Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 279
Dù là Coop hay Migros, thì hầu hết các quầy thanh toán đều được vận hành theo hình thức tự phục vụ. Đây đang là xu hướng chung của các siêu thị ở châu Âu, bao gồm cả Paris, khi chuyển dần sang hệ thống máy tính tiền tự động.
Liu và Yihyun cũng đẩy xe di chuyển về phía khu vực tự thanh toán.
Đang là khung giờ vắng khách nên hầu hết các máy đều trống. Vì có ít người nên hình ảnh một bà lão cầm thẻ tín dụng đứng loay hoay khổ sở trước màn hình cảm ứng càng trở nên nổi bật.
Nhận thấy ánh mắt Yihyun cứ liếc nhìn bà ấy mãi, Liu cười không thành tiếng.
“Mình giúp bà ấy trước rồi hẵng thanh toán của mình nhé?”
Yihyun gật đầu rồi thận trọng tiến lại gần bắt chuyện với bà lão.
“Xin chào ạ. Bà có cần cháu giúp gì không ạ?”
“Hả? À, cháu giúp bà được không? Thật là quý hóa quá… Chắc tại không phải chỗ bà hay đi nên thấy hơi bối rối.”
May mắn là bà lão vui vẻ đón nhận lòng tốt. Nghe tiếng Anh của bà pha lẫn giọng Pháp, Yihyun tự nhiên chuyển sang đáp lại bằng tiếng Pháp.
“Nếu không phải chỗ hay đi thì cháu cũng lóng ngóng thôi ạ.”
“Cháu biết tiếng Pháp sao?”
“Cháu không giỏi lắm đâu ạ.”
Trong lúc đó, Liu cũng tiến lại gần và chào bà lão bằng ánh mắt. Trong lúc Yihyun quét mã vạch, thì Liu sẽ xếp đồ vào giỏ cho bà. Nhìn hai người phối hợp ăn ý nhịp nhàng, bà lão mỉm cười hài lòng rồi chăm chú nhìn xuống tay hai người.
“Nhẫn đẹp quá, hai cháu là một đôi đang đi du lịch à?”
“…Vâng ạ.”
Yihyun trả lời sau một thoáng ngập ngừng vì xấu hổ. Thấy Yihyun như vậy, Liu liếc nhìn cậu rồi cười thầm để không bị phát hiện. Lần này, bà lão ra hiệu bằng mắt về phía Liu rồi hỏi nhỏ Yihyun.
“Chồng cháu? Hay là bạn trai?”
“A… Chuyện đó….”
Yihyun ấp úng không thể trả lời ngay. Trong nháy mắt, mặt cậu đỏ bừng lên tận trán. Cậu lúng túng hơn hẳn bình thường một cách kỳ lạ. Liu thay lời cho Yihyun đang khó xử, nhanh nhảu bước lên trả lời một cách vui vẻ.
“Cháu là bạn trai ạ.”
“Cả hai đều cao ráo sáng sủa quá, rất đẹp đôi.”
“Cảm ơn bà ạ, nhưng cháu kém hơn bạn trai cháu một chút đấy ạ.”
Bà lão bật cười sảng khoái khi nghe trò đùa dí dỏm của Liu, còn Yihyun với khuôn mặt đỏ bừng thì vẫn đang lẳng lặng quét mã vạch hàng hóa. Cậu đỏ mặt dữ dội đến mức tưởng chừng như sắp òa khóc đến nơi.
Khi trao lại giỏ đồ đã được xếp gọn gàng, bà lão cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn các cháu. Bà mà làm một mình chắc mất thời gian gấp mấy lần.”
“Không có gì đâu ạ. Chuyện nhỏ thôi mà bà.”
“Thường thì cũng có nhân viên hỗ trợ đấy chứ, mà sao hôm nay chẳng thấy ai cả.”
Bà nhìn quanh với vẻ không hài lòng, rồi chợt nhớ ra điều gì đó bèn kéo tay Liu. Không phải bảo đi theo, mà là ra hiệu bảo anh ghé tai vào nghe. Liu khom người thấp xuống.
“Cố gắng lên để trở thành chồng nhé, đừng để tuột mất chàng trai tốt như thế.”
Liu cười ngượng ngùng, liếc nhìn sắc mặt Yihyun đang quét mã vạch cho đống đồ của hai người ở quầy thanh toán bên cạnh, khuôn mặt lại lần nữa đỏ bừng lên. Có vẻ như cậu đã nghe thấy lời bà nói.
“Vâng, thật ra cháu cũng đang nỗ lực hết mình để chiếm được tình cảm của em ấy đấy ạ.”
“Nhiều Beta vẫn kỳ thị Alpha và Omega nếu nhìn bề ngoài giống cặp đôi đồng tính lắm. Nhưng đừng bận tâm, vợ bà và bà cũng sống hạnh phúc bên nhau 40 năm rồi đấy. Hai người chúng tôi đã nuôi dạy hai trai một gái nên người đàng hoàng.”
Ngay từ đầu Liu đã đoán bà là một Alpha. Dù pheromone có yếu đi theo năm tháng thì anh vẫn có thể cảm nhận được chừng đó. Có lẽ bà đã kết hôn với một nữ Omega và đang coi Liu và Yihyun là một cặp đôi Alpha và Omega.
Ngày nay, việc kết hợp giữa nữ Alpha và nữ Omega, hay nam Alpha và nam Omega đã được công nhận ở nhiều quốc gia, nhưng nếu xét đến thời điểm 40 năm trước khi họ kết hôn, thì đó là thời kỳ định kiến vẫn còn tràn lan.
Beta chiếm tỷ lệ tuyệt đối trong dân số thế giới, từ lâu đã là tiêu chuẩn của sự bình thường. Những cặp đôi không phải là nam Alpha và nữ Omega bị coi là bất thường, đối với nữ Alpha hay nam Omega thì lại càng khắc nghiệt hơn. Phụ nữ có khả năng làm thụ thai hay đàn ông có khả năng mang thai, trong mắt tiêu chuẩn của Beta từng bị xem là những dị biến ghê tởm.
“Vừa nuôi con vừa sống với nhau nhưng không được công nhận là vợ chồng, mãi đến 30 năm trước chúng tôi mới trở thành vợ chồng hợp pháp đấy.”
Ánh mắt bà khi kể chuyện ấy rưng rưng niềm cảm kích như thể ngày đó chính là ngày hôm nay vậy.
“Đó là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời bà.”
“Chắc chắn là vậy rồi ạ. Cháu hoàn toàn có thể tưởng tượng được bà đã hạnh phúc đến nhường nào.”
Liu gật đầu với nụ cười ấm áp, đồng cảm với bà.
Khoảnh khắc được chính thức công nhận là vợ chồng với người mình yêu, sao có thể không phải là ngày tuyệt vời nhất đời người được chứ. Nếu đã trải qua mười mấy năm không được công nhận, mỗi ngày trôi qua đều như một cuộc đấu tranh, thì niềm cảm kích ấy càng không thể diễn tả hết bằng lời.
Ánh mắt Liu và Yihyun chạm nhau.
Tuy không nói lời nào nhưng họ có thể cảm nhận được cả hai đang có cùng một suy nghĩ.
Bà lão nói xin lỗi vì đã giữ chân hai người, rồi mua tặng họ một bó hoa cúc tím ở cửa hàng hoa gần cửa ra vào. Hai người không từ chối, vui vẻ nhận lấy ý tốt và cảm ơn bà.
Khi chia tay bà lão để bước ra khỏi siêu thị, lối ra vào bắt đầu đông đúc người đi mua sắm buổi tối.
“Giờ này là vừa đẹp. Bắt đầu thấy đói rồi, Yihyun cũng đói chứ?”
“Một chút thôi ạ, để em xách bớt cho.”
“Em cứ cầm bó hoa cẩn thận là được, đừng để nó hỏng. Có bao nhiêu đâu mà phải chia ra xách chứ.”
Liu giơ túi đồ lên ngang tầm mắt để chứng minh nó chẳng nặng nhọc gì.
“Đừng có tỏ ra mạnh mẽ nữa. Lọ sốt bằng thủy tinh, lại còn thêm hai chai rượu vang nữa.”
“Không phải tỏ ra mạnh mẽ mà là mạnh thật đấy nhé? Có bạn trai lực lưỡng thì những lúc thế này phải tận dụng chứ.”
“Anh toàn lấy cớ chỉ có một túi đồ để giành xách hết mỗi lần đi mua sắm.”
“Thì lúc có hai túi anh vẫn chia cho Yihyun xách còn gì.”
“Em toàn xách cái nhẹ hơn.”
“Em bất mãn à?”
“Không phải bất mãn mà là….”
“Đơn giản thôi, anh to con hơn nên anh xách cái to hơn. Khi nào Yihyun to hơn anh thì lúc đó anh sẽ nhờ Yihyun xách cái to.”
Yihyun bật cười khúc khích như thể bó tay. Liu xòe bàn tay phải đang trống ra.
“Thay vào đó, nắm tay anh đi.”
“Biết rồi ạ. Việc đó thì em làm được.”
Yihyun nắm chặt lấy bàn tay to rộng của anh, Liu đung đưa hai bàn tay đang nắm chặt ra trước ra sau.
“Việc đó là sao chứ. Anh đi chợ với em là vì thích cái này đấy.”
“Nếu nặng thì phải bảo em nhé. Trong túi xách vẫn còn một cái túi đi chợ nữa mà.”
“Anh biết rồi.”
Hai người vừa trao đổi những câu chuyện vụn vặt như thế, vừa cùng nhau bước đi trên con phố vắng vẻ, và cùng trở về một điểm đến. Liu nhớ lại lời bà lão nói. Không, nói là nhớ lại thì không đúng lắm, vì lời nói ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh mãi không rời.
「Cố gắng lên để trở thành chồng nhé, đừng để tuột mất chàng trai tốt như thế.」
Kết hôn với Yihyun.
Không ngày nào anh không nghĩ đến điều đó. Trong suốt chuyến đi này, anh nghĩ đến nó thường xuyên đến mức gần như ám ảnh.
Người ta vẫn bảo dù là cặp đôi hòa thuận đến đâu, nếu đi du lịch dài ngày hay sống thử cùng nhau thì kiểu gì cũng sẽ cãi nhau. Vậy mà suốt 40 ngày qua, hai người chưa từng xảy ra chuyện gì làm tổn thương tình cảm dù chỉ một chút, trừ những cuộc cãi vã yêu đương kiểu ghen tuông nhẹ nhàng ra.
Tất nhiên anh không ảo tưởng rằng cả đời bên nhau cả hai sẽ không bao giờ tranh cãi. Nhưng anh có niềm tin mãnh liệt rằng nếu là cùng với Yihyun, thì ngay cả những khoảnh khắc khủng hoảng cũng có thể khôn ngoan vượt qua được. Và có lẽ nếu hai người cãi nhau vì vấn đề gì đó, thì chắc chắn đó là lỗi của anh.
Anh muốn trở thành người đàn ông chính thức của Seo Yihyun ngay lập tức.
Chiếc nhẫn đang cùng đeo này, chiếc nhẫn mà Yihyun tự nguyện chọn đeo vào ngón tay có ý nghĩa vô cùng sâu sắc với Liu. Nhưng mặt khác, nhẫn đôi cũng là thứ mà ngay cả những cặp đôi học sinh trung học mới hẹn hò cũng có thể có. Anh muốn được ràng buộc với Yihyun thành một thể thống nhất, phức tạp hơn, sâu sắc hơn, triệt để hơn, về mặt xã hội, pháp lý và hành chính.
Nhưng anh đã hứa với cậu.
Rằng em không cần cảm thấy bất kỳ sự ràng buộc nào về chiếc nhẫn này.
「Hãy làm những việc em muốn làm ở bất cứ nơi nào em muốn đến, hãy trải nghiệm những gì em muốn. Rồi đến một lúc nào đó, khi suy nghĩ muốn đeo chiếc nhẫn này tự nhiên nảy sinh trong lòng em… lúc đó, chúng ta hãy kết hôn.」
Yihyun mới chỉ hai mươi lăm tuổi.
Dù kết hôn rồi anh vẫn định sẽ hoàn toàn ủng hộ công việc của cậu, nhưng cũng không thể phớt lờ trách nhiệm tâm lý mà việc hôn nhân mang lại.
Anh sẽ chờ. Phải chờ.
Anh không thể để dục vọng muốn có cậu nuốt chửng lấy mình rồi lại phá hỏng tất cả một lần nữa.
“Mùi hoa thơm quá, đúng không anh?”
Yihyun vùi mũi hít hà hương hoa cúc, đưa bó hoa lên dưới cằm Liu. Liu nghiêng đầu hít một hơi hương thơm rồi nheo mắt lại.
“Vẫn không bằng pheromone của Seo Yihyun đâu?”