Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 254
Không phải vì anh tin chắc vào sự tha thứ của Yihyun, mà có lẽ là vì anh đã chuẩn bị sẵn sàng và quyết tâm chờ đợi Yihyun cả đời. Liu đã phạm phải lỗi lầm lớn đến thế, và Yihyun là người xứng đáng để anh chờ đợi, dù phải trả cái giá như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên anh chịu đựng sự bẽ mặt trước người thứ ba để làm tròn vai người yêu của ai đó. Anh từng sống và nghĩ rằng mình ghét cay ghét đắng những chuyện thế này, rằng sẽ chẳng bao giờ gặp được người khiến mình muốn ở bên dù phải gánh vác những áp lực đó.
Thà sống một mình còn hơn phải tiết lộ thân phận bất thường mang tên “Ghost” cho ai đó biết. Tuy cô đơn vì cái thể chất quái gở này, nhưng không phải vì thế mà anh cần ai đó thấu hiểu. Lòng tự trọng của anh cũng không thấp đến mức cần sự thấu cảm của người khác để vơi bớt nỗi cô độc.
Nhưng giờ đây, anh không thể ngạo mạn như thế được nữa.
Kể cả nếu Yihyun không phải là “Diamond Dust”, và anh không phạm sai lầm biến đổi cậu, thì cuối cùng anh cũng sẽ muốn phơi bày đến tận cùng con người mình cho cậu thấy.
Người khác thế nào không quan trọng, chỉ cần sự thấu hiểu và bao dung của duy nhất một người, nỗi cô đơn từng bám riết như một phần bản thể đã được giải tỏa. Dù là một Alpha, hay là một Ghost, nhờ có Yihyun mà anh không còn là một thứ gì đó quái dị nữa.
Thay vào đó, nơi ấy để lại một vết hằn sâu của nỗi đau mà Yihyun đã phải chịu đựng để tha thứ và chấp nhận anh. Giờ đây, đường nét của vết thương ấy chính là bản thân anh, là cuộc đời anh phải sống. Anh đã bẻ lái cuộc đời mình từ một sự kiện mà trước đây chưa từng mảy may nghĩ tới.
Cách một tấm kính, tiếng cười nói ồn ào trong quán cà phê nghe thật xa xăm. Liu đưa bàn tay trái đeo nhẫn lên, kẹp điếu thuốc vào giữa đôi môi đang vương một nụ cười nhạt nhòa.
“Giám đốc!”
Anh quay đầu lại khi nghe tiếng tiếng Hàn quen thuộc. Yuni đang vẫy tay đi tới từ phía lối vào con hẻm phía kênh đào.
“Em đi lâu thế?”
“Vâng, thì… em nói chuyện với Michelle một chút ấy mà….”
Cô lảng tránh ánh mắt, trả lời ậm ừ, khuôn mặt trông mệt mỏi hơn thường ngày.
Yuni liếc nhìn vào trong quán cà phê qua vai Liu rồi xin anh một điếu thuốc. Việc cô hút thuốc là rất hiếm, chưa đến nửa bao một năm. Liu lặng lẽ đưa bao thuốc ra, đợi đến khi cô nhả hơi thuốc đầu tiên thật dài mới hỏi nhẹ nhàng như bâng quơ.
“Em cãi nhau với Michelle à?”
“…….”
Yuni im lặng một lúc,crông không có vẻ gì là không muốn nói. Ngược lại, cô hạ vai xuống, mở lời với thái độ như muốn trút bầu tâm sự với một người đáng tin cậy.
“Không phải cãi nhau…. Mà không, cũng chẳng biết có phải là cãi nhau không nữa.”
Yuni vò mạnh mái tóc ngắn rồi vuốt ngược ra sau, rít một hơi thuốc.
Câu chuyện bắt đầu từ việc khi mối quan hệ với Michelle sâu sắc hơn, gần đây họ bắt đầu chia sẻ về hoàn cảnh gia đình của nhau. Không thể nói chi tiết, nhưng nghe nói bố của Michelle mắc bệnh mãn tính đã lâu.
“Bác ấy đã nghỉ hưu và đang điều trị, hiện tại thì vẫn ổn… nhưng luôn tiềm ẩn nguy cơ bệnh trở nặng đột ngột hoặc phát sinh biến chứng nghiêm trọng khác. Michelle bảo mấy hôm trước rằng nếu chuyện đó xảy ra, có thể cô ấy sẽ phải quay về Anh, dù chỉ là tạm thời.”
Khi mối quan hệ trở nên sâu đậm và đối phương trở nên quan trọng, có lẽ Michelle cho rằng việc chia sẻ trước về những khả năng có thể xảy ra là phép lịch sự cần thiết.
Liu rít một hơi sâu cuối cùng từ điếu thuốc đã cháy gần hết, rồi xoay người để vứt đầu lọc.
“Lúc nãy gặp ở triển lãm, em đã bảo nếu chuyện đó xảy ra, em sẽ đi Anh cùng cô ấy.”
“…….”
Liu đang dụi đầu thuốc vào chiếc gạt tàn đứng dáng dài, nghe vậy liền dừng tay, quay lại nhìn Yuni.
“Thế mà cô ấy gạt phăng đi, bảo tuyệt đối không được. Cô ấy nói tuyệt đối không thể để sự nghiệp của em bị ảnh hưởng mình.”
Yuni rít thuốc, nhả khói rồi ngừng một chút mới nói tiếp.
“Vì chuyện đó mà bọn em có chút xung đột. Đây cũng không phải chủ đề có thể nói ngắn gọn hay thống nhất ngay được nên bọn em tạm chia tay ở đó… Em không ngờ Michelle lại phản ứng như vậy nên trong lòng thấy hơi… sao sao ấy.”
Liu lắng nghe giọng nói đượm vẻ cay đắng của Yuni, rồi nhìn xuống đất.
“Em đâu có ý định vứt bỏ sự nghiệp hay ước mơ để ở bên Michelle đâu, ở Anh cũng có đầy phòng tranh tốt mà. Michelle là sự tồn tại còn hơn cả người yêu, là người vừa thúc đẩy vừa níu giữ em lại. Dù em chưa yêu đương nhiều nhặn gì, nhưng em cũng biết tìm được một người như thế khó đến mức nào. Sự nghiệp đâu phải yếu tố quan trọng duy nhất cấu thành nên cuộc đời em.”
“Với Michelle, em cũng rất quan trọng…. Nên cô ấy mới nói thế.”
Vì thấu hiểu lập trường và cảm xúc của cả hai phía, Yuni và Michelle, nên anh chỉ biết nói vậy. Yuni im lặng tập trung hút thuốc, có vẻ cô cũng không phải là không hiểu lòng Michelle.
Cô đưa mắt nhìn những món hàng giảm giá được bày trước cửa tiệm hoa bên kia đường chéo rồi nói.
“Hồi mới sang đây, lúc khó khăn nhất, Michelle đã giúp đỡ em rất nhiều. Không đơn thuần là sự tử tế, mà cô ấy cho em cảm giác mình không đơn độc nơi đất khách quê người này. Nếu lúc Michelle khó khăn nhất mà em không thể ở bên cạnh… thì em không biết tình yêu còn có ý nghĩa gì nữa.”
Câu nói cuối cùng cô lầm bầm đầy vẻ thiếu tự tin như nói với chính mình lại để lại ấn tượng sâu sắc trong Liu. Không phải anh cảm thấy như vừa nghe được một định nghĩa rõ ràng về tình yêu, một định nghĩa như thế vốn chẳng thể tồn tại. Nhưng có lẽ chẳng ai dám phủ nhận rằng việc ở bên nhau lúc khó khăn nhất không phải là tình yêu.
Liu khoanh tay, mân mê chiếc nhẫn, nghiền ngẫm lời nói của cô. Một người đàn ông dừng bước ngó nghiêng trước tiệm hoa lọt vào tầm mắt anh. Người đàn ông cầm bó hoa mimosa vàng rực trên tay, hít hà hương thơm với vẻ mặt hạnh phúc. Liu và Yuni đứng cạnh nhau, ngẩn người nhìn khuôn mặt người đàn ông đó.
Người đàn ông thanh toán tiền rồi rời khỏi tiệm hoa, bó mimosa vẫn cắm trong chiếc giỏ đi chợ trên tay ông ta.
“Em ấy ạ, em đã bị Yihyun mắng đấy. Đã hứa là không nói với Giám đốc rồi mà lại thất hứa.”
Yuni đột ngột đổi giọng vui vẻ, nghiêng người dùng vai hích nhẹ vào vai Liu. Liu cười, nụ cười chứa đựng sự hối lỗi.
“Em cũng hiểu cho lòng Yihyun nhưng… người yêu mình ốm đau nơi đất khách quê người xa xôi thế này mà mình lại không hay biết gì, nếu là em, em sẽ đau lòng lắm. Nên em mới nói cho anh biết. Có điều em không ngờ nghe tin cậu ấy ốm do kiệt sức cái là anh gói ghém hành lý nhảy lên máy bay chỉ sau ba tiếng đồng hồ.”
Nói đoạn, Yuni khẽ liếc xéo Liu.
“Anh cũng bị mắng đây. Em ấy bảo chỉ là kiệt sức thôi mà anh lại làm quá, đến mức thay đổi cả lịch trình.”
Liu lấy tay này xoa cánh tay kia, liếc nhìn qua cửa kính. Yuni cười thích thú, rồi cô hạ mắt xuống, nụ cười vẫn còn vương trên mặt.
“Chuyện Yihyun đến ‘The Hands’, không biết là Giám đốc hay Yihyun ai là người phản đối… nhưng giờ hai người đã hòa thuận lại như xưa rồi, em không có ý xen vào dạy đời đâu, nhưng mà… có khi Yihyun lại thấy an tâm vì Giám đốc đã đến đây đấy. Ít nhất trong mắt em thì là như thế.”
“…….”
Có vẻ Yuni cho rằng lý do Liu và Yihyun tạm chia tay là do bất đồng ý kiến về việc chuyển đến ‘The Hands’. Dù là phán đoán hoàn toàn sai lệch, nhưng đúng như lời cô nói, đó chỉ là phỏng đoán chứ bản thân cô cũng không khẳng định chắc chắn.
“Đừng nghe lời Yihyun nói một cách máy móc quá. Về cơ bản, em ấy là người không muốn người khác phải vất vả vì mình. Với những người quan trọng, em ấy lại càng sợ gây phiền phức.”
Nếu lúc đó, trong tình cảnh tồi tệ nhất, Yihyun phải đến đây một mình mà không có Yuni, chắc chắn cậu đã cô độc hơn rất nhiều. Anh không có ý định bịt tai trước lời người khác và tự cho rằng mình là người hiểu Yihyun nhất. Yuni và Yihyun đã nương tựa vào nhau và trở nên thân thiết suốt hơn một năm qua ở nơi này, lời khuyên từ một người như cô hoàn toàn đáng để suy ngẫm.
Liu mím môi, gật đầu thận trọng. Cô gửi lại một nụ cười ngắn ngủi.
“Dù sao thì hôm nay em sẽ uống cho say. Em cũng đang giận Michelle nên sẽ nổi loạn.”
Tuyên bố xong, Yuni vứt đầu lọc vào gạt tàn rồi đi vào trong quán cà phê trước. Tiếng mọi người chào đón cô ồn ào vọng ra tận bên ngoài.
Liu chưa muốn hòa mình ngay vào bầu không khí vui vẻ đó. Anh nhìn bóng lưng Yihyun đang ngồi giữa mọi người đón chào Yuni một lúc, rồi quay người lại, định hút thêm một điếu nữa rồi mới vào.
Đúng lúc anh châm lửa và rít một hơi thuốc đầu tiên thật chậm rãi thì cảm nhận được một vòng tay ôm lấy eo mình từ phía sau. Một nụ cười bất giác nở trên đôi môi đang ngậm đầu lọc thuốc của Liu.
“Sao… anh không vào.”
Có thể cảm nhận được nỗ lực của cậu để chỉnh lại phát âm cho rõ ràng dù đang bị hơi men làm cho líu lưỡi. Và rồi, một lời thì thầm nhỏ nhẹ nối tiếp: “Em đã đợi mà.” Hơi thở của Yihyun phả vào gáy khiến anh khẽ rùng mình.
“Anh không thấy lạnh sao?”
Liu vừa vuốt ve cánh tay của Yihyun đang hỏi câu đó, vừa xoay người lại kéo cậu về phía trước. Anh ném điếu thuốc mới chỉ hút được một hơi vào gạt tàn không chút luyến tiếc, rồi dùng cả hai tay ôm chặt lấy cậu.
Mặc kệ mọi người trong quán cà phê có la ó trêu chọc thế nào đi nữa. Vài ngày ngắn ngủi được nhìn ngắm, lắng nghe và chạm vào Yihyun bằng xương bằng thịt này quá đỗi quý giá, không bõ để phải để ý đến ánh mắt người khác.
“Vì công việc của bố mẹ là thế, nên hồi nhỏ anh cũng thường xuyên vẽ tranh.”
“…….”
Anh cảm nhận được ánh mắt Yihyun đang ngước lên nhìn mình, cằm tựa vào khoảng xương quai xanh. Chắc hẳn gương mặt cậu đang hiện lên vẻ tò mò không biết anh định nói chuyện gì. Liu vẫn dán mắt vào những giỏ hoa đầy màu sắc trước cửa tiệm hoa và tiếp tục câu chuyện.
“Đến khoảng mười tuổi thì cọ vẽ và màu nước là những món đồ chơi rất thân thuộc, chẳng biết lời bố mẹ có khách quan không nhưng nghe bảo anh cũng khá có tài.”
“…….”
“Biết thế anh không bỏ mà cứ tiếp tục vẽ thì tốt biết mấy. Hoặc là… không chỉ dừng lại ở sở thích chụp ảnh mà dấn thân vào sâu hơn một chút.”
Lúc này Liu mới cúi xuống nhìn Yihyun. Dù đang say và chớp mắt chậm chạp, cậu vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của anh rất chăm chú. Liu gỡ một tay đang ôm eo cậu ra, vuốt lại mái tóc lòa xòa trên trán Yihyun.
“Việc em làm việc cùng người khác khiến anh ghen tuông hơn nhiều so với việc em vẽ người khác hay người khác sở hữu tác phẩm của em. Việc anh ghen tuông ấy… Seo Yihyun chẳng thích chút nào, nhưng mà.”
Thấy Yihyun thu lại vẻ mặt nghiêm túc và bật cười khúc khích, Liu siết chặt vòng tay ôm cậu như muốn trừng phạt. Và rồi anh cố tình nói bằng giọng nhẹ tênh.
“Nhưng vì anh có mục tiêu trở thành người thấu hiểu trung thành nhất với thế giới nghệ thuật của Seo Yihyun, và là một đối tác hoàn hảo cả về đời tư lẫn phương diện sáng tác… nên anh sẽ kiểm soát cảm xúc này. Anh chỉ nói để em biết thế thôi.”