Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 262
“Hai người kia trông thật xứng đôi. Thích mắt thật.”
Người phụ nữ cài chiếc trâm cài áo lớn màu trắng trên ngực là khách VIP lâu năm của Phantom, đồng thời cũng là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Suki Kim – mẹ của Liu.
“Giám đốc Liu trông có vẻ đã sống lại rồi đấy nhỉ?”
“Thì đấy, một người đang khỏe mạnh như vậy mà tự nhiên có một thời gian trông đến là thảm.”
“Không đâu, trông mặt mày vẫn còn hốc hác lắm, đã hoàn toàn bình phục đâu. Gầy đi so với ngày xưa nhiều.”
Có người đồng tình với lời bà, cũng có người phủ nhận. Người phụ nữ cài trâm trắng lắc đầu trong khi vẫn chăm chú nhìn Liu.
“Thử so với hồi cậu ấy mới từ New York về mà xem, lúc đó trông cứ như hồn ma ấy. Phải không, trưởng phòng Han?”
Chỉ đến khi được gọi tên, trưởng phòng Han mới quay người lại nhìn về phía Liu ở sâu trong sảnh triển lãm.
Liu đã quay về Seoul vào đầu năm nay sau khi tự nhốt mình trong căn hộ ở New York – nơi vốn được sửa sang lại để sống cùng Yihyun.
Khi đó, trông anh đúng nghĩa là một kẻ tàn phế. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc đến mức thậm chí không dám hỏi anh bất cứ điều gì.
Liu tự nhận thấy bản thân đang trong tình trạng không thể gặp gỡ khách hàng, trưởng phòng Han cũng đồng ý với điều đó. Dù sao thì Liu Wei Kun cũng là biểu tượng của Phantom. Không chỉ vì xuất thân, mà ngoại hình đàng hoàng và tuấn tú của anh cũng có sức hút không thể xem thường đối với khách hàng.
Phải sau khoảng một tháng bế quan tỏa cảng như thế, Liu mới có thể xuất hiện trước mặt khách hàng.
Đối với những khách hàng VIP lâu năm đang lo lắng, anh viện cớ rằng do việc mở chi nhánh New York bị hủy bỏ nên có nhiều vấn đề đau đầu phát sinh, và anh đã bận rộn để giải quyết chúng.
Sau khi trở lại, anh có vẻ đã chuyên tâm vào công việc như bình thường. Dù thường xuyên thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ và số lần tụ tập với mọi người giảm đi thấy rõ, nhưng ít nhất trông anh không còn giống một kẻ tàn phế nữa. Dường như anh đang dần khôi phục lại cuộc sống trước kia, ít nhất là bề ngoài trông có vẻ như vậy.
Dáng vẻ tiếp khách lúc này cũng thế.
Qua biểu cảm có phần cứng nhắc và thái độ dè dặt, có vẻ như Liu đã nhận ra hảo cảm của đối phương dành cho mình và đang thể hiện sự từ chối rõ ràng. Trong mắt một người quen biết Liu lâu năm như trưởng phòng Han, chuyện giữa họ trông chẳng có vẻ gì là suôn sẻ cả. Hy vọng của các khách VIP có lẽ sẽ chỉ dừng lại ở hy vọng mà thôi.
Ngoài điều đó ra thì những biểu hiện như tâm lý bất ổn, hay chìm đắm trong thế giới riêng đến mức không thể sinh hoạt xã hội… không còn tìm thấy ở anh nữa.
Trưởng phòng Han quay lại phía đám đông rồi lên tiếng đồng tình.
“Đúng vậy ạ, lúc cậu ấy mới từ New York về… khi đó ngay cả tôi cũng thực sự rất sốc.”
“Thấy chưa? Rốt cuộc là đã sụt bao nhiêu cân không biết. Ban đầu tôi còn suýt không nhận ra nữa là.”
Nhận được sự đồng tình của trưởng phòng Han, người phụ nữ cài trâm trắng lộ vẻ đắc ý. Một khách VIP nam đeo kính gọng sừng khác cất giọng càu nhàu kiểu đùa cợt.
“Cơ mà dù có hốc hác như thế thì giám đốc Liu vẫn cứ phong độ ngời ngời. Ông trời thật bất công.”
Tiếng cười tán đồng vang lên khắp nơi.
Trưởng phòng Han vờ nhấp rượu champagne, trong lúc đó vẫn quan sát kỹ hơn dáng vẻ của Liu.
Đúng như lời khách hàng nói, trông anh có vẻ đã sống lại, tựa như một người đã rũ bỏ toàn bộ bóng tối từng đeo bám nặng nề khi mới trở về từ New York.
Anh thực sự đã quyết định quên Seo Yihyun rồi sao?
Chuyện đó có vẻ là không thể.
Sự khao khát của Liu đối với Seo Yihyun còn hơn cả sự rung động hấp dẫn về mặt lý trí, hay sự thôi thúc tình dục do pheromone gây ra.
Anh yêu thế giới nghệ thuật của Seo Yihyun, là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của thế giới đó, và gần như sùng bái con người Seo Yihyun.
Chắc chắn anh đã cảm động trước sự dịu dàng của Yihyun, cùng ý chí kiên cường bám rễ lặng lẽ bên trong, và sự bền bỉ cố gắng đứng dậy từ tổn thương của cậu. Anh đã phải lòng vẻ đẹp nội tâm của con người Seo Yihyun.
Một tình yêu như thế không thể nào gột rửa được, cũng không thể bị thay thế bởi bất kỳ ai khác.
Không phải vì ngẫu nhiên ở bên cạnh ai đó rồi nảy sinh tình cảm, mà là vì chính người đó nên mới yêu.
“Trưởng phòng Han, giám đốc Liu thực sự không gặp gỡ ai sao?”
Người phụ nữ cài trâm trắng hạ thấp giọng hỏi một cách kín đáo. Trưởng phòng Han chỉ đáp lại bằng nụ cười mơ hồ.
“Ha ha… Theo tôi biết thì không, nhưng ai mà biết được trong lòng cậu ấy nghĩ gì chứ?”
“Xung quanh chắc chắn sẽ không để yên đâu, vậy mà chẳng nghe thấy tin đồn cậu ấy gặp gỡ ai cả. Nhìn kia kìa, cậu Jeongmin cũng đang tán tỉnh giám đốc Liu đấy thôi. Tôi nói có đúng không?”
Người ngồi bên cạnh bị người phụ nữ cài trâm trắng huých nhẹ, cũng nhìn về phía Liu rồi gật đầu.
“Thì đấy, ai nhìn vào mà chẳng biết là đang tán tỉnh. Không thì đời nào cậu Jeongmin lại mua tranh nhiều như thế?”
“Đừng nói thế chứ, chắc cậu ấy thích tác phẩm nên mới mua thôi.”
Cảm thấy cuộc trò chuyện đang đi theo hướng kỳ quặc, trưởng phòng Han phản ứng có phần dứt khoát. Những tin đồn quái gở thường nảy sinh trong những dịp thế này.
Nào là cậu Jeongmin đang tán tỉnh giám đốc Liu của Phantom, nào là giám đốc Liu trông cũng không có vẻ gì là ghét bỏ, nào là hai người đang hẹn hò, rồi cậu Jeongmin đã đến chào hỏi gia đình chính của giám đốc Liu… Tin đồn cứ thế thổi phồng lên chỉ trong chớp mắt.
“Hay là giám đốc Liu có giấu ai ở nước ngoài không đấy?”
Lần này đến lượt người đàn ông đeo kính gọng sừng lên tiếng. Đời tư của một Golden Alpha có ngoại hình đẹp, gia thế khủng thì đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm quan tâm của giới thượng lưu.
“Một người hoàn hảo như thế mà không có cặp có đôi thì vô lý quá. Cũng chẳng có tin đồn gặp gỡ ai. Vậy thì chắc là người ở nước ngoài rồi. Với lại nhé… cách đây không lâu tôi có nhìn thấy giám đốc Liu ở sân bay.”
“Ở sân bay sao?”
Lần này, trưởng phòng Han là người đầu tiên tỏ ra quan tâm. Dù là vì công việc thì mọi lịch trình quan trọng của Liu đều được chia sẻ, nhưng cô chưa từng nghe nói gì về việc anh đi nước ngoài gần đây cả.
“Hình như là hai tuần trước? Anh đi Hawaii cách đây hai tuần đúng không nhỉ?”
“Đúng rồi, hôm đó là ngày con mình về nước nên em nhớ mà.”
“Đấy, chính hôm đó, cuối tuần của hai tuần trước. Tôi đã thấy giám đốc Liu ở sân bay.”
Người đàn ông đeo kính gọng sừng xác nhận lại ngày xuất cảnh với người quen ngồi cạnh, rồi hào hứng thao thao bất tuyệt khi thấy mọi người tập trung chú ý.
“Định đến chào hỏi vì thấy mừng quá, nhưng cậu ấy vội vã đi vào cổng rồi. Nhìn bảng thì thấy điểm đến là Paris đấy?”
“…”
Trưởng phòng Han uống cạn ly sâm panh còn lại rồi quay đầu nhìn Liu.
Nếu là hai tuần trước, đó là lúc cô và Choi Inwoo rủ anh đi đánh quần vợt cho đủ bộ ba, cố lôi anh ra khỏi nhà. Liu rõ ràng đã từ chối với vẻ mặt phiền phức.
‘Không phải bốn người mà ba người thì đánh đấm cái nỗi gì. Dạo này tôi mệt lắm, cuối tuần sẽ ngủ ở nhà.’
Nói thế rồi lại lên máy bay đi Paris sao…
Chắc chắn không phải đi để dành thời gian với Yihyun. Nếu hai người quyết định quay lại với nhau thì chẳng có lý do gì phải giấu giếm cả.
Nhưng nếu lên máy bay đi Paris vì lý do khác thì cũng chẳng cần phải giữ bí mật làm gì, vì Liu là người luôn báo trước những chuyến đi xa để đề phòng trường hợp khẩn cấp xảy ra ở Phantom.
Là gì nhỉ? Người đàn ông kia sao dạo này lại tạo ra những bí mật như thế?
“Giám đốc Liu, cậu Jeongmin! Lại đây mau lên! Cùng vui vẻ tí nào!”
Người phụ nữ cài trâm trắng vẫy tay lớn gọi hai người. Liu quay lại nhìn, nở một nụ cười dịu dàng rồi bước tới.
“Mọi người dùng đủ rượu chưa ạ? Có cần tôi cho mang thêm ra không?”
Mọi người vội vàng ngăn Liu lại khi thấy anh định gọi nhân viên phục vụ đang túc trực.
“Uống nhiều lắm rồi, định chuốc say bọn tôi đến mức nào nữa đây.”
“Trong xô đá vẫn còn mà, giám đốc Liu.”
“Nào, hai người cũng nhận mỗi người một ly đi.”
Người phụ nữ cài trâm trắng đích thân rót rượu vào ly cho Liu và người đàn ông tên Jeongmin.
“Hai người nói chuyện gì thế? Trông mặt mày nghiêm túc lắm?”
“Dạo này tôi đang mở rộng bộ sưu tập nên nhờ giám đốc tư vấn chút thôi ạ.”
Nhìn thái độ của Liu thì rõ ràng anh đã từ chối thiện ý của người đàn ông kia, nhưng Jeongmin trông chẳng có vẻ gì là nhụt chí cả.
Trưởng phòng Han liếc nhìn biểu cảm của Liu. Đầu tiên, anh chọn chỗ ngồi đối diện chứ không phải bên cạnh Jeongmin, chắc chắn là cố tình giữ khoảng cách. Hơn nữa, anh không tỏ ra quan tâm đến câu chuyện của Jeongmin mà lo chăm sóc những khách hàng khác. Không hề tỏ ra lạnh nhạt một cách đặc biệt, mà cứ tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Việc nhận được thiện ý của ai đó đối với Liu là chuyện thường như cơm bữa, nên anh cũng buộc phải trở thành chuyên gia trong việc từ chối những điều đó.
“À, nhắc mới nhớ, họa sĩ Seo Yihyun lại vừa ra mắt tác phẩm mới đấy.”
Sự việc xảy ra chỉ trong tích tắc.
“Ôi trời! Có sao không, giám đốc Liu?”
“A… Không sao đâu ạ. Mọi người giật mình phải không?”
Vào khoảnh khắc không ngờ tới nhất, ai đó đã thốt ra cái tên Seo Yihyun, và điều đó làm Liu Wei Kun tê liệt. Anh đang định nâng ly trên bàn lên thì tay lại quờ quạng làm đổ nó. Một sai lầm hiếm khi xảy ra.