Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 259
Tại ngã ba chia ra bãi đỗ xe và lối vào, Liu nắm lấy bắp tay người đàn ông, chặn đường lại. Lần đầu tiên đối diện trực diện ở cự ly gần, đôi mắt người đàn ông quả nhiên mờ đục như quay lưng với thế giới. Một đôi mắt như nhìn xuyên qua Liu để nhìn vào thứ gì đó phía sau anh.
“Để tôi đưa bác về. Bác lên xe đi ạ.”
“…….”
Người đàn ông hạ mắt xuống nhìn bó hoa hồng Jana trên tay Liu. Cho đến khi người đàn ông bước đến đứng trước đầu xe, hai người đã đối mặt nhau trong mưa phùn, trên nền rừng cây tạp sẫm màu vì ngấm nước.
Anh không ngờ lời đề nghị lại được chấp nhận. Nhưng cũng chẳng có lý do gì để hoảng hốt. Liu đặt bó hoa xuống ghế sau rồi nổ máy. Như thể sự im lặng có tính lây lan, cho đến khi đến ngôi làng cách đó khoảng 30 phút theo hướng ngược với khách sạn, Liu cũng ngậm chặt miệng. Anh không có hứng thú nói những chuyện xã giao sáo rỗng để lấy lòng hay làm dịu bầu không khí với người đàn ông này.
Suốt chặng đường chạy xe ven biển với biển Đông bên tay trái, người đàn ông cứ ôm khư khư chiếc ba lô, nhìn ra biển và trời xám xịt.
Chỉ khi bắt đầu nhìn thấy con hẻm có bức tranh tường gia đình cá mập – nơi anh từng dừng xe chờ đợi để gặp Yihyun, Liu mới giảm tốc độ và mở lời.
“Cháu đến nhà lưu tro cốt… là theo lời nhờ của Yihyun.”
Biển đã khuất khỏi tầm mắt từ lâu, nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn cố chấp hướng ra ngoài cửa sổ xe.
“Yihyun đang sống rất tốt ở bên đó. Em ấy khỏe mạnh, làm việc chăm chỉ và cũng được công nhận xứng đáng.”
Dù Yihyun vẫn liên lạc định kỳ với vợ chồng bác cả, nhưng Liu cố tình trực tiếp chuyển lời về tình hình của Yihyun để ngầm ám chỉ rằng cậu vẫn đang duy trì mối quan hệ với anh.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn xuống chiếc ba lô trên đầu gối. Mí mắt ông ta chớp liên tục.
Cả hai lại im lặng một lúc lâu. Chỉ có biển vô hình đang gào thét sự hiện diện bằng tiếng sóng. Dù Liu không nói lời giữ lại nhưng ông ấy vẫn chưa xuống xe, và dù ông ấy cứ ngồi lì ra đó nhưng Liu cũng không yêu cầu ông xuống.
Liu siết chặt tay trên vô lăng. Việc chịu đựng nơi này và người đàn ông ngồi bên cạnh đau đớn hơn anh tưởng. Anh buông đôi môi đang bị cắn chặt ra, nói như than thở.
“Có lẽ… trước khi hết năm nay, em ấy sẽ trở thành Omega.”
“…….”
Ánh mắt người đàn ông hướng về phía Liu. Liu cũng nhìn thẳng vào ông ấy.
Đồng tử và mống mắt của người đàn ông tất nhiên là bình thường. Dẫu vậy, Liu vẫn thấy đôi mắt ấy giống với đôi mắt trắng dã của mình sau khi biến đổi. Đôi mắt trống rỗng như hư không ấy chớp chớp phản ứng.
Dù sao cũng là bố nên lo lắng ư?
Một sự thôi thúc ác ý muốn cười khẩy trỗi dậy. Vì phải kìm nén nó mà cơ mặt Liu co giật trong giây lát.
Liu biết Yihyun đã kể cho ông ấy nghe về chuyện biến đổi. Nhưng lúc này anh không cảm thấy sự co rúm tội lỗi như khi đứng trước hũ tro cốt. Dù biết nghĩ đến những gì mình đã làm với Yihyun thì mình chẳng có tư cách gì để lên mặt, nhưng đối với người đàn ông này, anh lại thấy sôi máu. Đó là cơn giận dữ gần giống với sự căm ghét chính bản thân mình.
Nghĩ đến những tổn thương và cú sốc mà người đàn ông trước mắt đã gây ra cho Yihyun, anh thấy ghê tởm đến run người, nhưng mặt khác, anh cũng không dám chắc nếu rơi vào hoàn cảnh như ông ta, liệu mình có thể xử lý tốt hơn không. Mất đi Yihyun. Không, là bị cướp mất. Việc Yihyun bỗng nhiên biến mất vào một ngày nào đó…. Trong địa ngục trần gian ấy, liệu có thứ gì có thể cho anh sức mạnh để tiếp tục sống đây.
Việc anh nhận được sự tha thứ to lớn dường ấy từ Yihyun, nhưng lại chẳng thể dành chút lòng khoan dung nào cho người đàn ông này, có lẽ là do sự tương đồng giữa hai người.
Liu cảm thấy cơn thèm thuốc lại ập đến dữ dội, anh là người lảng tránh ánh mắt ông ấy trước. Trong lúc anh duỗi bàn tay đang nắm chặt ra để vuốt mặt, người đàn ông đã mở khóa chiếc ba lô ông luôn ôm khư khư trong lòng.
Ông ta lấy ra một cuốn phác thảo khổ 16, rồi vẫy vẫy ngay trước mũi Liu như giục anh mau nhận lấy. Người đàn ông này thường ngày tĩnh lặng như chìm dưới đáy biển sâu, nhưng thỉnh thoảng lại bất ngờ phá vỡ sự cân bằng bằng những hành động quá khích.
Liu nhận lấy cuốn sổ trong sự ngỡ ngàng.
“…….”
Những bức phác thảo và bản vẽ bằng bút chì, bút chì màu, bút dạ… được lấp kín trên từng trang giấy kento. Liu há hốc miệng nhưng không thốt nên lời.
Anh nghe nói sau khi vợ mất, người đàn ông này đã quay lưng với Yihyun và hoàn toàn buông bỏ hội họa. Và khi Yihyun rời ngôi làng này để đến Paris, cậu đã để lại toàn bộ họa cụ của mình. Biết đâu đấy. Cậu đã nói trong một buổi hẹn hò uống cocktail tại một quán cà phê tranh tối tranh sáng ở Paris rằng: Dù vẫn sợ hãi vì không biết mồi câu ném đi sẽ vớt được hy vọng hay thất vọng, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn sự chán ngắt của việc im lặng, nên em cứ thử ném bừa xem sao.
Những vật dụng lỉnh kỉnh và ngư cụ chất đống ở một góc sân, cảnh biển nhìn từ trên vách đá cao, cánh cổng sắt rỉ sét, con cá bị trầy xước, chú chó con chạy loăng quăng….
Người đàn ông đã cho vợ mình xem những mảnh ghép nhỏ bé của thế giới qua đôi mắt ông, những lát cắt vừa thô sơ vừa đáng thương.
“…….”
Tiếng mở cửa ghế phụ của người đàn ông khiến Liu giật mình ngẩng đầu lên như vừa tỉnh giấc mộng.
Người đàn ông vừa bước xuống xe đang nhìn anh bằng đôi mắt không rõ ranh giới giữa lòng đen và lòng trắng. Đôi mắt ấy giống như nàng tiên cá bị mắc lưới và bị cưỡng ép lôi lên bờ, lại cũng giống đôi mắt của con hươu đực đang sục sạo trong tuyết tìm kiếm bạn đời và con non giữa mùa đông thì bất ngờ chạm trán nòng súng của thợ săn.
Liu cắn chặt môi dưới khô khốc đến bật máu. Người đàn ông đứng đó nhìn Liu một lúc rồi đóng cửa xe, bước lên những bậc thang dẫn vào nhà và biến mất trong màn mưa.
Liu co bàn tay trái đang cầm bìa cuốn phác thảo lại, vuốt ve chiếc nhẫn như tìm kiếm liều thuốc giảm đau. Nỗi nhớ Yihyun cồn cào đến mức không thể chịu đựng nổi.
■ SEOUL ■
Trưởng phòng Han mân mê quai chiếc cốc lớn rồi đặt xuống, lặp lại hành động đó nhiều lần. Cà phê trong cốc vẫn còn một nửa, nhưng có lẽ đã nguội lạnh vì cô gần như không động đến trong suốt thời gian nghe câu chuyện của Liu.
“Tôi pha lại cốc khác cho cô nhé?”
“…….”
Cô ngẩng đầu lên khi nghe Liu hỏi. Cô nhìn anh với đôi mắt thẫn thờ như vừa nghe một câu hỏi bất ngờ, rồi chậm rãi lắc đầu. Sau đó, cô lại cụp mắt xuống nhìn cốc cà phê như không muốn bị làm phiền dòng suy nghĩ. Liu vuốt mặt từ trán xuống cằm một lượt, rồi uống bia và châm thuốc.
Một lúc lâu sau, sự im lặng của Trưởng phòng Han vẫn tiếp diễn. Vài lần môi cô mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi lại mím chặt hơn cả lúc trước.
Khi điếu thuốc mới châm của Liu cháy được một nửa, dường như đã sắp xếp xong suy nghĩ, cuối cùng cô cũng mở lời.
“Ngoài tôi ra còn ai biết nữa không?”
“Shu Shu, Choi Inwoo… và Suki Kim.”
Nghe đến cái tên cuối cùng, mắt Trưởng phòng Han nheo lại. Liu hiểu tại sao cô lại phản ứng như vậy.
Dù đã giấu kín chuyện mình là Ghost, nhưng anh từng kể cho Trưởng phòng Han nghe về những nỗ lực của Suki Kim – người đã gác lại việc vẽ tranh suốt một thời gian dài để tập trung hoàn toàn vào việc giúp anh trở thành Golden Alpha thoát khỏi sự chi phối của pheromone.
Biết Suki Kim đã hy sinh như thế nào, Trưởng phòng Han hoàn toàn đoán được và kinh ngạc trước nỗi thất vọng mà bà phải chịu đựng khi nghe lời thú nhận của Liu.
Liu nhìn làn khói thuốc bay lên từ tay mình và giải thích thêm.
“Shu Shu từng nghĩ chúng tôi tiến hành biến đổi dựa trên sự đồng thuận, còn Choi Inwoo… tôi đã nhờ cậu ấy giúp hùa theo để câu giờ. Trong quá trình đó tôi đã kể sự thật.”
“…….”
“Còn mẹ tôi, tôi đã trực tiếp nói với bà khi ghé qua thăm trên đường từ Paris về lần này.”
“Vậy là vốn dĩ anh cũng không có ý định trực tiếp nói cho Shu Shu hay Inwoo biết. Thế tại sao lại kể chuyện này cho tôi?”
Không phải giọng điệu trách móc kiểu “tôi không muốn biết những mặt xấu xa này của anh đâu – người bạn kiêm đối tác kinh doanh ạ”. Cô chỉ đơn thuần thắc mắc.
“Lúc đó tôi chẳng nghĩ gì đến chuyện sau này cả, cũng chẳng có kế hoạch sẽ tiếp tục giữ bí mật hay làm gì… Nhưng giờ thì… tôi nghĩ Trưởng phòng Han cũng có quyền được biết tôi là gã tồi tệ đã gây ra chuyện như vậy.”
Trưởng phòng Han khẽ lắc đầu, một cái lắc đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra. Không hẳn là phủ nhận con người Liu, mà có vẻ như cô vẫn chưa thể tin vào tình huống này. Nó vượt quá khả năng chấp nhận của cô. Có vẻ cô muốn hoãn việc đưa ra kết luận ngay tại đây.
“Giáo sư… đã nói gì?”
Liu dụi tắt điếu thuốc mà từ lúc cô mở lời anh chưa hút thêm hơi nào, chỉ cầm trên tay. Rồi anh lặp đi lặp lại hành động nắm chặt rồi mở bàn tay không ra một cách vô nghĩa. Anh định trả lời câu hỏi của cô, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười cay đắng của Liu khi cụp mắt xuống, cô dường như cũng đủ đoán ra tình hình.
“Việc anh nói với giáo sư, Yihyun có biết không?”
Liu cắn nhẹ môi dưới, gật đầu.
“Về phần mẹ, chúng tôi quyết định sẽ dành thời gian cùng nhau nỗ lực từ từ. Hiện tại thì… bà thất vọng quá lớn….”
Trưởng phòng Han thở dài thườn thượt, ngả người dựa hẳn vào lưng ghế. Lần đầu tiên kể từ khi Liu bắt đầu câu chuyện, cô thả lỏng vai, đưa mắt nhìn quanh quất với ánh nhìn bất an như người lần đầu đến nơi này.
“Tôi hoàn toàn hiểu tâm trạng của giáo sư. Thú thật chính tôi cũng không biết phải tiếp nhận chuyện này thế nào ngay bây giờ. Ghost ư…. Lại còn Yihyun nữa chứ….”
Không nói hết câu, cô đưa hai tay vuốt mạnh lên mặt. Cô lắc đầu thật mạnh nhiều lần như để lấy lại tinh thần.
Thông tin về Ghost mà Trưởng phòng Han có cũng chẳng khác mấy so với Choi Inwoo. Chỉ là loáng thoáng nghe cái tên. Với họ, Ghost là sự tồn tại trong truyền thuyết như ma cà rồng hay người tuyết. Thế nên về Diamond Dust thì càng không cần phải bàn.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt kiên định của cô hướng về phía Liu.
“Nếu anh định kể cho cả Yuni và Ju-han, thì tôi mong anh đừng làm thế.”
Khác với lúc trước, giọng điệu cô bình tĩnh nhưng dứt khoát như thể đã có kết luận rõ ràng về vấn đề này.
“Tôi hiểu tại sao anh muốn thú nhận. Nhưng nghĩ cho bọn trẻ thì… tôi thấy không nên. Chuyện này quá sức với chúng nó. Cứ… hãy cứ là Liu Wei Kun mà chúng nó biết từ trước đến giờ đi. Và xin lỗi phải nói điều này, nhưng cảm giác tội lỗi khi giữ bí mật ấy, Giám đốc Liu hãy tự mình gánh vác lấy.”
“…….”
Thấy Liu mân mê chiếc nhẫn chìm trong suy tư, cô yêu cầu một chai bia. Trông cô như người đang khát nước dữ dội. Liu mang đến hai chai bia cho cả mình và cô, vặn nắp rồi đưa cho cô. Có vẻ khát thật, cô tu một hơi hết 1/3 chai. Rồi cô cào móng tay lên vỏ chai, hạ giọng nói như đang tiết lộ một bí mật.
“Cái cảm giác yêu ai đó say đắm đến mức không còn nhìn thấy gì nữa, tôi cũng từng trải qua rồi. Đối phương của tôi cũng là Beta.”
Khi mới bắt đầu làm việc cùng nhau tại “The Face”, hai người đã sớm nhận ra họ thuộc cùng một kiểu người, nhưng cũng chính vì thế mà họ không bao giờ hỏi han hay tò mò về đời tư của nhau.