
“Chẳng phải anh hẹn đi thăm nhà cung cấp hạt cà phê với anh trai sao?”
“Cũng không phải việc gấp đến mức tuyệt đối không được hoãn.”
Liu khẽ đặt bàn tay phải của mình lên bàn tay trái của Yihyun vừa thò ra khỏi chăn, rồi dùng bàn tay đang vuốt tóc cậu lướt xuống má như để kiểm tra thân nhiệt.
“Chỉ mới một ngày thôi mà… Em ổn mà…”
“Chỉ đặc biệt lần này thôi, lần sau tuyệt đối không thế nữa.”
Liu bảo rằng cơn sốt cần phải hạ thêm nữa, chuyện giận dỗi cứ để sau khi khỏi bệnh hãy tính, sau đó đan những ngón tay vào tay cậu rồi siết nhẹ. Nhưng Yihyun đâu có định giận anh. Vì là quyết định của chính cậu khi yêu xa, nên cậu không muốn phá vỡ sự cân bằng trong cuộc sống của anh vì những lý do thế này. Không phải giận anh, mà giận chính bản thân mình. Cậu đã chú ý sức khỏe hơn bất cứ điều gì để không làm ai lo lắng, vậy mà… thật buồn bực.
“Trước tiên ăn chút gì đã nhé. Anh nấu cháo rồi, chỉ cần hâm nóng lại là được.”
“Cháo trứng ạ?”
Cậu hỏi vậy vì nhớ lại món cháo có cà rốt và bí ngòi anh nấu cho vào ngày mình bị khó thở tại nhà anh. Anh cười ngượng nghịu rồi gật đầu. Bây giờ, việc ngắm nhìn nụ cười này có lẽ còn tốt cho sức khỏe hơn.
“Lát nữa em ăn nhé. Nhìn mặt anh thêm chút nữa, nghe giọng anh thêm chút nữa đã…”
Anh thoáng ngập ngừng, nhưng là người hiểu rõ hơn ai hết tâm trạng muốn cảm nhận cuộc gặp gỡ này của Yihyun nên anh không ép cậu ăn nữa.
“Sao anh lại ngồi dưới sàn thế.”
Tuy là cũng chẳng có cái ghế sofa nào tử tế để ngồi.
“Lên đây đi anh.”
“Một tháng mười ngày rồi mới gặp em, liệu nằm cạnh nhau trên một chiếc giường mà vẫn có thể kiềm chế… hình tượng của anh trong em đứng đắn đến mức đó sao?”
Hả? Anh đã từng “thanh tịnh” với em đến thế à? Liu vừa cắn nhẹ vào ngón tay Yihyun không đau chút nào, vừa bồi thêm một câu vẻ tinh quái.
Yihyun cười yếu ớt, rồi cậu siết chặt những ngón tay đang đan vào nhau, kéo nhẹ anh về phía mình. Hơn một tháng không gặp, và giờ họ đang ở bên nhau. Khao khát được chạm vào nhau chẳng cần lời nói hay ánh mắt trần tình cũng đủ hiểu.
“Vậy thì… đừng kiềm chế nữa.”
“…….”
Chắc chắn bộ dạng cậu lúc này trông rất thảm hại vì cơn sốt, nhưng có lẽ chính vì cơn sốt ấy mà sự khẩn thiết muốn có anh còn lớn hơn cả nỗi ngượng ngùng. Liu nhìn xuống Yihyun đang nằm, sau đó quay đi vò rối mái tóc mình, lẩm bẩm với giọng điệu đầy khó xử.
“Như vậy là phạm quy đấy, em biết thừa là anh không thể kháng cự lại pheromone của em mà.”
“Em vẫn chưa tự điều chỉnh được mà, đâu phải em cố tình đâu… nên không phải phạm quy đâu nhé.”
Bức tường phòng ngự mà anh bảo chưa ai công phá được, sự thật rằng chỉ có pheromone của cậu mới có thể tự do vượt qua nó và khiến anh phải bối rối, khiến dục vọng độc chiếm và sở hữu trong anh lại cựa quậy.
Tuy vẫn chưa thể tự cảm nhận được pheromone của chính mình, nhưng Yihyun đã phân biệt được phần nào ảnh hưởng mà nó gây ra cho Liu và bản thân cậu. Đặc biệt là khi quan sát phản ứng của anh trong lúc quan hệ, quá trình anh sụp đổ, trở nên rối loạn bởi pheromone, để rồi cuối cùng bị đánh gục hoàn toàn bởi dục vọng khao khát cậu hiện lên thật rõ nét.
Đó không chỉ đơn thuần là tính dục, thứ duy nhất có thể khiến anh trở nên như thế chỉ có pheromone của cậu mà thôi.
Yihyun không hề lảng tránh mà nhìn thẳng lên một cách táo bạo, ngược lại, Liu liếc nhìn cậu, cắn môi dưới rồi thở hắt ra một tiếng “hừm” và leo lên giường. Ngay cả tiếng rên rỉ của tấm nệm rẻ tiền khi phải hứng chịu sức nặng của anh cũng khiến da thịt cậu căng thẳng.
Dù có kích thước cỡ bán đôi nhưng chiếc giường vẫn quá chật chội để hai người đàn ông trưởng thành nằm cạnh nhau. Với chiều cao hơn 190cm của anh, chiều dài chiếc giường cũng chẳng dư dả gì, cảm giác như chỉ cần duỗi thẳng chân là ngón chân anh sẽ chạm vào khung sắt cuối giường.
Anh thận trọng thu hẹp khoảng cách, tiến sát lại gần, luồn tay xuống dưới cổ Yihyun rồi ôm lấy vai cậu.
Khi cảm nhận được cơ thể cứng ngắc và nóng hầm hập của mình chạm vào bên ngực anh, Yihyun run lên như thể bị nhiễm lạnh. Liu tưởng rằng cậu thấy lạnh, vội vàng kéo chăn lên như một người đang hoảng hốt.
“Em nhớ anh.”
Cậu quay sang nhìn khuôn mặt người đang nằm nghiêng hướng về phía mình, bộc bạch cảm xúc một cách trực diện.
Câu nói “nhớ em” vốn luôn là nhiệm vụ của anh. Có những người giải tỏa cảm xúc bằng lời nói, nhưng cũng có những người ngược lại. Yihyun từng sợ rằng nếu nói ra bằng lời, cậu sẽ sinh ra nhõng nhẽo hay hờn dỗi, nên cậu đã rất sợ phải nói câu đó qua điện thoại.
Anh lặng lẽ xoa vai cậu một lúc lâu, ánh mắt rà soát từng đường nét trên khuôn mặt Yihyun.
“……Xin lỗi em.”
Yihyun lắc đầu vì hiểu tại sao anh lại xin lỗi sau câu nói nhớ nhung của cậu.
Nếu anh cứ sống bên cạnh cậu với tâm thế thấp hèn như một kẻ tội đồ đang sám hối, thì ngay từ đầu cậu đã chẳng chấp nhận anh quay lại. Cậu không hề ban phát lòng khoan dung có điều kiện của kẻ bề trên theo kiểu “để xem anh thể hiện tốt đến đâu”. Chẳng bàn đến ý nghĩa thực sự của sự tha thứ, cậu chỉ cảm thấy một mối quan hệ được xây dựng bất cân xứng như vậy sẽ chẳng thể tốt đẹp. Cậu không thể hủy hoại cả tương lai.
Yihyun rút tay ra khỏi chăn, áp lên khuôn mặt đang lộ vẻ đau khổ của anh. Nhìn anh cọ má vào lòng bàn tay mình như một loài động vật yếu ớt, cậu đặt lên đó một nụ hôn. Đôi môi khô khốc vì cơn sốt phát ra âm thanh lạo xạo rồi luyến tiếc rời ra.
Chỉ một nụ hôn thôi cũng đủ khiến ánh mắt anh lập tức mất đi vẻ bình tĩnh và dao động dữ dội. Cậu biết anh đã bị kích thích bởi mùi hương nồng đậm tỏa ra từ lồng ngực và gáy cậu.
Liu nghiêng đầu đuổi theo đôi môi, cọ xát mạnh hơn lên bề mặt. Thấy Yihyun nghiêng đầu né tránh đầu lưỡi đang định tách môi cậu ra để tiến vào, anh bèn giữ lấy cằm cậu, thè lưỡi liếm lên môi dưới và nói.
“Đừng tránh, chỉ toàn mùi pheromone thôi.”
“…….”
Vừa dứt lời, Liu đã mút mạnh lấy môi dưới của cậu.
“Ư ư, a… ưm…”
Cơn đau tê dại mà cậu hằng khao khát ập đến, Yihyun vặn vai, hé mở đôi môi. Ngậm lấy lưỡi anh rồi cậu mới nhận ra trong khoang miệng mình vẫn còn nóng rực. Cậu dùng tay siết mạnh lấy vai anh kéo về phía mình, lấp đầy toàn bộ khoang miệng, quấn lấy cái lưỡi đang ngọ nguậy của Liu.
Sau khi đã gạt bỏ chút ngại ngùng và lúng túng của ngày gặp lại, chẳng mất bao lâu để cả hai điên cuồng khám phá nhau và cọ xát những thớ thịt ướt át.
Hôn môi là sự trao đổi pheromone trực tiếp, cậu biết rằng nó đóng vai trò như một câu lệnh đẩy đối phương lên mức độ hưng phấn cao hơn.
Mùi hương của anh, thứ cậu nhớ nhung cũng nhiều như hơi ấm và cảm giác đụng chạm da thịt, không chỉ tác động vào khứu giác mà còn thấm vào toàn thân, đánh thức mọi giác quan. Không phải là tác động một chiều. Chỉ cần tưởng tượng rằng mùi hương của mình cũng đang gây ra hiệu quả tương tự lên anh là Yihyun lại càng thấy nóng hơn.
“Hư… ư ư… hức.”
Bàn tay kia của Liu vuốt dọc từ ngực xuống bụng rồi luồn vào trong áo phông. Bàn tay anh đẩy áo lên, lướt trên da thịt trần trụi rồi dùng cả lòng bàn tay ấn nhẹ và xoa khắp bầu ngực, đầu ngực lập tức săn lại, cứng ngắc dưới sự ma sát.
Anh nằm nghiêng, nửa người đè lên người Yihyun, chèn đầu gối vào giữa hai chân cậu, ép toàn thân sát lại gần hơn. Chân trái Yihyun mở rộng ra ngoài, đùi anh cọ vào háng cậu. Dương vật chọc vào dưới sườn cậu đã cứng ngắc từ bao giờ, hơi ấm nóng hổi như bốc hơi nóng xuyên qua chiếc quần thể thao của anh và bộ đồ ngủ mỏng manh của Yihyun truyền sang.
Những kích thích dồn dập khiến Yihyun rối loạn trong chớp mắt, cậu đẩy lưỡi anh ra, thở hổn hển vì thiếu khí. Liu nhìn xuống cậu với ánh mắt đã hơi mơ màng ở khoảng cách gần đến mức chóp mũi chạm nhau. Từng hơi thở của anh dường như được tạo thành từ những hạt phân tử chứa đầy hương thơm.
Anh không tách rời cơ thể đang dính sát mà leo lên người Yihyun. Một chuyển động mượt mà.
Rồi anh hạ thấp người, chui vào trong chăn và chạm lưỡi lên đầu ngực cậu.
“Hư ư ư… hức, hư.”
Yihyun cắn nhẹ vào lớp da mỏng trên mu bàn tay mình, tay kia ôm lấy cổ anh.
Liu không chỉ ngậm đầu ngực mà còn mút mát cả quầng ngực và vùng da xung quanh, đồng thời liên tục đẩy phần thân trên đang úp sấp vào giữa hai chân Yihyun lên thật chậm rãi, tạo nên những đường cong dẻo dai.
Dương vật bị ép và cọ xát vào lồng ngực dày và phần bụng trên rắn chắc, cảm giác áp bách hơi ngột ngạt ấy lại khiến cậu thấy mừng rỡ. Lưng Yihyun cong lên, ngực tự động rướn về phía trần nhà. Yihyun co gối mở rộng hai chân, cọ xát dương vật theo nhịp điệu lồng ngực anh đẩy lên.