Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 255
Vì phải sống xa nhau nên Yihyun rất nhạy cảm với cảm xúc của Liu. Cậu không muốn làm anh lo lắng, và luôn cẩn trọng khi nói về những chuyện có thể khiến Liu bận tâm. Liu cũng vậy, nhưng giờ đây anh không muốn giấu giếm dù chỉ là những cảm xúc nhỏ nhặt nhất, kể cả với lý do là không muốn làm cậu lo âu. Anh hiểu rằng chỉ cần không nói ra và trì hoãn, hay chỉ cần im lặng dù không nhất thiết là nói dối, cũng có thể nảy sinh hiểu lầm. Thà rằng cứ tranh luận ngay lúc đó còn hơn.
Một người phụ nữ lớn tuổi đi ngang qua trước mặt hai người đang ôm nhau, bắt gặp ánh mắt của Liu liền mỉm cười hiền hậu. Liu mỉm cười đáp lại thật khẽ để Yihyun không nhận ra, rồi dùng cánh tay ôm Yihyun kéo cậu vào lòng chặt hơn.
Yihyun cựa quậy một lúc trong lòng anh rồi nói với giọng nhẹ nhàng.
“Bây giờ cũng vậy, không, ngay từ đầu anh đã là người thấu hiểu hoàn hảo rồi.”
“…….”
Người trong lòng đôi khi lại khiến anh chẳng thốt nên lời. Cậu khiến Liu cảm động đến mức tự hỏi sao lại có thể được như thế.
Nhớ lại định nghĩa về sự tha thứ mà Jacques Derrida từng nói đến, điều mà Yihyun đã nhắc tới trong cuộc gọi nào đó, Liu vò nhẹ mái tóc sau gáy cậu.
“Đừng có lúc nào cũng dễ dãi với anh như thế. Nhỡ anh càng ngày càng được đà lấn tới thì làm sao.”
Yihyun dụi trán vào vai Liu cười. Ngay cả việc cảm nhận được sự rung động của cơ thể cậu khi cười truyền sang mình cũng thật đặc biệt. Liu thở hắt ra một hơi thật sâu, quàng tay qua vai Yihyun và hôn lên vành tai cậu. Anh cảm nhận được hai tay Yihyun đang nắm lấy thắt lưng chiếc áo len mỏng của mình.
“Dù có những người hiểu sai ý định của mình, hay những lúc em thấy sợ hãi trước tấm toan vẽ vì những ánh nhìn đó… chỉ cần nhớ đến sự thật rằng có một người sẽ luôn nhìn thấu tâm can em đúng như bản chất của nó, thì khi ấy… em lại có dũng khí để vẽ những gì mình muốn một cách táo bạo.”
“…….”
Thật may là cả hai đang ôm nhau thế này. Liu cúi đầu sâu hơn nữa, vùi môi vào má cậu,đôi má nóng bừng vì men rượu cũng nóng hổi hệt như đêm thứ Tư bị cơn sốt hành hạ.
“Anh biết là em vụng về trong cách thể hiện mà…. Nhưng ưm… không phải em ghét sự ghen tuông đâu, mà nếu Kun nói thế thì lòng em cũng dao động và nhớ anh… điều đó khổ sở lắm… nên em mới làm thế.”
Liu tách Yihyun ra khỏi người mình và nhìn vào mặt cậu. Chắc chắn cậu đang say hơn bất kỳ dáng vẻ nào mà Liu từng biết, nhưng cậu đang cố gắng truyền đạt suy nghĩ của mình một cách rõ ràng.
Cũng như anh khao khát được gặp cậu, Yihyun cũng vậy. Giống như việc anh đưa ra lời cầu hôn nửa vời vì không muốn trói buộc cậu, có lẽ Yihyun cũng đang chịu đựng khoảng thời gian xa cách vì không muốn cản trở cuộc sống và công việc của anh.
Liu chậm rãi lắc đầu.
“Ơ, ưm… sao, anh nhìn em… thế?”
Có vẻ việc nói năng rành mạch không còn duy trì được nữa, phát âm của Yihyun lại bắt đầu chậm lại và líu ríu từng đoạn. Liu chạm trán mình vào trán Yihyun rồi mỉm cười.
“Không có gì. Chỉ là được ở bên nhau thế này giống như mơ vậy, anh thích lắm.”
Anh cọ nhẹ chóp mũi vào nhau, áp môi mình lên môi Yihyun. Nụ hôn đầu tiên trao nhau trên sân thượng bữa tiệc do ‘The Face’ tổ chức chợt hiện về. Yihyun khi ấy chỉ mới hôn thôi đã bối rối không biết làm sao và đỏ bừng mặt, còn anh, một kẻ xa lạ bị kích thích bởi phản ứng vụng về đó đã đánh mất sự điềm tĩnh thường ngày.
Sau vài cái chạm môi nhẹ nhàng ấn xuống rồi buông ra, anh xoay cằm cậu và tiến vào sâu hơn. Vị ngọt của rượu vang vương vấn trên môi Yihyun, em ái và ấm áp đến mức anh không muốn rời ra.
Bàn tay Yihyun đang nắm lấy thắt lưng anh trượt dọc sống lưng lên ôm lấy vai. Liu kéo vai cậu sát hơn và lùi lại. Lưng anh chạm vào vách kính của quán cà phê. Hơi lạnh ẩm ướt thấm qua lớp áo len mỏng nhưng anh chẳng bận tâm.
Vì đang ở nơi công cộng nên anh không dùng lưỡi mà kiên nhẫn hôn luân phiên lên môi trên rồi môi dưới ngọt ngào, Yihyun cũng khép môi lại bao bọc lấy môi Liu. Tiếng niêm mạc mút mát vào nhau rồi tách ra đầy ướt át nghe thật êm tai.
Sau một hồi lâu môi kề môi, tay liên tục chỉnh lại tư thế ôm vai và kéo sát nhau, Yihyun là người chủ động đẩy ngực anh ra trước. Cậu cụp mắt xuống, dùng mu bàn tay che miệng, hạ giọng nói.
“Mình vào thôi anh. Mũi của A Wei… lạnh ngắt rồi kìa.”
“Yihyun à.”
“…….”
“Không ổn rồi. Anh sắp tỏa pheromone rồi.”
Yihyun thả lỏng vai cười, rồi dùng nắm tay đấm nhẹ vào ngực Liu đẩy ra và chạy biến ra xa. Liu vươn tay bắt lấy cổ tay Yihyun kéo lại. Anh cắn môi dưới nén cười, một lần nữa vòng tay ôm lấy eo cậu.
Liu cúi đầu định hôn, nhưng Yihyun uốn éo người né tránh khuôn mặt đang bám theo của anh. Hai người cứ đùa giỡn như thế một lúc lâu trước cửa quán cà phê, chẳng còn biết lạnh là gì.
Khi cùng nhau quay trở lại quán, khuôn mặt cả hai đều đỏ bừng, và trên tay Yihyun là một bó hoa mimosa vàng rực.
***
“Không lâu đâu… tầm 2, 3 ngày thôi.”
Liu đi vào phòng tắm, mở hé cửa khoảng một gang tay và hạ thấp giọng nói chuyện điện thoại. Anh đút một tay vào túi chiếc áo choàng tắm chưa buộc dây lưng, tay kia vuốt ngược mái tóc lên.
“Không, giờ em ổn rồi. Sự kiện Pre-Opening hôm qua cũng diễn ra tốt đẹp. Ừ. Ý là… không liên quan đến chuyện đó, chỉ là tôi muốn nghỉ ngơi thêm 2, 3 ngày nữa thôi mà.”
Nghe tin anh muốn ở lại đây thêm vài ngày rồi mới về, Trưởng phòng Han như bắt được thóp liền trêu chọc không ngớt. Sau một hồi giằng co với cô, cuối cùng Liu cũng tựa lưng vào tường gạch như thể đầu hàng, mái tóc đang nắm trong tay rũ nhẹ xuống trán.
“Ha… Được rồi. Chị muốn nghĩ sao thì nghĩ, cứ trêu cho đã đi. Người yêu nhỏ tuổi em để lại Paris cứ lởn vởn trong mắt nên em chẳng nỡ rời đi được chưa. Chuyện em ấy bị ốm em vẫn còn lo. Đúng như Trưởng phòng Han nói đấy, em bảo bọc quá mức nên em ở thêm vài ngày, thấy em ấy khỏe hẳn rồi em về. Nhé?”
Tiếng cười đắc thắng vọng lại từ đầu dây bên kia. Liu chà mạnh lên mặt mộc, rời lưng khỏi tường và vội vàng kết thúc cuộc gọi.
“Coi như Trưởng phòng Han cũng đồng ý rồi nhé, em cúp đây?”
Sao cảm giác như tất cả mọi người đều lấy chuyện tình yêu của anh và Yihyun ra làm trò đùa thế nhỉ. Anh vốn không phải kiểu người bối rối trước những tình huống thế này, nhưng chẳng biết hỏng hóc ở đâu mà anh lại thấy lạ lẫm với chính mình – một kẻ đang lúng túng ứng phó một cách ngờ nghệch.
Liu lắc đầu, định bước ra khỏi phòng tắm thì chợt khựng lại trước tấm gương treo trên bồn rửa mặt.
Anh bỏ điện thoại vào túi áo choàng, chống tay lên thành bồn rửa và vuốt ve vùng cằm lởm chởm râu xanh. Là bằng chứng cho cuộc ân ái kéo dài đến tận rạng sáng đêm qua, người đàn ông trong gương có đôi mắt mờ đục như chiếc bánh donut phủ đường.
Đôi mắt mà nếu nhìn thoáng qua từ xa sẽ tưởng như chỉ có lòng trắng, không có đồng tử hay mống mắt, đủ khiến bất cứ ai cũng thấy kỳ dị và khó chịu. Lũ trẻ con chắc chắn sẽ hét toáng lên và bỏ chạy. Cách so sánh giống như ‘quả cầu tuyết’ của Yihyun sẽ là bất khả thi nếu không có bộ lọc mang tên tình yêu.
Liu vẫn chưa đủ tự tin để cho Yihyun nhìn thấy đôi mắt này. Dù nó xấu xí, nhưng giờ đây đối với Liu, nó còn đi kèm với nỗi đau như một dấu ấn nhắc nhở anh về những gì mình đã gây ra cho Yihyun.
Đau đớn là chuyện đương nhiên. Anh không muốn quên đi. Dẫu cho Yihyun đã hoàn toàn tha thứ, nhưng không có nghĩa là anh được phép coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khi anh cẩn thận đóng cửa phòng tắm và quay lại căn bếp chật hẹp, Yihyun đang vùi mình trong đống chăn êm ái và vươn vai.
“Em dậy rồi à?”
“Ưm… mấy giờ rồi anh?”
Giọng cậu vẫn còn ngái ngủ, khản đặc. Liu ngồi xuống mép đệm, vén tấm chăn đang che nửa mặt Yihyun ra.
“Hơn 10 giờ một chút. Em ngủ thêm cũng được mà, uống cà phê không?”
Yihyun ló mặt ra khỏi chăn, ngước nhìn Liu rồi gật đầu. Bắt gặp ánh nhìn của cậu đang chăm chú vào đôi mắt trắng dã của mình, Liu vuốt vuốt sau gáy và vội vàng đứng dậy.
Khi anh mang cốc lớn đựng cà phê pha tay loãng quay lại, Yihyun đã ngồi dậy. Thân trên của cậu lộ ra khỏi bộ chăn ga trắng muốt, đẹp rạng ngời ngay cả trong tầm nhìn mờ ảo của anh.
Trong hơn một tháng qua, cơ thể Yihyun đã trở nên săn chắc và thon gọn hơn. Cơ thể đang ở đỉnh cao của tuổi trẻ ấy đang dần chuyển mình từ một thiếu niên sang một người đàn ông trưởng thành.
Đêm qua Yihyun đã say men say tình, trở nên thành thật nhanh hơn mọi khi. Nhớ lại sự quyến rũ táo bạo của cậu, Liu cảm thấy ngay lập tức giữa hai chân mình nặng trĩu. Dương vật ngọ nguậy bên trong lớp đồ lót – thứ duy nhất anh mặc bên trong chiếc áo choàng.
Ngay cả thời niên thiếu anh cũng chưa từng mất cảnh giác trước kích thích tình dục đến mức này. Phản ứng tức thì như thể bị phơi bày trước pheromone của một Golden Omega cực mạnh. Đó là bởi vì Yihyun là “Diamond Dust”.
Càng hòa hợp về thể xác, ảnh hưởng của cậu càng mạnh mẽ, và trong trạng thái dư âm của cuộc yêu vẫn còn vương vấn như bây giờ, sự kích thích lại càng dễ dàng hơn. Pheromone đang căng như dây đàn chảy xiết trong huyết quản. Nó ở trạng thái có thể bùng cháy bất cứ lúc nào, khiến họ lao vào nhau trong chớp mắt.
Liu hắng giọng để xua đi sự hưng phấn và đưa cốc nước cho Yihyun. Anh cúi xuống hôn chào buổi sáng lên trán cậu rồi định quay đi, nhưng Yihyun đã nắm lấy cổ tay anh.
“Anh không uống cùng em ạ?”
“Anh đang chuẩn bị làm bánh kếp cho em mà.”
“Không cần làm cũng được mà…. Mắt anh còn đang không nhìn rõ nữa.”
Yihyun cụp mắt xuống, dùng ngón cái vuốt ve cổ tay Liu mà cậu đang nắm.
Vốn dĩ Yihyun luôn thấy áy náy vì sự chăm sóc tận tình của Liu như một lẽ đương nhiên sau mỗi lần làm tình. Dù đêm qua họ đã quấn lấy nhau đến mức toàn thân ướt đẫm dịch thể, nhưng sáng nay cơ thể cậu vẫn khô ráo, không chút nhớp nháp.
Hơn nữa, sáng nay cậu cũng lại chẳng có ký ức gì về những chuyện xảy ra sau lần thắt nút thứ hai. Cậu không biết Liu đã bế mình vào phòng tắm tắm rửa, hay chỉ lau người cho mình bằng khăn.
“Nơi này quen thuộc với anh mà. Chú ý một chút thì việc đó anh làm được.”
“Em thích bánh kếp anh làm lắm nhưng mà….”
Liu vò rối mái tóc của Yihyun đang tỏ vẻ áy náy, rồi thắt lại dây đai áo choàng.
“Em cứ uống cà phê cho tỉnh ngủ đi. Bột anh pha xong hết rồi, giờ chỉ việc nướng thôi.”
Liu quay lại trước bàn bếp như thể chạy trốn. Anh lấy phần bột đã trộn sẵn trong bát thủy tinh từ trước khi gọi cho Trưởng phòng Han, đổ lên chảo tạo hình tròn, cố gắng tập trung vào những suy nghĩ khác hết mức có thể.
“Anh có đủ nguyên liệu sao?”
“…….”
Chẳng biết có hiểu cho nỗ lực của anh không, Yihyun đã đến sau lưng anh từ lúc nào, đặt cằm lên vai anh và nhìn xuống cái chảo. Cậu cũng đang mặc áo choàng tắm.