Diamond Dust Novel (Bụi Kim Cương) - Hoàn thành - Chương 280
Yihyun giật bắn mình, vội vàng thu bó hoa về như muốn giấu đi, cứ như thể bó hoa cũng tỏa ra mùi pheromone của cậu vậy.
Những trò đùa kiểu này về pheromone chỉ có những cặp đôi yêu nhau mới dám nói. Bởi việc phơi bày pheromone cho nhau cũng thầm kín như việc phô bày cơ thể trần trụi, hay thậm chí là bộ phận sinh dục trần trụi vậy, đó là một hành vi mang tính tình dục đầy riêng tư.
“Hồi trước nói chuyện pheromone em có sao đâu.”
“Khi đó… là tại em chưa biết rõ mà.”
“Biết cái gì?”
“Rằng dù miệng Seo Yihyun có nói không thích, nhưng pheromone sẽ phơi bày tất cả mọi thứ một cách thành thật?”
Yihyun đang dần có dáng vẻ của một Omega thực thụ. Quá trình đó giống như việc học hỏi một nền văn hóa mới ở một đất nước xa lạ. Mọi Alpha và Omega trước khi phân hóa đều là Beta nên ai cũng phải trải qua quá trình này, nhưng với Yihyun, lý do phân hóa của cậu lại vô cùng đặc biệt. Liu vừa thấy sự thích nghi và trưởng thành của cậu thật đáng khen, lại vừa thấy thương cảm.
“A Wei cũng vậy còn gì.”
“Anh á? Sao lại là anh? Miệng anh cũng thành thật mà.”
Yihyun có vẻ khá ấm ức, hiếm khi chun mũi phản đối. Liu liền chồm tới hôn tới tấp lên gò má của gương mặt nhìn nghiêng ấy. Thật hạnh phúc.
Bất chợt, Liu cảm thấy một cảm giác déjà vu khi nhìn vào hình ảnh của mình và Yihyun hiện tại.
Ngay sau đó anh nhận ra nhân của cảm giác ấy.
Đó không phải là chuyện anh đã từng trải qua cùng Yihyun.
Đó là thời điểm anh đi tìm thuê căn hộ ở Paris trong khi đang theo dõi Yihyun. Vào ngày đến xem căn hộ số 601 hiện tại, Liu đã đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường phố, rồi bắt gặp một cặp đôi nam giới vừa đi chợ ở siêu thị về. Anh đã từng ghen tị với ngày thứ Bảy bình yên của họ khi nắm tay nhau dạo bước trên phố.
Điểm khác biệt giữa hai người bây giờ và họ, có chăng chỉ là việc không có đứa trẻ nào bên cạnh.
Anh muốn nói với bản thân mình của khi đó rằng hãy kiên nhẫn thêm chút nữa. Chẳng bao lâu nữa ngày tuyệt vời này sẽ đến, rằng Seo Yihyun là người xứng đáng để chờ đợi cả đời.
Nhưng cũng chẳng cần thiết phải nói ra. Bởi chính bản thân Liu của khi đó cũng đã hiểu rõ sự thật ấy rồi.
Chỗ ở của hai người nằm ở tầng 1 của một ngôi nhà riêng 2 tầng xinh xắn.
Có một phòng ngủ được ngăn cách chỉ bằng những bức tường mà không có cửa, và qua khung cửa sổ lớn của phòng khách kiêm nhà bếp, có thể nhìn ra khoảng sân trong được chăm sóc kỹ lưỡng. Trong suốt một tuần qua, họ đã thưởng thức bữa sáng ba lần tại chiếc bàn nhỏ ở đó. Cửa sổ hướng ra sân trong nên dù tòa nhà nằm ngay mặt đường nhưng vẫn rất yên tĩnh, điều này cũng khiến họ ưng ý.
Mới chỉ ở lại một tuần thôi nhưng hai người đã khá quen thuộc với không khí khu phố và cả ngôi nhà này. Dáng vẻ mở cửa bằng chìa khóa rồi bước vào nhà tự nhiên đến mức, thoạt nhìn hai người trông giống cư dân ở đây hơn là khách du lịch.
“Bắt đầu nấu luôn nhỉ?”
“Ừ, làm thôi. Em sơ chế nguyên liệu trước nhé? Anh cắm hoa đã.”
“Vậy A Wei lấy bột Gnocchi ra giúp em nhé?”
“Tuân lệnh.”
Yihyun bật cười trước câu trả lời tinh nghịch của Liu.
Trong lúc Yihyun lấy đồ từ túi ra, Liu lấy bột từ ngăn đá tủ lạnh ra trước, sau đó mở bó hoa cúc, lấy nước vào bình. Anh dùng chiếc kéo có sẵn ở nhà trọ cắt tỉa độ dài cành hoa cho vừa với chiều cao của bình. Trong vô thức, miệng anh khẽ ngân nga một giai điệu.
Yihyun đang bày biện tất cả đồ trong túi lên bàn bếp bỗng nói với giọng đầy hối hận.
“Mai là đi rồi mà hình như mình mua hơi nhiều thứ linh tinh quá.”
“Đâu xem nào.”
Một tay anh vẫn cầm kéo, một tay cầm hoa, tiến lại gần Yihyun.
Hồng giòn Ý, sung Thụy Sĩ, quýt Nam Phi. Ba bốn loại rau củ, 500g thăn lưng bò làm bít tết, thịt xông khói, sốt húng tây, kem Mövenpick mua để tráng miệng (Yihyun chọn vị xoài, Liu chọn vị sô cô la), thêm vào đó là hai chai rượu vang.
“Ưm… Không đâu. Ăn xong bữa sáng ngày mai chắc chẳng còn lại gì đâu.”
“Thật sự ăn hết chỗ này được ạ?”
“Tất nhiên, vì tối nay anh định dùng nhiều sức lắm mà.”
Nghe thấy lời ám chỉ về chuyện chăn gối, Yihyun lập tức im bặt, giả vờ như không nghe thấy gì luôn.
Khi nói chuyện này ở bên ngoài, Yihyun thường cảnh giác xem có ai nghe thấy không hơn là xấu hổ. Nhưng ở nơi chỉ có hai người thì lại khác. Những lúc thế này sự xấu hổ và căng thẳng lại lớn hơn, vì cậu ý thức được rằng đây là nơi mà ngọn lửa tình có thể bùng lên bất cứ lúc nào và hành vi tình dục có thể diễn ra ngay lập tức.
Chính vì thực tế là cậu đang ý thức được điều đó, phản ứng này của Yihyun càng khiến Liu thấy kích thích hơn. Vì muốn nhìn thấy phản ứng này nên anh cố tình trêu chọc thêm, thật chẳng biết làm sao. Ai bảo cậu vừa đáng yêu vừa quyến rũ thế kia chứ.
Hơn nữa, hôm nay là đêm cuối cùng của chuyến du lịch kéo dài 40 ngày, nên dù trái đất có vỡ làm đôi anh cũng không định bỏ qua đâu.
Để che giấu sự ngại ngùng, Yihyun bắt đầu dọn dẹp nguyên liệu với những động tác bận rộn hơn mức cần thiết. Liu cười tủm tỉm nhưng cũng không dồn ép Yihyun thêm nữa.
Đến khi dọn xong cành lá cắt bỏ và giấy gói, cắm xong bình hoa thì Yihyun đang xem điện thoại trước bàn bếp.
“Có tin nhắn gì à?”
“Của Gabriella ạ, cô ấy hỏi mai mấy giờ đến làm thủ tục trả phòng thì tiện.”
“Ưm… Tàu chạy lúc 10 giờ 34 phút, hay hẹn gặp lúc 8 giờ 30 phút nhé?”
“Được ạ. Để em nhắn thế.”
Gabriella là chủ nhà trọ, sống ở tầng 2 tòa nhà ngay bên cạnh và kinh doanh quán cà phê ở tầng dưới. Khi gặp nhau làm thủ tục nhận phòng và được mời cà phê chào mừng tại quán của cô, hai người cũng đã hỏi Gabriella thông tin về thành phố.
Giọng điệu cô ấy tuy cộc lốc nhưng là người tình cảm thể hiện qua hành động hơn lời nói. Khi hai người ăn bữa sáng muộn ngoài vườn, cô thường mang latte pha ở quán sang cho. Cô cũng chia cho họ hạt dẻ nhặt được ở ngọn núi gần đó. Chính Gabriella cũng là người cho biết hầu hết các vùng núi ở Thụy Sĩ vào mùa thu đều đầy rẫy hạt dẻ và sồi.
Trong số những chỗ ở thuê chung họ đã ở suốt 40 ngày qua, có nơi do công ty chuyên nghiệp vận hành, cũng có nơi dùng hệ thống không tiếp xúc nên chẳng thấy mặt chủ nhà đâu, nhưng những chủ nhà mà họ trực tiếp gặp gỡ đều là người tốt. Trong số đó có vài người rất hợp tính nên họ đã mời nhau dùng bữa và trao đổi địa chỉ email.
“Yihyun à, nhắn tin xong em rửa rau giúp anh nhé?”
“Vâng, biết rồi ạ.”
Thấy Yihyun đang mải mê nhắn tin, Liu vội vàng đi về phía phòng ngủ. Anh cố gắng không gây ra tiếng động lớn, lấy từ tủ quần áo ra một chiếc khăn tắm biển lớn trải lên ga giường, là để chuẩn bị cho cuộc làm tình sau bữa ăn.
Khác với khách sạn, ở nhà thuê chung không thể thay ga giường tùy ý muốn. Dù có thể trả thêm phí, nhưng họ không để sẵn ga dự phòng để khách tự thay. Nghĩa là sau khi làm tình sẽ không thể ngủ trên tấm ga mới sạch sẽ được.
Lường trước điều đó, Liu đã chuẩn bị sẵn ba chiếc khăn tắm biển từ trước chuyến đi. Vì thế mà hành lý cồng kềnh hơn nhiều nhưng chuyện đó chẳng thành vấn đề. Đối với Liu, đây là vật dụng thiết yếu quan trọng chẳng kém gì việc nam giới Beta phải chuẩn bị bao cao su khi đi du lịch cùng người yêu.
Trong khi làm tình, Yihyun tiết ra một lượng dịch rất lớn, gần đây lượng dịch tiết ra càng tăng lên. Anh không muốn cậu mất tập trung vào cuộc ân ái vì lo ga giường bị ướt. Hơn nữa, anh cũng muốn để cậu được ngủ trên tấm ga khô ráo, dễ chịu sau khi xong việc.
Trải khăn xong, lần này Liu lấy một hộp giấy nhỏ từ ngăn kéo tủ đầu giường ra, đó là thuốc tránh thai đường uống dành cho Alpha dùng trước khi quan hệ.
Yihyun vẫn chưa hoàn toàn phân hóa thành Omega, nên xác suất mang thai gần như bằng không. Bác sĩ phụ trách cũng khuyên rằng hiện tại chưa cần thiết phải tránh thai. Tuy nhiên cũng không thể chủ quan. Vì Yihyun là Diamond Dust chứ không phải Beta bình thường đang trong quá trình phân hóa thành Omega.
Khoảnh khắc anh ngửa cổ nuốt viên thuốc không cần nước, giọng nói của Yihyun vang lên gần sát.
“Kun ơi, em rửa rau xong rồi, anh mở rượu vang trướ…ư….”
Bước chân Yihyun vừa bước vào hướng phòng ngủ khựng lại.
Ánh mắt Yihyun vừa chứng kiến cảnh anh nuốt thuốc, hướng về phía chiếc hộp trên tay Liu. Chỉ chừng đó thôi khuôn mặt Yihyun đã đỏ bừng lên, và khoảnh khắc tiếp theo nó bùng cháy dữ dội như bắt lửa khi cậu đã nhìn thấy tấm khăn trải trên giường.
Liu cũng thoáng khựng lại, rồi cất hộp thuốc về chỗ cũ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“À, mở rượu vang trước thì tốt quá, nhưng để anh làm cho. Nhỡ đâu đứt tay thì không được.”
Liu đi vòng qua giường, đặt hai tay lên vai Yihyun từ phía sau. Anh đẩy người đang lúng túng không biết làm sao ấy về phía bếp. Yihyun không nói lời nào, cúi gằm mặt bước đi theo sự dẫn dắt của Liu.