Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 274
- Fiancé (1)
Basel, Thụy Sĩ.
Thành phố đăng cai Art Basel – một trong ba triển lãm nghệ thuật đương đại lớn nhất thế giới, đồng thời là thủ phủ văn hóa nghệ thuật với hơn 40 bảo tàng mỹ thuật và vô số phòng tranh.
Liu và Yihyun đã ở đây suốt một tuần, và hôm nay là ngày cuối cùng tại Basel. Ngày mai họ sẽ đi tàu cao tốc TGV để trở về Paris. Chuyến ‘Tour bảo tàng mỹ thuật châu Âu’ kéo dài khoảng 40 ngày sắp sửa hạ màn.
Trong ngày cuối cùng của hành trình dài, hai người đã đến thăm Bảo tàng Mỹ thuật Basel (Kunstmuseum Basel).
Dù trước đó đã dành hẳn hai ngày ở đây, nhưng họ đã lên kế hoạch ghé thăm thêm một lần nữa vào ngày cuối cùng thong thả này.
Vào một buổi chiều trong tuần, bảo tàng yên tĩnh đến mức vắng lặng.
Dù giá trị lịch sử và kiến trúc của Bảo tàng Mỹ thuật Basel được công nhận, nhưng thực tế nơi này không sở hữu nhiều tác phẩm nổi tiếng thu hút đại chúng. Trừ khi vào thời điểm diễn ra Art Basel, hiếm có du khách nước ngoài nào lặn lội đến tận thành phố nhỏ này chỉ để xem các tác phẩm thời kỳ đầu của Picasso. Phần lớn lượng khách tham quan ít ỏi là người dân Basel.
Ánh mắt Liu đang lướt quanh bảo tàng như đi dạo bỗng dừng lại ở một điểm.
Bức tranh <The Cattle Dealer> của Chagall.
Một nhóm trẻ em, có vẻ là học sinh tiểu học, đang ngồi túm tụm dưới bức tranh cùng người hướng dẫn. Những đứa trẻ ngồi bệt xuống sàn, mỗi đứa mở một cuốn sổ ký họa và hí hoáy đưa bút chì.
Có vẻ là buổi học vẽ tự do sau khi thưởng thức tranh của Chagall. Một cảnh tượng thường thấy ở bất cứ bảo tàng mỹ thuật nào tại châu Âu.
Để không làm phiền, Liu đứng quan sát chúng từ một vị trí khá xa.
Dù chưa nói với Yihyun, nhưng Liu đã đến Bảo tàng Mỹ thuật Basel này ngót nghét mười lần, cả đi du lịch lẫn đi công tác. Anh đang định đi tìm Yihyun thì bắt gặp nhóm trẻ thú vị này.
Trong số đó, có một đứa trẻ đặc biệt thu hút sự chú ý của anh.
Cậu bé đeo cặp kính gọng đen tròn mảnh, toát lên vẻ nội tâm nhưng không hề nhút nhát. Đôi môi mím chặt và đôi mắt trong veo, tinh anh đảo qua đảo lại liên tục sau mắt kính tạo ấn tượng điềm đạm khác hẳn những bé trai cùng trang lứa.
Cậu bé hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng, đưa bút vẽ gần như trong trạng thái vô thức. Tiếng ồn ào của đám bạn đang đùa nghịch ngay bên cạnh dường như không lọt vào tai cậu bé. Ngay cả khi khuỷu tay của người bạn đang đùa nghịch vô tình thúc vào người, cậu bé cũng không hề nhúc nhích.
Có lẽ Yihyun thời thơ ấu cũng mang dáng vẻ như thế chăng?
Mải nhìn đứa trẻ với suy nghĩ đó, anh bỗng thấy nhớ Seo Yihyun thực sự.
Liu xem giờ trên đồng hồ đeo tay.
「Sẽ không lâu đâu ạ.」
「Cứ thong thả xem cũng được mà?」
「Em chỉ định xem lướt qua những tác phẩm muốn xem lại lần nữa thôi.」
Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi anh chia tay Yihyun ở cửa bảo tàng với lời hứa đó, kiểm tra điện thoại cũng không thấy tin nhắn nào.
Nhưng không hiểu sao Liu cảm thấy mình có thể tìm được Yihyun mà không cần liên lạc. Anh dường như biết Yihyun đang ở đâu trong cái bảo tàng khổng lồ này.
Đôi chân đang dừng lại một lúc bắt đầu di chuyển.
Khi đi ngang qua cậu bé đeo kính tròn, anh liếc nhìn thì thấy nhóc tỳ đang vẽ tranh truyện tranh ngay dưới bức tranh của Chagall khiến Liu rung vai cười nhẹ. Dù vậy thì kỹ năng vẽ đúng là xuất sắc thật.
Nếu là con của Yihyun thì chắc cũng có khiếu hội họa nhỉ.
Không chỉ Yihyun, mà cả mẹ và bố cậu, rồi đến cả mẹ anh nữa, cả hai bên gia đình đều đầy rẫy những người vẽ tranh. Thế nên biết đâu con của cả hai cũng sẽ có tài năng hội họa. Mà dù nó muốn làm việc hoàn toàn khác thì cũng chẳng sao.
Liu vừa tưởng tượng vừa bước ra khỏi phòng triển lãm, đi qua hành lang để tìm Yihyun. Bỗng anh khựng lại, lắc đầu và cười tự giễu.
Còn chưa kết hôn mà đã nghĩ đến chuyện con cái.
Dạo này anh hay mơ mộng viển vông quá rồi.
Đi du lịch hơn một tháng, dính lấy nhau 24/24 mỗi ngày khiến anh chìm đắm trong cảm giác như đang sống thử chứ không phải đang hẹn hò. Đó mới là vấn đề.
Liu Wei kun, kẻ từng tuyên bố chỉ muốn Seo Yihyun chứ chưa từng nghĩ đến con cái, giờ đang ở đâu và là ai rồi thế này.
Chậc, Liu tặc lưỡi tự trách bản thân, chỉnh đốn lại biểu cảm rồi tiếp tục bước đi.
Tất nhiên không phải bây giờ anh đang muốn có con một cách cụ thể hay gì đó, chỉ là anh đang tưởng tượng về tương lai của mình và Yihyun theo quy trình thông thường… sau khi yêu nhau say đắm thì thề nguyện bên nhau trọn đời, kết hôn rồi sinh con…
Thậm chí Yihyun còn chưa phân hóa thành Omega hoàn chỉnh.
Con cái chỉ là tưởng tượng mơ hồ, điều Liu muốn là kết hôn với Yihyun. Sự kết hợp về mặt pháp lý và xã hội, đó là chân tình của Liu.
Liu Wei Kun, người từng giữ quan điểm rằng dù là cặp đôi Beta hay Alpha-Omega thì cũng chẳng cần thiết phải kết hôn, chỉ cần sống chung là đủ, giờ đang ở đâu và là ai rồi thế này.
Sau khi gặp Seo Yihyun, vô số Liu Wei Kun đã biến mất vào quá khứ, vào lịch sử mà anh muốn phủ nhận.
Đúng nghĩa là quá khứ đen tối. Liu lẩm bẩm như vậy rồi bước chậm lại khi đến gần lối vào của một phòng triển lãm khác.
Nhân vật đã khiến anh thay đổi nhiều đến thế đang ở ngay kia.
Nụ cười nở trên môi Liu khi anh nhìn thấy bóng lưng Yihyun. Nụ cười quyến rũ đến mức khiến những người đi ngang qua phải ngoái nhìn, bởi đó là nụ cười dành cho người anh yêu.
Đúng như dự đoán.
Yihyun đang đứng trước tác phẩm của Egon Schiele.
Đó là một trong những bức chân dung tự họa của Schiele.
Thay vì tiến lại gần Yihyun ngay, Liu tựa vai vào tường lối vào phòng triển lãm, nhìn bóng lưng kia là biết cậu đang rất tập trung. Tốt nhất là không nên làm phiền.
Anh cứ đứng đó, ngắm nhìn Yihyun thay vì ngắm tranh. Trong khung hình là tầm mắt của Liu, cảnh tượng đó chính là một tác phẩm nghệ thuật. Một tác phẩm khơi dậy ham muốn sở hữu, một tác phẩm muốn ngắm nhìn mãi mãi.
Yihyun thường được gọi là ‘Egon Schiele của thời đại chúng ta’.
Kể từ khi một nhà phê bình nổi tiếng người Hà Lan lần đầu tiên gọi Yihyun như vậy, hầu như bài báo nào viết về Yihyun cũng đều xuất hiện cụm từ đó.
Về điều này, Yihyun không tỏ ra tích cực cũng chẳng tiêu cực. Cậu có vẻ không bận tâm lắm, cho rằng những cách diễn đạt kiểu như ‘XX thứ hai’, ‘XX của phương Đông’ hay ‘XX của phương Tây’ là những từ ngữ thường xuyên được sử dụng trong bất kỳ ngành nghề nào.
Nhưng đối với một nghệ sĩ đang làm việc nghiêm túc, việc bị so sánh với ai đó chắc chắn chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Dẫu vậy, Yihyun lại có hứng thú với Schiele hơn là ác cảm.
Trong chuyến đi lần này, hai người đã dành nhiều thời gian hơn dự kiến tại Bảo tàng Leopold ở Vienna, Áo. Lịch trình 4 ngày 5 đêm đã bị kéo dài thêm một ngày., tất cả là vì các tác phẩm của Schiele.
Tại Bảo tàng Mỹ thuật Basel này cũng trưng bày vài tác phẩm của Schiele, không hẳn là những tác phẩm quá nổi tiếng, nhưng với Yihyun điều đó không quan trọng.
Yihyun chắc chắn sẽ dừng bước trước tranh của Schiele. Ngắm từ xa, rồi lại lại gần, thưởng thức một cách nghiêm túc sức mạnh tổng thể của tác phẩm đến từng nét cọ chi tiết như muốn hút trọn tất cả vào trong mình.
Lúc này đây, Yihyun cũng đang đối diện với bức tranh mà không hề cử động.
Như thể đang thi đấu một trận đấu tay đôi.
Bây giờ cậu đang dạo bước trong thế giới nào nhỉ?
Cảm giác bị cô lập và cô đơn lại len lỏi dưới chân Liu, giống như mỗi khi anh nhìn Yihyun hoàn toàn chìm đắm vào công việc từ phía sau. Sự tham lam đen tối muốn chiếm hữu toàn bộ Yihyun, dù biết đó là điều không lành mạnh, là méo mó, vẫn chậm rãi trỗi dậy trong lòng anh.
Chính vì điều này mà anh đã suýt đánh mất Yihyun.
Thế nhưng sự tham lam đen tối ấy vẫn chưa bị nhổ tận gốc. Điều may mắn duy nhất là giờ đây anh đã biết cách kiểm soát nó.
Không việc gì phải nôn nóng, Yihyun sẽ cho anh thấy cậu đã gặp gỡ thế giới nào qua các tác phẩm của mình, và sau khi đặt bút xuống, cậu nhất định sẽ quay về bên anh, vẫn nhìn anh cười, ôm lấy anh và nói yêu anh như mọi khi.
Vậy nên chỉ cần đứng ở đây đợi cậu là được. Một cách trưởng thành, hoặc ít nhất là giả vờ trưởng thành cũng được.
Liu lấy điện thoại ra và mở ứng dụng máy ảnh.
Khoảnh khắc bóng lưng Yihyun đang đối diện với bức tranh lọt vào màn hình với bố cục ưng ý, anh nín thở và nhấn nút chụp.
Ngay sau khi chụp ảnh, bờ vai của Yihyun đang đứng bất động dường như khẽ rung lên, rồi cậu chậm rãi quay người lại từ phía bức tranh.
Khuôn mặt đang chìm đắm trong suy tư bỗng bừng sáng ngay khoảnh khắc cậu phát hiện ra Liu. Trước sự thay đổi đó, Liu cảm nhận được sự an tâm và hạnh phúc đến nhói lòng.
Chỉ cần chờ đợi, em ấy sẽ quay về bên mình.
Đó là niềm hạnh phúc khi được xác nhận điều đó thêm một lần nữa.