Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 252
Cảm giác như sắp cắn phải lưỡi anh, Yihyun dồn lực vào môi và mút chặt lấy lưỡi. Một tay cậu ôm lấy cổ anh, tay kia siết chặt lấy thanh sắt trên đầu, vì phải kìm nén quá mức nên hơi nước tụ lại trong đáy mắt. Tuy nhiên, dường như việc kháng cự lại khoái cảm cũng mang đến sự bùng nổ khoái cảm chẳng kém gì việc buông thả bản thân theo nó.
“Hưm. Hư ưm. Hư ư ư ưng….”
Một thứ gì đó khổng lồ, to lớn đang ập tới, đó là khoái cảm bắt nguồn từ một hướng khác với việc thắt nút. Dịch nhờn tuôn ra ồ ạt như vỡ đê ở bên dưới, cảm giác dị vật nêm trong rõ mồn một.
Đôi mắt Yihyun đã ầng ậc nước, gần như run rẩy vì sợ hãi tìm kiếm ánh mắt anh. Chiếc lưỡi vốn đang lấp đầy miệng Yihyun hơn là hôn, nay đã rút ra.
“Ha ư ư… hư… hư a ức.”
Niêm mạc của Yihyun co giật rồi thít chặt lại, tinh dịch bắn ra từ dương vật dù không hề có tay chạm vào. Gần như cùng lúc đó, Liu rút dương vật ra khỏi cơ thể Yihyun. Tựa như cái nút chặn bên dưới đã được tháo bỏ, dịch thể hòa quyện của hai người trào ra từ cơ thể Yihyun như chỉ chờ có thế. Mỗi khi bụng dưới phập phồng vì thở dốc, dịch thể lại chảy ra rồi ngưng lại theo nhịp đóng mở của cái lỗ nhỏ đang co bóp.
Yihyun theo bản năng vươn tay xuống dưới, quệt bàn tay vào đống dịch thể đang chảy ướt đẫm quần áo anh lót bên dưới, rồi chà xát vào giữa hai chân mình. Cậu làm thế trong trạng thái còn chưa ý thức được mình đang làm trò gì.
Chỉ là cậu muốn làm điều gì đó dâm đãng hơn nữa, muốn làm những chuyện quá quắt hơn thế này, muốn quấn lấy anh, và khao khát một sự giải phóng mang tính động vật hơn nữa.
“Hư ức, hức….”
Yihyun vặn vẹo cơ thể một cách chậm chạp, sau một hồi chà xát giữa hai chân như thế mới nhận ra mình đang nức nở khe khẽ.
Liu úp mặt vào Yihyun, vừa hôn lên những giọt nước mắt của cậu, vừa tự mình tuốt lộng dương vật. Yihyun ôm lấy hai má anh, hôn lên khuôn mặt đang nhăn lại dữ dội vì phải chống chọi với đòi hỏi của thể xác và bản năng.
Ký ức về lần đầu tiên chạm da thịt trong phòng ngủ của anh hiện về. Khi đó Liu thậm chí còn không thể xuất tinh, anh chỉ mang lại cho Yihyun một giấc ngủ sâu bằng cách xuất tinh nhờ pheromone, thứ mà sự xuất tinh thông thường không thể chạm tới. Nghĩ đến cảm giác lủng lẳng nặng trịch của dương vật anh mà cậu đã nhìn thấy qua khe mi mắt nhập nhèm vì cơn buồn ngủ ập đến khi ấy, đến giờ bên trong cơ thể vẫn còn nhói lên.
Cơn buồn ngủ nặng nề và uể oải như có ai kéo từ dưới gầm giường lại ập đến giống hệt lúc đó, nhưng Yihyun cố hết sức mở mắt ra. Rồi cậu lật cái cơ thể nặng trịch lại, quay đầu nhìn anh qua bờ vai.
Liu đang nắm lấy dương vật ướt đẫm đang tuôn ra một lượng lớn dịch hưng phấn, đứng sựng lại trong tư thế nửa vời, không hẳn là nằm sấp cũng chẳng hoàn toàn đứng dậy. Dù toàn thân bóng nhẫy mồ hôi, anh vẫn đang trùm chăn lên lưng như dựng lều trên người Yihyun.
Hình ảnh anh chỉ biết kìm nén ham muốn trông chẳng khác nào một chàng trai trẻ non nớt trong chuyện chăn gối, dương vật đã cương cứng đến cực đại nhưng lại chẳng biết phải cho vào đâu hay giải tỏa thế nào. Chẳng hiểu sao hốc mắt Yihyun nóng lên, rõ ràng anh đang sôi sục như thể được bọc trong một lớp nhựa pheromone dày đặc thế kia mà….
Cậu vươn tay nắm lấy cổ tay anh và kéo lại, rồi vùi mặt vào gối, khép đôi chân đang duỗi dài lại.
“…….”
Sau một thoáng chần chừ, anh nằm sấp xuống, áp ngực lên lưng cậu. Liu luồn tay xuống dưới nách Yihyun, ôm chặt lấy cơ thể cậu, cọ xát dương vật vào giữa hai đùi, cố gắng kiểm soát cơ thể to lớn của mình. Sự kiềm chế của anh cũng đáng yêu chẳng kém gì sự mất kiểm soát của anh đối với cậu.
Anh chuyển động một cách máy móc như người chỉ dựa vào ma sát vật lý lên dương vật để ép mình bắn ra. Tính chất của cử động hoàn toàn khác với khi anh vuốt ve Yihyun. Có vẻ như anh đang tập trung toàn bộ năng lượng để lờ đi sự thật rằng chỉ cần thay đổi hướng hông một chút thôi, anh có thể lao vào bên trong cơ thể Yihyun, nơi có một trải nghiệm tuyệt diệu đang chờ đợi, để thể xâm nhập vào bên trong Didi của mình.
Yihyun vươn tay ra sau, vùi ngón tay vào cơ mông săn chắc nổi rõ những đường nét như tạc tượng của anh và kéo lại gần. Gần như cùng lúc, giữa hai chân cậu ướt đẫm, ấm nóng. Anh chậm rãi vặn vẹo cơ thể to lớn một cách dẻo dai, cọ xát toàn thân lên người Yihyun. Pheromone của anh tưởng chừng như đang rực cháy đỏ rực, giờ đang lắng xuống thành một màu cam êm dịu.
Yihyun quay đầu lại, vuốt ve mái tóc Liu. Không phải ảo giác hay nước hoa gì cả, đêm nay, cậu thực sự có thể chìm vào giấc ngủ trong vòng vây của pheromone.
Nếu khi tỉnh dậy mà không có anh, nếu vẫn chỉ nằm chơ vơ một mình như mọi ngày thì sẽ thế nào…. Dù cậu đã nói như trách móc việc anh không chịu nổi mà bay một quãng đường xa đến đây chỉ vì không đợi được thêm một ngày, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là cậu không vui vì cuộc gặp gỡ sớm này.
Yihyun chỉnh lại tư thế úp mặt vào gối rồi nhắm mắt lại như thể sắp chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
“Ưm… Em muốn ngủ thế này.”
Anh đang dùng răng cắn nhẹ vào vùng vai Yihyun, liền chồng bàn tay mình lên mu bàn tay của Yihyun đang nằm sấp.
“Anh sẽ ăn kiêng.”
Nghe câu trả lời nghiêm túc không chút cợt nhả nào ấy, Yihyun bật cười yếu ớt. Cậu muốn trao đổi thêm vài câu chuyện phiếm thế này nữa nhưng giờ thì chịu hẳn rồi. Nụ hôn dài chậm rãi và đầy trân trọng dần bao phủ khắp toàn thân đang nằm sấp của cậu.
Nếu ngủ thiếp đi lúc này, có lẽ cậu sẽ mơ thấy giấc mơ Erich và Ghost của cậu ta tái ngộ tại Florence đầy biến động.
***
Số người tụ tập tại quán cà phê cách “The Hands” không xa lắm rơi vào khoảng mười người. Có những người đã chào hỏi nhau trong bữa tiệc Giáng sinh lần trước như Ben hay Jun, cũng có người từng gặp mặt vài lần khi còn lảng vảng quanh “The Hands”, và cả những người hoàn toàn xa lạ cũng ngồi lẫn vào đó.
Dù sao đi nữa, họ cũng là đồng nghiệp, là hàng xóm cùng chia sẻ cuộc sống thường ngày với Yihyun trong một không gian, và việc anh ngồi đây với tư cách là người yêu của cậu đồng nghĩa với việc sự đánh giá về anh chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Yihyun. Thế nên Liu không thể không cảm thấy căng thẳng.
Sau khi những món ăn lót dạ đơn giản làm từ nguyên liệu địa phương như trứng hay bánh kếp được dọn đi và bữa nhậu chính thức bắt đầu, chủ đề câu chuyện tự nhiên xoay quanh các tác phẩm được công bố trong buổi tiệc Pre-Opening diễn ra hôm nay.
“Phản ứng dành cho tác phẩm lần này của Yihyun cũng rất tốt, chắc anh tự hào lắm nhỉ?”
Ai đó mỉm cười ẩn ý đặt câu hỏi cho Liu. Cô gái có mái tóc dreadlock ngắn rất hợp với khuôn mặt là một nghệ sĩ chuyên sáng tạo các tác phẩm sắp đặt từ giấy tái chế.
Liu quay sang nhìn Yihyun ngồi bên cạnh một cái, rồi hạ tầm mắt chếch xuống ly rượu vang của mình.
“Với tư cách là một giám đốc phòng tranh từng làm việc cùng, và cả với tư cách là người yêu… thì dĩ nhiên là vậy rồi. Tuy không phải chỉ nhận toàn những lời khen ngợi nhưng em ấy vẫn không đánh mất trọng tâm và tiếp tục hoạt động, ngay cả điểm đó… tôi cũng thấy rất tuyệt vời.”
“Chắc là anh Liu đã phát hiện ra tài năng của Yihyun nhỉ? A, hóa ra là anh phải lòng tác phẩm trước sao?”
Người chen vào cuộc trò chuyện với đôi mắt sáng lên đầy tò mò sau cặp kính gọng sừng là một thanh niên đến từ Malaysia. Cậu ta ăn mặc rất phong cách, đúng kiểu giới trẻ ngày nay ưa chuộng. Đây cũng là người vừa được giới thiệu với Liu đã rút điện thoại ra hỏi xem anh có dùng mạng xã hội không.
“Không phải tôi phát hiện ra… mà phải nói là Yihyun đã đến với tôi thì đúng hơn? Vì tôi đã bị thu hút ngay cả trước khi biết em ấy vẽ tranh nên không phải tác phẩm là cầu nối… nhưng mà trước khi biết Yihyun, tôi cũng đã dành tình cảm cho tranh của em ấy rồi, nên nói thế cũng không hẳn là sai hoàn toàn…. Hừm, nhắc mới nhớ, chúng tôi gắn kết với nhau bằng những sự tình cờ khá phức tạp.”
Tự ngẫm lại cũng thấy cách diễn đạt của mình thật sến súa. Liu xoa xoa khóe miệng, cười ngượng nghịu. Anh quay sang bên cạnh, thấy Yihyun đang uống rượu rất nhanh với khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai, cái thói quen hễ căng thẳng hay bối rối là uống rượu nhanh hơn vẫn y nguyên. Nhận ra thói quen mà mình biết rõ ấy vẫn không thay đổi, Liu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm và yêu thương lạ lùng.
Anh lén nắm lấy tay phải của Yihyun dưới gầm bàn, khiến cậu giật mình cứng người lại, liếc nhìn xung quanh một cách lộ liễu. Từng phản ứng đó đều đáng yêu khiến Liu siết nhẹ bàn tay đang nắm thêm một chút rồi mới buông ra.
“Sến quá đi.”
Liu quay đầu lại bởi câu lầm bầm đầy vẻ chê bai chắc chắn là nhắm vào mình. Đó là tiếng nói thầm của June, nãy giờ ăn uống chẳng bao nhiêu, chỉ ngồi uống rượu vang với vẻ mặt xị ra.
“Chuyện giám đốc phòng tranh và họa sĩ yêu nhau cũng chẳng phải chuyện hiếm. Do đặc thù quan hệ, nếu làm tốt thì họ có thể trở thành đối tác hiểu nhau nhất cả về đời tư lẫn công việc. Với lại, người ta vẫn bảo sự tình cờ cứ lặp lại thì đó là định mệnh còn gì.”
Ben là người đã lái bầu không khí suýt chút nữa trở nên gượng gạo sang hướng khác. Anh ta vừa nói vừa vò mạnh mái tóc cắt ngắn của June, khiến cậu ta phải vùng vẫy chống cự để thoát khỏi bàn tay đó. Liu nhìn hai người họ, đưa ly rượu lên môi cười trừ.
Thực ra buổi gặp này không nằm trong kế hoạch.
Bữa tiệc Pre-Opening diễn ra vào thứ Bảy hôm nay, sớm hai ngày trước khi mở cửa chính thức vào thứ Hai. Khác với bữa tiệc đêm Giáng sinh mà Liu từng tham dự, bắt đầu từ chiều muộn và kết thúc vào khoảng chập tối, đây là một bữa tiệc lành mạnh chỉ tập trung vào việc giới thiệu tác phẩm.
Có lẽ thấy tiếc vì điều đó nên sau sự kiện, một vài người đã rủ nhau tụ tập, phần lớn là những thành viên thường xuyên tụ họp ở phòng khách chung trên tầng 2 của “The Hands”. Do họ nhiệt tình mời mọc nên Liu và Yihyun cũng lỡ theo không khí mà nhập hội.
Ban đầu, mọi người đều giữ ý và duy trì khoảng cách nhất định với Liu, một người ngoài và là người yêu của đồng nghiệp. Nhưng khi hơi men ngấm vào và cuộc vui lên cao, câu chuyện bắt đầu sôi nổi và mạnh bạo hơn. Một phần cũng nhờ Liu đã chủ động phá bỏ rào cản để tiếp cận trước. Vẻ ngoài cởi mở và hòa đồng đó dĩ nhiên đều là nỗ lực vì danh tiếng của Yihyun.
Ai là người “tán” trước. Ai tỏ tình trước… vân vân. Dù ở nền văn hóa nào thì tính chất những câu hỏi dành cho các cặp đôi cũng chẳng khác nhau là mấy.
Mỗi khi câu hỏi được đưa ra, Yihyun lại tỏ vẻ khó xử và tìm đến rượu, còn Liu thì thể hiện sự chân thành ở mức độ vừa đủ để thỏa mãn trí tò mò của họ nhưng vẫn giữ lại những phần quá riêng tư ở phía sau.
Người “tán tỉnh” trước là tôi, không có lời tỏ tình đặc biệt nào làm mốc cả, mối quan hệ cứ thế phát triển tự nhiên thôi.
Anh trả lời điềm đạm đến mức gần như mang tính công việc, nhưng lạ thay phản ứng nhận lại chỉ toàn là sự nồng nhiệt.
“Yihyun có tính hướng nội nên chắc anh lo lắng lắm khi cậu ấy đi xa nhỉ.”
“Tuy hướng nội… nhưng đó không phải là tất cả con người Yihyun. Tôi tin là em ấy sẽ thích nghi tốt và tập trung vào sáng tác. Vì khác với tôi, em ấy là người có trọng tâm rất vững vàng.”
“À… ý là chuyện sống xa nhau đối với anh Liu còn khó khăn hơn là với Yihyun phải không?”
Ai đó đã diễn giải câu trả lời của Liu theo hướng trêu chọc, nhưng vì điều đó cũng chẳng sai nên Liu thấy không cần phải đính chính.
“Yêu xa thế này đâu phải yêu xa bình thường. Hai người không phản đối sao?”
“Hồi đầu anh cố tình không đến thăm để cậu ấy thích nghi hả?”
Câu trả lời còn chưa dứt hẳn thì câu hỏi tiếp theo đã ập đến.
“Mọi người đừng… bắt nạt anh ấy quá.”
Đúng lúc này, Yihyun nãy giờ chỉ biết chịu đựng sự không thoải mái của buổi gặp mặt với vẻ mặt bối rối, dường như thấy không ổn nữa nên đã xen vào một câu. Khuôn mặt Yihyun chẳng mấy chốc đã đỏ bừng, không hẳn là do xấu hổ mà phần lớn là do hơi men.
“Hỏi cậu thì cậu toàn lảng tránh còn gì. Càng giấu thì người ta càng tò mò, không biết à?”
Cậu thanh niên Malaysia đanh đá đáp trả.
“Môi Yihyun dẩu ra rồi kìa, say quá rồi.”