Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 258
Sau khi quá trình biến đổi hoàn tất và cậu trở thành một Omega hoàn chỉnh, cậu sẽ có thể kiểm soát pheromone, dù là bằng khả năng tự điều chỉnh của Golden hay dùng thuốc ức chế. Khi đó, có thể họ sẽ có lần làm tình không có pheromone, điều chưa từng xảy ra giữa một Ghost và một Diamond Dust.
Liu dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Yihyun rồi tháo kính râm xuống. Yihyun bất ngờ đến mức nín thở trong giây lát, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chỉ tập trung vào anh.
“Dẫu vậy… ngay cả sau khi em trở thành Omega, anh vẫn muốn được biến đổi dưới sức ảnh hưởng từ pheromone của em. Anh muốn thay đổi.”
Yihyun đối diện với đôi mắt trắng dã của Liu, đôi mắt có lẽ lần đầu tiên được phơi bày dưới ánh nắng rực rỡ, rồi nhớ lại ngày bác cả tìm đến.
Đêm hôm đó, hai người đã bộc bạch nỗi lòng qua những phép ẩn dụ vòng vo, rằng mình muốn biến đổi.
Giờ đây cậu đã hiểu ra đôi chút, rằng để sống cuộc đời mình mong muốn, để trở thành phiên bản mình khao khát, cậu phải tự mình phá vỡ sự im lặng và cất lên tiếng nói.
Cậu sẽ lấp đầy những vết nứt sắc nhọn, sẽ khôi phục niềm tin và xây dựng nó vững chắc hơn. Về điều đó, cậu tin tưởng anh.
Yihyun đeo lại kính râm khi thấy anh nheo mắt vì chói, rồi nói:
“Thực ra… có một nơi em muốn A Wei đến thay em.”
Từ dưới chân đồi vọng lên tiếng cười lanh lảnh của một đứa trẻ. Yihyun cảm thấy chiếc khăn quàng cổ hơi chật chội. Rõ ràng cảm giác của không khí đã khác hẳn so với giữa mùa đông. Dù chậm chạp, nhưng không bao giờ lạc lối, các mùa vẫn đang chuyển mình.
■ DONG-HAE (ĐÔNG HẢI) ■
Anh tỉnh giấc trước cả khi chuông báo thức reo. Liu nằm nghe tiếng sóng biển thêm một lúc, rồi vùng dậy khỏi giường, tròng chiếc áo phông qua đầu. Anh bước đến quầy mini bar sơ sài, pha một tách cà phê từ gói trà túi lọc có sẵn rồi đi về phía cửa sổ. Đường chân trời đang bắt đầu nhuộm màu xanh thẫm và tím biếc đến nhức mắt ngay trước khi mặt trời mọc. Dù trời nhiều mây, nhưng ánh sáng càng len lỏi đậm nét hơn giữa những đám mây.
Điểm cộng duy nhất ở khách sạn cũ kỹ có lẽ là đã hoàn thành xây dựng được ít nhất 20 năm chính là việc có thể ngắm bình minh trên biển Đông ngay từ cửa sổ phòng nghỉ.
Liu chậm rãi uống cạn tách cà phê, chờ đợi mặt trời vàng rực nhô hẳn lên khỏi mặt nước. Thời gian vẫn còn dư dả.
Anh lớn lên qua những lần di chuyển khắp các thành phố trên thế giới, chẳng biết là nhờ đó hay tại đó mà anh thường không mấy cảm xúc với những địa điểm xa lạ, nhưng đứng trước vùng biển nối liền với Thái Bình Dương này, lồng ngực anh lại xao động.
Đây là nơi Yihyun bé nhỏ đã chuyển đến theo quyết định của người lớn khi chưa kịp nguôi ngoai cú sốc. Là nơi cậu buộc phải tự bảo vệ mình bằng cách lấy sự im lặng đối đáp lại sự im lặng, và cũng là nơi cậu đã quay lưng bỏ chạy.
Một tay Liu đút túi quần thể thao, tay kia nghiêng ly cà phê, nhớ lại một điểm khác trong quá khứ gắn liền với vùng biển trước mắt.
Đây cũng là vùng biển anh từng tìm đến để gặp Yihyun sau khi cậu biết chuyện bị biến đổi. Trước sự thật bị phơi bày không còn đường lui, sự xấu xí của bản thân khi chỉ biết buông thõng hai tay thú nhận muộn màng một cách bất lực. Biển cả đã chứng kiến tất cả những điều đó, vừa xa lạ lại vừa thân quen, và sự thân quen ấy khiến anh muốn lảng tránh.
Trước đây, dù đối mặt với vùng biển nào, anh cũng chưa từng trải qua những cảm xúc phức tạp thế này. Biển chỉ đơn giản là đối tượng để ngắm nhìn, đôi khi khơi dậy cảm giác thư thái của một kỳ nghỉ dưỡng, hoặc làm nền cho cảnh đêm thành phố thêm rực rỡ.
Anh uống thêm một ngụm cà phê cuối cùng, nhìn cặn lắng đọng dưới đáy cốc, sau đó hướng ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống cái kết của những con sóng cứ đều đặn xô bờ, thấm vào bãi cát rồi tan biến không ngừng nghỉ. Sự chịu đựng âm thầm của một Yihyun không bao giờ to tiếng kêu than về nỗi đau của mình, dường như đang chìm sâu trong đó, khiến anh không thể rời mắt.
Ngay cả khi mặt trời đã lên cao khỏi đường chân trời và giấu mình sau những đám mây, thời gian vẫn còn rất nhiều.
Sau khi đi dạo trên bãi cát ngay trước khách sạn, anh ăn qua loa bữa sáng chẳng mấy ngon lành ở căng tin tầng 1. Anh làm thủ tục trả phòng sớm và chất chiếc túi du lịch Boston lên ghế sau xe. Dù ngủ không đủ giấc nhưng đầu óc anh vẫn tỉnh táo.
Dọc theo đường bờ biển phía Đông, thiếu gì những khách sạn có điều kiện tốt hơn thế này. Anh chọn nơi này chỉ vì đây là khách sạn gần nhà lưu tro cốt nhất, từ khách sạn lái xe khoảng 30 phút là có thể đến nơi thoải mái.
Lúc đi dạo trời mới chỉ âm u, thế mà giờ đã lất phất mưa phùn. Trước khi rời khỏi nội thành, anh tìm đến tiệm hoa đã tra cứu từ hôm trước.
Yihyun từng nói không cần mang gì cả vì quy định ở đó không cho phép đặt hoa hay dán ảnh, đồ vật trang trí vào trong hộc hay lên kính, nhưng anh không muốn đi tay không.
Chủ tiệm hoa đon đả giới thiệu vài mẫu kết hợp tiêu biểu phù hợp khi đi viếng nhà lưu tro cốt. Có vẻ quanh đây còn vài nhà lưu tro nữa nên nhu cầu mua hoa viếng khá cao. Liu nhìn quanh tiệm hoa nhỏ hẹp, rồi thay vì chọn theo gợi ý, anh chọn hoa hồng Jana. Anh nhờ người bán kết lại đơn giản, không cần cầu kỳ, chỉ khoảng 5, 6 bông là đủ.
“Dạo này nhiều người cũng chọn hoa tươi tắn khi đi thăm người đã khuất đấy ạ.”
Liu gật đầu trước lời nói của chủ tiệm đang khéo léo cố định cành hoa và bọc giấy gói.
Anh không rành về văn hóa tưởng niệm thực tế ở Hàn Quốc nên đã hỏi trước Trưởng phòng Han. Cô cũng khuyên rằng nếu không phải là tang lễ hay tảo mộ thì không có quy tắc bắt buộc nào phải tuân theo cả, kèm theo lời nhắn: “Chỉ cần Giám đốc Liu đến thăm là bác ấy đã vui lắm rồi”.
Dù anh chưa nói là đi thăm ai nhưng Trưởng phòng Han cũng nói vậy, chắc cô ấy cũng lờ mờ đoán ra. Nhưng Liu không nghĩ người đó sẽ vui khi thấy mình, anh chẳng tự tin chút nào.
Rời khỏi nội thành, anh chạy thêm khoảng 20 phút dọc theo quốc lộ 2 làn xe, rẽ về hướng Nam men theo con suối nhỏ tách ra từ con rạch khá lớn, đường bắt đầu hẹp lại và quanh co. Phía Tây là những ngọn núi thấp phủ đầy cây bụi, phía Đông là những thửa ruộng không quá rộng nằm rải rác dưới chân núi bên cạnh con suối. Cuối đông nên ruộng đồng khô khốc. Đây là phong cảnh nông thôn Hàn Quốc đã trở nên khá quen thuộc với Liu qua vài lần ghé thăm xưởng vẽ của mẹ anh ở Gangwon-do.
Liu hạ cửa kính xuống khoảng một gang tay, mưa hắt vào một chút nhưng không đáng bận tâm. Không khí trong lành tỏa ra từ rừng cây xanh ẩm ướt như thanh lọc buồng phổi, khiến anh hít thở sâu một cách tự nhiên.
Yihyun từng kể rằng toàn bộ tang lễ do ông bà ngoại lo liệu nên tro cốt của mẹ cậu được đặt tại một cơ sở tư nhân gần thủ đô. Một năm sau khi rời Seoul, bố cậu đã tự mình chuyển tro cốt của mẹ về đây. Gia đình chỉ biết chuyện đó sau khi việc di dời đã hoàn tất được nửa năm. Người đàn ông kiệm lời tuyệt đối ấy đã xử lý mọi việc mà không ai trong gia đình hay biết.
Liu cắn nhẹ môi khi nghĩ về cách yêu của người đàn ông đã chọn chìm đắm trong nỗi đau mất vợ mà bỏ mặc đứa con trai nhỏ không còn ai nương tựa, người đàn ông đã từ chối tham dự cả tang lễ của người vợ mình yêu thương đến thế.
Khi anh bắt đầu thấy lo lắng vì mãi không thấy biển chỉ dẫn nào thì rừng cây tạp tự nhiên kết thúc, nhường chỗ cho cảnh quan nhân tạo được chăm sóc bởi bàn tay con người. Anh đã đến nhà lưu tro cốt.
Liu đỗ xe ở bãi đỗ nơi có văn phòng và phòng nghỉ, đắn đo một chút xem có nên lấy chiếc ô luôn để trong cốp xe ra không, rồi quyết định chỉ cầm bó hoa bước xuống.
Có lẽ do là ngày thường lại thêm thời tiết xấu nên chỉ có lác đác vài ba chiếc xe. Không gian tĩnh mịch đến mức nghe rõ cả tiếng mưa phùn rơi trên tán rừng. Một người đàn ông trạc tuổi Liu nghe tiếng xe liền mở cửa văn phòng nhìn ra. Hắn ta đứng ở ngưỡng cửa, nói cộc lốc rằng không được để hoa lại trong nhà lưu tro. Sau khi nghe Liu trấn an rằng sẽ mang về, người đàn ông nhìn anh từ đầu đến chân với ánh mắt cảnh giác rồi lại biến mất vào trong văn phòng.
Liu bắt đầu đi bộ lên con dốc phía sau bãi đỗ xe. Con đường dẫn lên tòa nhà lưu tro cốt được trải nhựa phẳng phiu, nhưng khách viếng thăm không được lái xe lên.
Tòa nhà nằm ở vị trí ấm cúng như được rừng cây bao bọc, xung quanh tòa nhà cũng vắng lặng đến mức lạnh lẽo hệt như bãi đỗ xe bên dưới.
Anh vuốt lại vạt áo khoác trước ngực một cách vô thức rồi bước lên những bậc thang đá hoa cương bóng loáng để vào trong.
Tiếng thì thầm của khách viếng vọng lại, chỉ có tiếng nói chứ không thấy người, mà hình như cũng rất ít người.
Anh đến khu vực Yihyun đã chỉ, chậm rãi bước dọc hành lang giữa những chiếc tủ gỗ lớn đựng tro cốt. Dù các bức tường phía lối vào đều trổ cửa sổ để lấy ánh sáng tự nhiên, và đèn điện cũng được bật, nhưng không gian bên trong vẫn lờ mờ tối. Chắc là do thời tiết.
Khu vực được đánh dấu rõ ràng như trong thư viện nên việc tìm vị trí hộc lưu tro không khó.
Tiếng giày êm ái của Liu trên sàn nhà chậm dần rồi dừng hẳn.
“…….”
Nhìn thấy cái tên được khắc chìm trên bài vị nhỏ bên cạnh hũ tro cốt, cơ hàm hai bên của Liu cứng lại.
Liu liếm môi dưới cho đỡ khô, rồi kính cẩn chắp hai tay cầm bó hoa đặt lên bụng dưới. Đầu anh cứ cúi gằm xuống như thể có quả tạ treo trên trán, cảm xúc chòng chành như đang đứng trên boong tàu.
Dù là mẹ của Yihyun, nhưng anh không ngờ mình lại dao động thế này trước bài vị của một người chưa từng gặp mặt, điều đó khiến anh bối rối. Anh không rõ nguyên nhân chính xác của sự xúc động mãnh liệt này là gì.
Có lẽ không hẳn là sự thương tiếc trực tiếp dành cho người đã khuất, mà là sự xót xa, đồng cảm và cảm giác tội lỗi đối với tất cả những gì Yihyun đã phải trải qua kể từ cái chết của bà.
Anh chưa bao giờ dám nhắc đến mẹ trước mặt Yihyun vì sợ chạm vào vết thương vẫn còn rỉ máu chưa lành miệng, nhưng thực ra có một đối tượng mà anh còn sợ thú nhận chuyện biến đổi hơn cả Trưởng phòng Han hay Suki Kim. Dù đối tượng ấy giờ đây chỉ là nắm tro tàn nằm im lìm giữa muôn vàn hũ tro cốt khác, thì nỗi sợ ấy vẫn vẹn nguyên.
Liu cố gắng kiểm soát cơ mặt đang méo xệch, hít thở không đều.
“Chúc mừng sinh nhật cô.”
Anh nuốt tất cả lời thú nhận cầu xin sự tha thứ và lời hứa về tương lai vào trong, chỉ có thể thốt ra được mỗi câu đó.
Trưởng phòng Han đã nói qua điện thoại rằng chắc chuyến viếng thăm sẽ kết thúc nhanh thôi vì chẳng có cỏ để cắt, cũng chẳng thể bày biện đồ cúng mà lạy tạ. Nhưng khi anh quay lưng bước đi, tay vẫn cầm nguyên bó hoa hồng Jana từng tô điểm cho màn cầu hôn với Yihyun, thì thời gian đã trôi qua hơn 30 phút.
Bước ra khỏi tòa nhà, mưa vẫn lất phất rơi. Liu nhìn xuống khu rừng mờ sương ngay trước mắt mà thở dài thườn thượt. Anh thèm thuốc lá kinh khủng. Vì cảm thấy không thành tâm nên anh đã nhịn hút thuốc từ lúc thức dậy đến giờ.
Chân anh cứ chần chừ không muốn bước, như cơ thể cứ đứng dưới mái hiên bê tông nhìn vào khung cảnh tĩnh mịch trong mưa như còn điều gì đó vướng bận. Từ con dốc Liu vừa đi lên lúc nãy, có ai đó đang bước nhanh về phía này.
Người đàn ông đeo ba lô không che ô, sải những bước dài. Chuyển động duy nhất trong không gian tĩnh lặng khiến người đàn ông ấy trở nên vô cùng nổi bật.
Khi người đàn ông đến gần đủ để nhìn rõ mặt mũi, Liu đang đứng dựa người liền đứng thẳng dậy, lông mày anh nhíu lại. Ông ấy bước vào dưới mái hiên, vẫn tiếp tục leo lên cầu thang mà chẳng buồn phủi những giọt nước đọng trên vai áo khoác, đó chính là bố của Yihyun.
Trong đôi mắt người đàn ông thoáng xuất hiện vết rạn nứt. Liu trực cảm rằng phía bên kia cũng đã nhận ra mình. Nhưng sự chạm mắt chỉ diễn ra trong tích tắc, bố của Yihyun lướt qua Liu mà không hề giảm tốc độ.
Phải mất khoảng 30 phút ông ấy mới quay trở ra.
Dù bản thân cũng đã nán lại gần một tiếng đồng hồ, nhưng Liu không thể đoán được người đàn ông ấy làm gì để giết thời gian trong đó khi chẳng được phép làm gì nhiều. Tuy nhiên, anh vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
Không phải để nói hay nghe một điều gì đặc biệt, nhưng chẳng hiểu sao anh không muốn quay lưng bỏ đi như không quen biết. Không phải vì thương hại hay phép lịch sự. Nếu buộc phải định nghĩa, thì có lẽ gần với điều ngược lại hơn.
“…….”
Lúc đi ra chắc chắn ông ấy đã nhìn thấy bóng lưng Liu, nhưng lần này ông cũng lại lướt qua anh để đi xuống cầu thang. Đúng như dự đoán. Liu lặng lẽ đi theo sau, giữ khoảng cách mười lăm, mười sáu bước chân.